Lục Gia Đại Chiến


Người đăng: QuytSweet

Nhìn biểu hiện vô cùng chắc chắn của Ngô Thu Vân, tám vị trưởng lão tuy không
thể tin nổi nhưng cũng phải chấp nhận sự thật này. Tuy nhiên bọn họ dáng vẻ
hùng hổ như thế này, còn đại trưởng lão cũng đã tấn công Ngọc Phong một lần .
Hiện tại thì phải hòa giải bằng cách nào đây, nếu làm không khéo có thể sẽ làm
cho vị khí sĩ cấp bốn kia ghi hận Châu gia luôn thì khốn.

Nên biết một vị khí sĩ cấp bốn đã ghi hận ai đó thì cực kỳ đáng sợ. Cái hùng
mạnh nhất của một vị khí sĩ không phải là bản thân thực lực của họ mà là nhân
khí, bọn họ dao du với rất nhiều loại người, từ các đại gia tộc đến những tập
đoàn tội phạm khét tiếng. Chỉ cần bọn họ bỏ ra một viên đan dược cấp bốn như
Thần Khí Đan mà thôi cũng đủ làm cho vô số Khí Tông chịu bán mạng cho bọn họ
a. Châu gia tuy mạnh nhưng cũng không thể chịu được đã kích như thế.

Nhưng mà nếu ra tay với Ngọc Phong ngay lúc này cũng không thể được. Một khí
sĩ cấp bốn trẻ như vậy chắc chắn sẽ có một lão quái vật tu vi Khí Tôn hoặc một
vị khí sĩ cấp năm chống lưng phía sau. Nếu mà tổn lại đến hắn, mấy lão quái
vật kia cũng sẽ xóa xổ luôn Châu gia. Đối với bọn hắn thì chỉ cần thổi một
hơi, Châu gia cũng bay luôn.

Cuối cùng đại trưởng lão cũng là người hành động đầu tiên, dù gì chính ông ta
cũng đã ra tay với Ngọc Phong trước.

Ông ta tiến tới trước, hướng Ngọc Phong cúi đầu chín mươi độ, lời nói thành
khẩn “ tất cả mọi chuyện xem ra đều là hiểu lầm, mong Ngọc Phong tiên sinh bỏ
qua cho chúng ta”

Có đại trưởng lão dẫn đầu, mấy vị trưởng lão còn lại cũng lần lượt cuối đầu
theo.

“ Mong thiên sinh tha thứ!”

Ngay lúc tám vị trưởng lão cuối đầu trước Ngọc Phong, Châu Vinh hoảng sợ tột
độ, hai chân rung bần bật ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Mọi chuyện thành ra
thế này đều do hắn gây ra cả. Nhưng cũng không thể hoàn toàn trách hắn được,
ngoài chuyện tư thù cá nhân thì hắn làm vậy cũng để giúp đỡ gia tộc mà thôi.
Một vị khí sĩ cấp bốn mười tám tuổi, nói ra ai tin.

Nhìn tám vị trưởng lão bên dưới thành tâm ta tội, Ngọc Phong liền nói “ các vị
trưởng lão không cần làm như vậy, cũng tại ta còn quá trẻ mà thôi, cũng không
phải lỗi của các vị, các vị hãy đứng lên đi”. Hắn cũng không hề muốn làm to
chuyện này, dù gì thì mục đích hắn đến đây cũng chỉ là giúp Thanh Thiện mà
thôi chứ không phải phô trương thanh thế, ra vẻ ta đây.

Nghe Ngọc Phong nói vậy, mấy vị trưởng lão mới lần lượt ngước đầu lên, nhìn
sâu vào đôi mắt của người thành niên, sau đó lại thở dài. Đường đường là bát
đại trưởng lão của Châu gia lại đi cuối đầu trước một người thành niên chỉ
mười tám tuổi, mặt già mất hết rồi.

Đại trưởng lão thở phào một hơi, cẩn thận hỏi “ vậy Ngọc Phong tiên sinh có
yêu cầu gì đối với chúng ta hay không?”

“ Cũng không có gì, mấy vị trưởng lão cứ thương lượng trước đi, mong là sẽ có
kết quả sớm. Sau khi chữa trị xong cho Thanh Thiện, ta còn có việc phải lên
đường” nói rồi, hắn ngồi trở lại vị trí của mình.

Thấy Ngọc Phong đã an tọa, mấy vị trưởng lão cũng lần lượt trở lại chỗ ngồi,
không khí nặng nền bên trọng đại điện cũng đã tan đi. Còn Châu Vinh đang nằm
bất tỉnh thì được hai tên hộ vệ khiên ra ngoài. Mấy vị trưởng lão cũng không
có ý tứ trách phạt hắn.

“ Không biết tiên sinh đi đâu mà lại gấp đến vậy, cho dù Châu gia chúng ta
muốn góp đủ dược liệu thì cũng phải mấy ngày mới đươc” đại trưởng lão nói. Mấy
loại dượt thảo thì có thể đến mấy thương hội để mua, chỉ cần có tiền là được.
Còn mấy loại máu huyết ma thú cấp bốn chính là của hiếm a, không phải muốn có
là có liền.

“ Là ta muốn đến đế đô, à mà Châu gia có sở hữu chiếc máy bay nào không? nếu
có thì vô cùng tốt ”

Không đợi đại trưởng lão đáp, Châu Thanh Hà đã cất lời “ nếu tiên sinh muốn
dùng máy bay thì không được rồi, sân bay là tài sản chung của lục đại gia tộc
thành Định Phong, mỗi hai năm sẽ đổi chủ một lần. Gia tộc nào sở hữu có thể
hưởng năm mươi phần trăm lợi nhuận từ sân bay, năm gia tộc còn lại thì chia
năm mươi phần trăm còn lại. Mà lúc này là thời điểm tổ chức Lục Gia Đại Chiến
để xác định chủ nhân mới của sân bay, nên sân bay sẽ tạp thời đóng cửa trong
vòng một tháng. Sau khi có gia tộc mới tiếp nhận, nó mời hoạt động trở lại nên
tiên sinh ít nhất phải đợi hơn tháng nữa mới được”

Nghe thế, Ngọc Phong cũng hơi bất ngờ, hắn không nghĩ chỉ một cái sân bay mà
lại sâu xé nhiều như vậy, hắn tò mò hỏi “ Lục Gia Đại Chiến là như thế nào?”

Có điều Ngọc Phong không biết, sân bay thật ra cũng không phải là vận chuyển
dân chúng bình thường, thông thường mỗi một máy bay có thể chở trên dưới hai
mươi hành khách mà thôi. Mỗi một vị hành khách như thể phải trả khoảng năm
nghìn kim tệ để có một vị trí trên chuyến bay, một con số không nhỏ. Giá thành
cao như thế là vì mỗi chiếc máy bay đều làn một khí binh to lớn, cực kỳ khó
chế tác. Muốn làm một chiếc máy bay hai mươi chỗ ngồi phải cần một đội ngũ gồm
năm vị khí sĩ cấp ba cùng vài chục khí sĩ cấp hai và cấp một, chế tạo liên tục
trong ba tháng mới hoàn thành. Cho nên giá trị mỗi một chiếc máy bay đều lên
đến mấy chục vạn, ngoài ra khi sử dụng máy bay cũng không thể dùng linh khí mà
phải dùng linh thạch cho nên lại càng tốn kém. Nếu ước tính, một chiếc máy bay
mới, phải hoạt động liên tục trong suốt hai năm mới có thể sinh lời.

Tuy nhiên, số lời đó cũng không phải là nhỏ, có thể tính ra mỗi một chuyến bay
sẽ đem về cho lục đại gia tộc một khoảng tài phú đến mười vạn kim tệ. Mà sân
bay tại thành Định Phong lại có khoản mười máy bay hoạt động liên tục, nên số
kim tệ mỗi năm kiếm được cực, cực kỳ lớn. Do đó mỗi đại gia tộc đều quyết tâm
chiến thắng Lục Gia Đại Chiến để chiếm một nữa cái bánh gato to lớn này a.

“ Lục Gia Đại Chiến thật ra chia thành hai phần, phần đầu tiên là tỷ thí lôi
đài của lớp trẻ, gia tộc nào có người đoạt quán quân thì sân bay sẽ thuộc
quyền quản lý của gia tộc đó. Phần thứ hai là tầm bảo. Tại phía Tây thành Định
Phong cố một ngọn núi già tên là Tây Phong, tại vị trí sườn núi có một hang
động bí cảnh lưu lại từ xa xưa. Mỗi hai năm, bí cảnh sẽ mở ra một lần, đón
người từ bên ngoài vào tham gia. Bên trong bí cảnh đó có rất nhiều loại dượt
thảo trân quý, khí binh cấp năm, có khi còn xuất hiện linh bình nữa, ngoài ra
bên trong đó còn có các gian mật thất chứa đựng Huyền gia công pháp cực kỳ quý
giá .” Châu Thanh Hà cẩn thận giải thích.

Nghe thế Ngọc Phong liền khó hiểu, hơi nhíu mày “ nếu nó tốt thế thì còn đến
lượt lục đại gia tộc Định Phong thành hay sao? Mấy cự đầu ở đế đô chắc chắn sẽ
độc chiếm a”

Biết trước là Ngọc Phong sẽ phản ứng như thế, Châu Thanh Thần cười khổ “ Ngọc
Phong tiểu huynh đệ nên biết, cái bí cảnh này nó tồn tại hơn ngàn năm rồi, có
trước từ khi đại chiến bát quốc nổ ra nữa kia. Khi đó nó thuộc sự sở hữu của
Bạch Vân tông a. Mấy thứ đồ quý giá bọn họ đã vơ vét sạch cả rồi, chỉ còn lại
một số tài nguyên bọn họ không cần mà thôi. Sau đó Bạch Vân tông đã nhường lại
bí cảnh này có lục đại gia tộc chúng ta, đổi lại chúng ta phải chấp nhận thần
phục họ”

Dừng một chút, ông ta uống một ngụm trà rồi nói tiếp “ Tuy nhiên những thứ mà
Bạch Vân tông không để lại cũng rất quý giá, không phải đồ bình thường đâu.
Vào một trăm năm trước, cha của ta đã từng đoạt được một cuốn Huyền giai sơ
cấp công pháp từ bên trong đó đấy”

“ OH! Huyền giai sơ cấp công pháp?” Ngọc Phong ngạc nhiên, chính bản thân hắn
cũng từng nhận được Huyền Giai cao cấp công pháp luyện thể Long Lực Công từ
lăng mộ của Bạch Hồng Liên tiền bối.

Châu Thanh Thần gật đầu xác nhận “ đúng vậy, là Huyền giai sơ cấp công pháp,
ta cùng với bát đại trưỡng lão cũng chính là tu luyện công pháp này. Tuy Bạch
Vân Tông có vơ vét như thế nào thì cũng sót lại nhiều thứ tốt lắm, nếu đủ may
mắn, thì có vẫn có thể tìm được chỗ tốt rất lớn. Nhưng mà bên trong đấy cũng
có rất nhiều loại mà thú cường đại, ít nhất thì cũng có ba con ma thú cấp năm
đã từng được ghi nhận trong lịch sử. Đó là ít nhất a, còn có thêm nữa hay
không thì không biết, mỗi lần vào trong bí cảnh đều có thương vong”.

“ Ma thú cấp năm? Ba con?”

“ Có khi hơn! Tuy nhiên thì bọn chúng cũng rất ít khi xuất hiên. Nếu Ngọc
Phong tiểu huynh đệ muốn thì cũng có thể đi theo Châu gia vào bên trong tầm
bảo, mỗi đại gia tộc đều có mười danh ngạch để vào trong” Đại trưởng lão cười
nói. Ông ta cũng muốn dùng danh ngạch này để hoàn toàn xóa bỏ ấn tượng xấu của
Châu gia trong lòng Ngọc Phong.

Nghe đại trưởng lão nói thế, Ngọc Phong mừng rơn, nhưng hắn cũng không thể
hiện ra ngoài, hướng đại trưởng lão gật đầu cảm tạ “ như vậy thì ta đây cũng
xin cảm ơn sự hào phóng của Châu gia a!”

“ Việc nên làm mà thôi, tiên sinh không cần khách khí!” Đại trưởng lão xua tay
tỏ vẻ không hề gì.

“ Nhưng mà tại sao chỉ có mười dang ngạch? Đi vào càng nhiều thì không phải sẽ
có cơ hội lớn hơn để tầm bảo hay sao?”

“ Bí cảnh này cũng không phải muốn vào là vào được, mà cần phải có sáu chìa
khóa để mở ra, mỗi chìa khóa có thể mang theo mười người đi vào. Hiện nay lục
đại gia tộc, mỗi nhà đều có một chiếc chìa khóa, nên tính ra tổng cộng cũng có
sáu mười dang ngạch ” Châu Thanh Thần giải thích. Bản thân hắn cũng muốn có
thêm nhiều danh ngạc nhưng mà việc cướp đoạt một chìa khóa trong tay một đại
gia tộc khác là điều bất khả thi.

Ngọc Phong đến giờ cũng đã hiểu sơ lượt về cái bí cảnh này, nó cũng tương tự
như lăng mộ mà hắn đã vào khi trước. Nhưng thay vì vượt qua các loại bẫy rập,
thử thách để đoạt bảo thì cái bí cảnh này lại dùng ma thú để thử thách người
tầm bảo, tuy khác nhau về cách vận hành nhưng đều có chung nguyên lý. Bí cảnh
này chắc chắn cũng là một loại truyền thừa nào đó, mà đến bây giờ bí cảnh vẫn
chưa xụp đổ có nghĩa là vẫn chưa có một ai đoạt được truyền thừa.

“ Tiểu Tinh, người nói thử xem, đây có giống như truyền thừa của một vị tuyền
bối nào hay không?” Ngọc Phong nói to trong lòng. Tuy đã đoán được tám chín
phần nhưng hắn vẫn muốn xác định chính xác. Mà Tinh Tinh là đối tượng thích
hợp nhất

“ Ngươi đoán đúng rồi đó, cái bí cảnh này chắc chắn là một loại truyền thừa
của một môn phái cổ xưa nào đó. Yên tâm đi, có ta ở đây, muốn đoạt được truyền
thừa trong đó cũng không phải chuyện khó đâu” Tinh Tinh tự tin đáp lời.

“ Như thế là tốt nhất!” Ngọc Phong nghe thế liền yên tâm, thứ tốt trước mặt mà
không chiếm chính là đồ ngu, còn chuyện sau khi đoạt được truyền thừa, bí cảnh
có xụp đổ hay không thì hắn chả cần quan tâm, đó là việc của lục đại gia tộc
a.

Sau một lúc ngẫm nghĩ, Ngọc Phong hướng mấy vị trưởng lão, nói “ vậy, cứ quyết
định như thế đi, mấy vị thu thập xong dược liệu thì đưa đến chỗ ta, ta sẽ bắt
đầu luyện chế đan dược giúp đỡ Thanh Thiện khôi phục tu vi. Sau đó ta cũng sẽ
theo mọi ngươi vào trong bí cảnh thử vận may. Ta còn có việc xin cáo từ
trước!”. Việc của hắn tại đây cũng đã hoàn thành, chuyện còn lại là để có Châu
gia thương lượng.

“ Nếu tiên sinh đã có việc thì xin cứ tự nhiên!” đại trưởng lão gật đầu, nói.

Khi Ngọc Phong đi ra khỏi cửa, vẫn có vô số ánh mắt dáng chặt vào thân hình
của hắn, ánh mắt cảm khái của các vị trưởng lão, ánh mắt hâm mộ cùng ước ao
của các thiếu nữ mới lớn, sự ghen tị của các thanh niên được xưng tụng là
thiên tài, so sánh với Ngọc Phong, bọn hắn không tính là gì cả.

Tuy nhiên Ngọc Phong cũng không quan tâm đến những thứ đó, hắn hiện nay là
muốn đi dạo chơi một chút Định Phong thành.

“ Ngọc Phong tiên sinh, đợi một chút” Ngô Thu Vân đi theo phía sau, gọi to.

“ Ngô Thu Vân đại sư, có chuyện gì hay sao?” Ngọc Phong quay người lai, khó
hiểu hỏi

“ Cũng không có gì, chỉ là ta muốn lĩnh giáo tiên sinh một chút về những vấn
đề chuyên môn mà thôi, không biết tiên sinh có rãnh không?” Ngô Thu Vân hai
mắt chờ mong hỏi. Bản thân hắn ta đã bị kẹt tại khí sĩ cấp ba nhiều năm rồi,
hắn muốn nhân cơ hội này học hỏi Ngọc Phong một số điều, xem thử có đột phá
được hay không.

.............................................................

Cảm ơn bạn THANVUONG đã đề cử Kim Phiếu cho truyện nhé!!!


Bất Tử Nhãn - Chương #101