Người đăng: QuytSweet
Mân Côi Đại Hồng Lâu, một trong năm tòa nhà cao nhất Định Phong, khoát lên
mình một màu sơn đỏ rực mà không chói mắt, cực kỳ thu hút. Hiện nay phía trước
Mân Côi Đại Hồng Lâu, người đông nghìn nhịt không thấy điểm cuối, ai nấy đều
ngước đầu lên nhìn về phía sân khấu cực kỳ to lớn trên tầng hai mang theo vẻ
nồng nhiệt cùng kích động, đây là nơi mà các ca sĩ sẽ biểu diễn trong tối hôm
nay. Ngọc Phong lúc này cũng là lẫn ở bên trong đám ngươi đông đảo đó.
Hiện nay trên sân khấu đang có một màng múa lụa của khoảng mười mấy thiếu nữ
xinh đẹp, từng bóng dáng như hồ điệp, lướt qua lướt lại vô cùng hấp dẫn, chốc
chốc các nàng lại xoay người, bay lên không trung, uốn lượng một vòng tuyệt mĩ
làm bọn đàn ông bên dưới hú hét không ngừng. Khi Ngọc Phong đến nơi thì tiết
mục này cũng đã đến hồi kết, chỉ thấy mười mấy cột lửa từ sân khấu phụt lên
rồi các nàng lần lượt biến mất.
Ngay sau đó, một mĩ phụ khoảng ba mươi tuổi, mặc một chiếc đầm dạ hội màu bạc
yểu điệu bước ra sân khấu, khuôn mặt của nàng tuy không tính là quá đẹp nhưng
cũng rất dễ nhìn và sinh ra thiện cảm. Nàng nở nụ cười chào khán giả rồi nói “
tiết mục Bách Vũ Điệp vừa rồi, mọi người thấy có hay không?”
“ Hay!!!” ngay lập tức phía dưới, vô vàng tiếng hô to vang lên
Nhìn biểu hiện nồng nhiệt của mọi người, nàng lấy tay che miệng cười vũ mị “
vậy các vị có biết tiết mục tiếp theo là gì không?”
“ Mân Côi Tiên Tử!”
“ Mân Côi Tiên Tử!”
“ Mân Côi Tiên Tử!”
Không cần suy nghĩ, cả đám người như một làng sóng, đồng thanh hét lên, trong
tiếng hét mang theo khát vọng mãnh liệt.
Ngọc Phong lúc này đứng bên cạnh mà không khỏi rung động, điều gì đã làm cho
đám người này phát cuồng đến như vậy chứ, cứ như ma thú vào thời kỳ động dục
vậy, không thể kiểm soát.
“ Hắc, hắc, không để các vị đợi lâu, xin mời Mân Côi Tiên Tử!”, mĩ phụ hướng
tay vào phía cánh gà, hô to rồi lạng lẽ lui về phía sau.
Cộp cộp cộp, tiếng giày cao gót nện lên sàn nhà phát ra âm thanh thanh thúy,
ngay sau đó, từ trong cánh gà, một bóng dáng mĩ lệ lộ diện trong ánh mắt tất
cả mọi người. Nàng đẹp một cách thuần túy, khuôn mặt trắng sáng như ngọc vô
cùng tinh tế, đôi mắt linh động hút hồn, đôi môi mềm mại mại, nàng mặc một
chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần tây màu vàng sáng, một đôi giày cao gót
sang trọng, mái tóc được cột cao theo kiểu đuôi ngựa, thanh thuần nhưng cũng
vô cùng quyến rũ.
Trên người nàng mang đậm khí chất thong dong cùng bình tĩnh, nhưng sâu bên
trong lại có chút qúy tộc, cao vời vợi, không thể chạm tới. Tuy nhiên khí chất
quý tộc đó đã bị nàng giấu sâu vào bên trong, không dễ phát hiện.
Từ khi nàng xuất hiện, toàn trưởng lập tức yên tĩnh một cách lạ thường, không
hề có bất kỳ một tiếng nói chuyện nào vang lên, chỉ có vô số tiếng hít sâu
kinh ngạc của đám người.
Ngọc Phong sau khi thấy dáng vẻ của nàng cũng không tránh được mà hít sâu một
hơi, tuy nàng không có sự kiều diễm như Kiều Anh, mĩ lệ mà say đắm như Tuyết
Anh nhưng nàng lại toát lên một vẻ đẹp không nói nên lời, một vẻ đẹp của sự
tinh tế và quyến rũ, hai thái cực đối lập nhau đó nhưng lại tụ họp trên người
của nàng. Đây có thể nói là người con gái thứ ba trong số những người con gái
đẹp nhất mà hắn từng gặp.
Nàng đi đến trước micrô ( loại được đặt trên giá nâng ấy) nở nụ cười nhẹ nhàn
“ đêm nay mọi người có khỏe không?”
“ CÓ!” Ngay lập tức, một tiếng hô to cực lớn như thấu tận trời cao vang lên,
tên nào tên nấy đều dùng hết sức để hô, đến nổi mặt đỏ, tai hồng.
“ Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến đây xem biểu diễn của ta, tiếp theo đây sẽ
là ca khúc, Ngốc !!!” dứt lời, tiếng nhạt du dương theo hệ thống khuếch đại
âm thành bắt đầu lan tỏa. Một giọng ca mềm mại như nước, nhẹ nhàn như mây cất
lên từ nàng. Tiếng hát tràng đầy cảm xúc mà nhu tình len lõi vào tâm hồn của
tất cả mọi người có mặt tại đây, bao gồm cả Ngọc Phong.
Trong lúc vô thần, Ngọc Phong đã bị cuốn theo dòng cảm xúc của bài hát tuyệt
vời này, tuy nhiên trạng thái này không hề diễn ra lâu, chỉ trong vòng vài hơi
thở mà thôi, ngay lập tức sau đó, Ngọc Phong đã hoàn toàn thanh tĩnh lại. Trên
tráng hắn lấm tấm mồ hôi, kinh nghi bất định lẩm nhẩm “ đây là mị thuật?”
“ Không phải đâu, đây thật sự là tiếng hát của màng, chỉ có điều cảm xúc của
nàng quá dạt dào nên mọi người đều bị cuốn vào trong đó, một giọng ca cực kỳ
hiếm thấy a. Cho dù là ta khi còn theo chủ nhân cũng chỉ được nghe qua một
giọng ca tuyệt mĩ như thế này thôi?” Tiểu hồ ly Tinh Tinh trong lúc này cũng
lắc đầu theo từng câu hát của nàng, giải thích
“ Không phải là mị thuật? Chẵn lẽ tiếng hát của nàng lại có thể thấu cả lòng
người” Ngọc Phong vẻ mặt nghi hoặc, nhìn thằng về bóng hình tuyệt mĩ trên sân
khấu.
“ Có thể nói là vậy, những người như nàng trên đại lục này phải nói là rất ít
thấy a, không phải dạng bình thường đâu!” Tinh Tinh cảm khái
Trên sân khấu, Mân Côi Tiên Tử dường như cũng đã nhận ra ánh mắt khác biệt của
Ngọc Phong, nàng xoay đầu nhìn thẳng về phía hắn nhưng động tác tựa như vô
tình. Chỉ thấy nơi đó, lẫn trong đám người là một gương mặt anh tuấn đến yêu
mị, cho dù Ngọc Phong có mang đấu bồng, nàng vẫn có thể nhìn thấy rõ mồn một.
Ngay trong khoản khắc đó, trái tim nàng bổng dưng đập mạnh làm cho nàng sai đi
một nhịp nho nhỏ. Tuy nhiên sai sót ấy, mọi người không thể nào nhận ra được.
Sau một lúc, trong sự tĩnh lặng của toàn trường, bài hát cũng đã kết thúc,
theo sau đó là tiếng vỗ tay vang dội, không có tiếng hú hét hay ca ngợi, duy
chỉ có tiếng vỗ tay mà thôi. Ngọc Phong tuy là nghi hoặc nhưng cũng vô tay cho
nàng, không thể phủ nhận, tiếng hát của nàng quá tuyệt vời.
Mân Côi Tiên Tử sau khi hoàn thành ca khúc, liền nhìn thẳng vào vị trí của
Ngọc Phong như là để khắc sâu khuôn mặt ấy, nàng cất lời chào khán giả rồi đi
vào bên trong, dáng vẻ tuy thong dong nhưng có thể cảm thấy sự vội vàng trong
đó.
Sau khi nàng đi vào thì Ngọc Phong cũng xoay người rời đi, bản thân hắn cũng
không có sở thích xem những tiết mục trình diễn như thế này, hắn đến đây cũng
chỉ tòm mò về Mân Côi Tiên Tử trong lời đồn ma thôi. Lúc này Tiên Tử đã đi thì
hắn còn ở lại làm gì.
Cứ thế, hắn tiếp tục cưỡi Độc Giác Phi Sương Mã, nhàn nhã dạo chơi trong
thành, lúc thì dừng lại mua ly trà sữa, khi thì chọn mấy bộ trang phục mới.
Không biết qua bao lâu, hắn đã đi đến trước một căn nhà hai tần nho nhỏ màu
lam nhạt, trước cửa nhà có treo một tấm bản “ số 12 đường Hàm La”.
Ngọc Phong đưa tay vuốt nhẹ tấm bản đã phủ kìn bụi thời gian, thở dài “ cuối
cùng ta cũng đã trở lại a!” đây chính là căn nhà mà hai mẹ con hắn sống trong
suốt mười hai năm tại thành Định Phong này.
Ngọc Phong xuống ngựa, đẩy cửa ra bước vào, căn nhà lúc này bám đầy bụi bẩn và
tơ nhện, một hương vị cũ kỹ sộc vào mũi Ngọc Phong. Tuy nhiên lúc này hắn lại
nở nụ cười, một nụ cười vô cùng ấm áp, những ký ức xưa kia như ùa về bên hắn.
“ Mẹ ơi, mẹ ơi, bế!”
“ Được rồi, tiểu Phong, để mẹ khâu nốt cái áo đã”
….
“ Mẹ ơi, mẹ ơi, con muốn ăn kẹo sữa!”
“ Trong nhà hết rồi à?”
“ Dạ hết rồi! Hình như mấy con chuột nó lấy đi mất kẹo của con rồi”
“ Thế à, mấy con chuột đó nằm trong bụng con nhỉ?”
“ Hi hi hi hi!!”
….
“ Mẹ ơi cha con đâu?”
“ Con không cần mẹ nữa hay sao?”
“ Không đâu, con mới không cần cha ấy, mẹ là số một!”
….
“ Mẹ ơi, hôn may con lại đứng đầu lớp môn toán đấy, thấy con giỏi không?”
“ Đấy là nhờ con giống mẹ cả, ha ha ha!”
….
“ Mẹ ơi, lớn lên con chắc chắn sẽ bảo vệ mẹ”
“ Phong nhi của mẹ đúng là tốt nhất, mẹ yêu con”
“ Hi hi, con cũng yêu mẹ!”
…..
“ Không biết mẹ lúc này đang ở đâu nhỉ?” Ngọc Phong thì thào, tự hỏi
“ Lại nhớ Kiều Anh a di à?”
“ Ừ! Cũng đã gần hai tháng rồi!”. Nói rồi Ngọc Phong đi tới ngồi xuống bên
cạnh đàn piano, vuốt nhẹ bức tranh hai mẹ con đặt trên nó rồi thu vào trữ vật
giới chỉ, bốn năm trước hai người đi vội quá nên cũng không kịp mang theo cái
gì cả.
Ngọc Phong hít sâu một hơi, không ngại bụi bẩn, đưa tay lướt nhẹ phím đàn,
theo đôi tay mảnh khảnh đó, từng âm điệu du dương vang lên
Tinh Tinh nghe thấy thế mà giật thót mình “ tiểu Phong, tên không có tế bào
nghệ thuật như người mà cũng biết chơi piano?”
Nghe thế, Ngọc Phong chỉ cười nhẹ, nói “ thật ra, khi ta còn nhỏ, mẹ ta rất
thích chơi đàn, đến khi học tiểu học rồi, nhà trường lại bắt buộc mỗi một em
học sinh đều phải học tập một môn nhạc cụ. Cho nên ta quyết định chọn piano
luôn, tuy mới đầu hơi khó tập tý nhưng dần cũng thành quen. Xem ra cũng đã hơn
bốn năm ta chưa chạm vào phím đàn rồi, không biết có lục nghề không nữa?”
“ Tiểu Phong, chơi một khúc cho ta nghe đi, để ta xem thử trình độ của ngươi
đến đâu?” Tiểu hồ ly hưng phấn nói.
“ Cũng được, nhưng nếu ta chơi dỡ cũng đừng có mà trêu ta đấy” Ngọc Phong đặt
hai bàn tay trên phím đàn, dần dần di chuyển.
Từng âm thành du dướng cất lên theo từng chuyển động nhịp nhàn của Ngọc Phong.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại chơi ca khúc “ Ngốc” vừa nghe lúc
nãy, với trí nhờ kinh người của Ngọc Phong, thể hiện lại ca khúc này cũng
không khó lắm.
Tuy nhiên khác với tình yêu mềm mại và nhẹ nhàn khi Mân Côi Tiên Tử thể hiện,
lúc này ca khúc lại mang một nỗi hoài niệm sâu lắng với một chút tưởng nhớ
đúng như tâm trạng của Ngọc Phong lúc này. Làn điệu du dương pha chút nhớ
nhung tràng ngập căn phòng nhỏ đầy bụi bặm, tạo nên một khung cảnh đậm chất
trữ tình, nếu có bất kỳ một thiếu nữ nào ở đây, chắc chắn sẽ ngay lập tức đánh
mất trái tim.
Tiểu hồ ly lúc này cũng đã bay ra khỏi mặt dây chuyền, mở to đôi mắt ngạc
nhiên nhìn dáng điệu của Ngọc Phong lúc này, tuy rằng đã ở bên cạnh Ngọc Phong
hơn bốn năm nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này cả. Ngọc Phong ngồi
đó, tưởng gần nhưng lại xa, theo từng phím đàn, hắn tỏa ra một khí chất cực kỳ
thu hút, có chút lạnh lùng, có chút nồng ấm, đôi khi đơn bạc nhưng phần nhiều
là sự biến nhát cùng bá đạo.
“ Xem ra tiểu Phong thật sự đã trưởng thành rồi a, đến cả bản thân mình cũng
bị thu hút !” Tinh Tinh thầm nghĩ.
Ngay lúc ca khúc đến đoạn cao trào, bổng dưng một tiếng tiêu thanh thúy xuất
hiện, hòa quyện làm một với tiếng đàn của Ngọc Phong một cách hoàn mĩ. Tuy
nhiên Ngọc Phong cũng không có ý định dừng bản nhạc lại để tìm kiếm chủ nhân
của tiếng tiêu, điều quan trọng nhất của hắn lúc này chính là hoàn thành ca
khúc này, mọi việc hắn làm, bất kỳ việc gì cũng phải đến nơi đến chốn, không
thể bỏ dỡ.
Cứ thế cả hai người tuy không hề thấy nhau, không biết nhau nhưng dòng cảm xúc
như hòa làm một, tấu nên một khúc ca hoàn mĩ vô khuyết, rung động lòng người.
Tới nhịp cuối cùng, Ngọc Phong rời tay khỏi phím đàn, thở dài một hơi, cất
lời, tiếng nói không to nhưng vang vọng “ không biết chủ nhân của tiếng tiêu
vừa rồi la ai? Có thể xuất hiện gặp mặt hay không?”
Không có một âm thanh đáp lại, chỉ có một tiếng tiêu nhẹ nhàn vang lên, như
muốn mời gọi Ngọc Phong.
Không nói lời thừa, Ngọc Phong liền lắc mình biến mất, đến khi xuất hiện lại,
hắn đã đứng trên một móc nhà, nhìn về hướng tiếng tiêu phát ra. Trên một nóc
nhà khác cách Ngọc Phong khoản năm mươi mét, một bóng hình thon thả mặc áo bào
đỏ, gương mặt thanh thuần mà quyến rũ, mái tóc dài suôn mượt như tơ lụa tung
bay trong gió đêm, đôi tay nàng cầm lấy cây tiêu bé nhỏ đặt trước chiếc miệng
anh đào, nhẹ nhàn thổi, từng tiếng tiêu du dương chính là phát ra từ nơi này.
Nàng không phải ai khác, chính là Mân Côi Tiên Tử mà Ngọc Phong đã thấy lúc
nãy.