Người đăng: QuytSweet
Sau khi nhìn danh sách hai mươi tư loại dược liệu tứ cấp, tất cả trưởng lão
đều nhíu chặt mày. Năm mươi vạn kim tệ không phải là một số tiền nhỏ, nó tương
đương với thu nhập hai năm buôn bán của gia tộc a. Nếu phải ngay lập tức bỏ ra
số tiền này, kinh tế của gia tộc sẽ ngay lập tức giảm sút.
Mà đại trưởng lão chính là người biết lợi hại nhất trong chuyện này, ông ngước
đầu nhìn Ngọc Phong trầm giọng hỏi “ Ngọc Phong tiên sinh, xin thứ lỗi cho câu
hỏi của ta nhưng mà ngài nắm chắc mấy thành có thể chữa khỏi cho Thanh Thiện.
Ngài cũng biết năm mươi vạn kim tệ cũng không phải là một số tiền nhỏ, muốn có
là có a”.
Nghe vậy, Ngọc Phong cười nói “ cái này nếu theo như dự đoán của ta thì là năm
mươi, năm mười. Nếu thành công, Thanh Thiện sẽ hoàn toàn lột xác tượng khí
Ngân trùng, một bước lên mây, còn nếu thất bại, hắn sẽ chết”
Chữ chết vừa ra, Châu Thanh Thần liền chíu mày, lúc trước khi Ngọc Phong nói
chuyện với hắn cũng đâu có nói cái này chứ.
Ở phía dưới, Thanh Thiện cũng giật thót mình khi nghe Ngọc Phong nói như vậy
nhưng ngay sau đó, ánh mắt của hắn chỉ còn lại sự kiên định. Chết thì đã sao
chứ, còn hơn phải sống cuộc đời phế vật.
Nhìn biểu cảm giật mình của mọi người, Ngọc Phong liền cười thầm, thật ra hắn
đã nắm chắc đến chín thành có thể chữa khỏi cho Thanh Thiện, còn một thành
thất bại trong đó chỉ xuất hiện khi Thanh Thiện bỏ cuộc vào thời khắc mấu chốt
mà thôi. Tuy nhiên điều đó rất khó xảy ra nên có thể nói rằng hắn mười thành
nắm chắc.
Hắn nói năm mươi, năm mười như vậy là để bọn hắn cảm nhận được sự hung hiểm
của việc này và không là khó dễ cho Thanh Thiện nữa.
Cả đại điện phút chốc lâm vào sự tĩnh lặng, ai nấy đều hướng ánh mắt về phía
Thanh Thiện, trong đó có đồng cảm, yêu thương, khinh thường lẫn ghen tỵ.
Sau một lát, đại trưởng lão cất lời “ nếu đã như thế rồi thì đây sẽ là một
canh bạc lớn. Nếu thành công, châu gia sẽ quật khởi, nếu thất bại thì ngôi vị
đứng đầu thành Định Phong này phải nhường cho người khác rồi. Các vị trưởng
lão, chúng ta bỏ phiếu thôi, ta chấp nhận”
“ Ta cũng chấp nhận” Châu Thanh Hà ngay lập tức đáp lời
“ Ta cũng chấp nhận” Thất trưởng lão cũng đồng ý
“ Chúng ta cũng đồng ý” các vị trưởng lão khác cũng lần lượt tán thành
Trong bát đại trưởng lão cũng chỉ còn một mình nhị trưởng lão chưa quyết định
mà thôi. Tuy rằng hắn rất không muốn nhưng cũng không thể không theo được, đây
là tương lai của gia tộc a. Hắn giơ tay lên, cất lời “ ta đồng…..”
“ Khoan đã gia gia!” nhưng chưa đợi hắn nói hết câu, một tiếng la lớn vang lên
chặn họng hắn lại. Từ ngoài đại điện, Châu Vinh ôm cánh tay bị gãy đã được bó
bột của mình đi vào.
Bổng nhiên thấy Châu Vinh la lối trong đại sảnh, Châu Thanh Hà liền tức giận
quát lớn “ Châu Vinh, hiện nay hội đồng trưởng lão đang bỏ phiếu, ngươi có
biết phá rối trong lúc này là có tội gì không, mau lui ra!”
Khác với Châu Thanh Hà, nhị trưởng lão khi thấy cháu của mình lên tiếng ngăn
cản thì chỉ hơi nhíu mày mà thôi, hắn biết đứa cháu này tuy thiên phú tu luyện
không tốt như ca ca của hắn Châu Khánh nhưng cũng không phải loại quậy phá, ăn
chơi trác tán hay đàn điếm gì cả. Nếu hắn ngăn chặng tất phải có lý do quan
trọng gì đấy. Châu Văn trầm giọng hỏi “ tiểu Vinh, tại sao người lại ngăn cản
ta, có chuyện gì hay sao?”
Lúc này Châu Vinh cũng đã đến giữa đại điện, hắn cung kinh cuối người nói “
việc tự tiện ngăn cản hội đồng trưởng lão bỏ phiếu là ta sai, ta có lỗi, tuy
nhiên ta không thể trơ mắt nhìn tất cả mọi người bị lừa dối mà không làm gì
cả”
“ Ngươi nói thế là như thế nào, ai lừa ai?” Tứ trưởng lão Châu Đan bật thốt.
Mọi người trong đại sảnh cũng rất ngạc nhiên khi nghe Châu Vinh nói như vậy.
“ Mọi người cũng biết, ta tuy rằng thiên phú tu luyện không phải là tốt nhất
nhưng ta lại sử hữu một loại tượng khí độc nhất vô nhị trong gia tộc, chính là
Thiên Hương Trùng. Với loại tượng khí này, những mùi hương mà ta đã ngửi qua
thì không thể nào quên được”
“ Rốt cuộc thì người muốn nói cài gì. Đây không phải là nơi để diễn trò!” Đạ
trưỡng lão cau mày quát.
Tuy thế, Châu Vinh cũng không có vẻ gì là sợ xệch, hắn tình tĩnh nói “ đại
trưỡng lão hãy nghe ta nói hết đã, chính là nhờ vào khả năng phân biệt mùi
hương này mà ta đã biết được hắn chính là kẻ lừa đảo” dứt lời, Châu Vinh chỉ
thẳng ngón tay vào vị trí của Ngọc Phong.
“ Ngọc Phong tiên sinh sao có thể là kẻ lừa đảo, nói xằng nói bậy, không phải
Ngô Thu Vân đại sư đã tự mình kiểm nghiệm rồi hay sao?” Châu Thanh Hà tức giận
quát lớn, linh khí từ trong cơ thể của hắn bạo phát mà ra, hướng Châu Vinh
chộp tới.
Hiện nay, Ngọc Phong tiên sinh chính là hi vọng duy nhất để cháu của hắn có cơ
hội để trở mình. Hắn không thể để tên nhóc này nói nhăn nói cụi chọc giận Ngọc
Phong tiên sinh được. Nếu không, Ngọc Phong tiên sinh bất bình mà bỏ đi thì
hắn sẽ hối hận cả đời a.
Tuy nhiên, cũng ngay lúc đó, nhị trưởng lão cũng đã xông lên, tay biến thành
chưởng, ngăn chặn thế công của Châu Thanh Hà lại. Chát, chưởng trảo giao nhau
phát ra âm thanh chát chúa. Sau đòn đầu tiên, cả hai đều phải lui lại một
bước, ngang sức ngàng tài.
“ Nhị trưởng lão, cho dù hắn có là cháu của ông nhưng làm sai thì cũng phải
chịu phạt, hắn đã xúc phạm Ngọc Phong tiên sinh, không thể tha thứ được” Châu
Thanh Hà quát lớn.
“ Hắn nói như vậy tất là có lý do, phải để cho hắn có thời gian để giải thích
đã chứ!” nói rồi, Châu Văn quay đầu lại vỗ vai Châu Vinh, nói “ ngươi cứ nói
hết đi, tại sao ngươi lại cho rằng Ngọc Phong tiên sinh lại là kẻ lừa đảo
chứ?”
Được gia gia của hắn bảo vệ, Châu Vinh càng tự tin hơn, hắn dõng dạc nói lớn
“ ta không biết bằng cách gì mà hắn cố thể qua mặt được Ngô Thu Vân đại sư
nhưng người mà các vị xưng tụng là Ngọc Phong tiên sinh kia thực chất chỉ mới
mười tám mười chín tuổi mà thôi. Hắn cũng chính là người thành niên ra tay hạ
gục bổn thủ vệ ở cổng hồi sáng đồng thời cũng là kẻ đã bẻ gãy cánh tay của ta
cách đây không lâu. Mùi vị của hắn, ta không thể nào quên được” Nói rồi hắn
đưa cánh ta bó bột của mình lên cao cho mọi người thấy rõ.
Sau đó hắn nói tiếp “ lúc ta bị đánh, khi ấy Châu Dũng và Châu Song, hai người
cũng có mặt, các ngươi nói có phải như vậy hay không?”
Châu Song bổng nhiên bị Châu Vinh gọi tên còn không biết phải trả lời như thế
nào thì Châu Dũng đã đứng dậy, xác nhận “ đúng là có chuyện đó, ta còn bị
người thành niên ấy đá một cước vào bụng, hiện nay vẫn còn đau âm ỉ ” nói rồi,
hắn đưa tay vén áo lên để lộ vùng bụng bầm tím một mảng, chỉ nhìn sơ qua thôi
cũng thấy đau rồi.
Nghe vậy, nhị trưởng lão liền nhìn Châu Thanh Thần chằm chằm, nói “ gia chủ,
việc này rốt cuộc là như thế nào, ta tin cháu của ta nói chính là sự thật”.
Theo đó tất cả mọi người đều nhìn về phía Châu Thanh Thần với vẻ mặt nghi
hoặc, chờ đợi câu trả lời.
Châu Thanh Thần biết mọi chuyện đã không tốt, hắn liền nói “ mọi người cứ bình
tĩnh nghe ta nói đã, đây có thể là sự hiểm lầm!”
“ Không phải hiểu lần đâu, bọn chúng thật sự là do ta đánh đấy!” Ngọc Phong
thở dài một tiếng, đưa tay lấy đấu bồng xuống, để lộ gương mặt tuấn dật, nói.
Nhìn thấy gương mặt của Ngọc Phong, tuy đã biết trước nhưng Châu Vinh vẫn vui
sướng mà thét lên “ đúng, chính là hắn đó, mọi người hãy nhìn cho rõ đi, hắn
bao nhiêu tuổi chứ, sao có thể là một vị khí sĩ cường đại được”
Cùng lúc đó, mọi người trong đại sảnh cũng đã thấy được gương mặt của Ngọc
Phong. Ai nấy đều rất bất ngờ. Nhất là mấy vị tiểu cô nương mới lớn, vừa động
xuân tình, hai mắt ngơ ngác nhìn gương mặt ánh tuấn đó, hai má ráng mây hồng.
Nhưng đó cũng chỉ là các thiếu nữ mà thôi. Tám vị trưởng lão kể cả Châu Thanh
Hà sau khi nhìn thấy gương mặt của Ngọc Phong đều kinh nghi bất định, không
thể tin vào mắt mình. Hắn quá trẻ !.
Đại trưởng lão là người mở miệng đầu tiên, giọng nói lạnh nhạt mà mang theo
tức giận khôn cùng “ Nhóc con ở nơi nào, dám vào Châu gia của ta giở trò lừa
đảo”, ông ta không ngờ cả một đại gia tộc như Châu gia lại bị một tên nhóc con
chơi đùa trên tầm tay, chuyện này nếu mà truyền ra ngoài thì thành danh của
Châu gia xem như mất hết.
Chỉ thấy linh khí của đại trưởng lão dao động vô cùng mãnh liệt, đằng sau
lưng, một đôi cánh bướm màu xanh đen dài ba mét xuất hiện, bên trên đôi cánh,
từng tia lôi điện lập lòe uống lượn. Một luồng áp lực vô hình của cửu tinh Khí
Tông trấn áp lên người Ngọc Phong.
Nhưng không đợi Ngọc Phong có hành động gì, Châu Thanh Thần đã tiến lên trước,
che chắn Ngọc Phong ở phía sau, linh khí hôi sắc cuồn cuộn như sóng thần từ
trong người hắn lao ra. Tu vi cưu tinh Khí Tông của Châu Thanh Thần toàn bộ
bạo phát, khí thế như quân. Sau lưng của hắn một đôi cánh bướm hắc sắc vươn
dài ra đến bốn mét, bên trên nó có vô số đường vân cùng đốm sáng ánh bạc, tựa
như vô số vì sao trên bầu trời đêm vô tận.
Tu vi của Châu Thanh Thần cũng như đại trưởng lão đều là cửu tinh Khí Tông cho
nên hắn có thể dễ dàng ngăn cản áp lực của đại trưởng lão. Hắn nói “đại trưởng
lão hãy nghe ta giải thích cái đã, ngài đừng có xúc động”.
Biết là không thể vượt qua Châu Thanh Thần mà tấn công Ngọc Phong, đại trưởng
lão liền thu khí thế của mình lại, hừ lạnh một tiếng “ tốt nhất là giải thích
cho tử tế vào, nếu không đừng có trách ta ra tay không nể tình”
“ Đúng vậy, không chỉ mình đại trưởng lão đâu, đến trưởng lão đoàn cũng sẽ ra
tay trừng trị tên lừa đảo này” nhị trưởng lão cũng lập tức nói theo, giọng nói
mang theo một chút vui sướng và hả hê.
Ngọc Phong thu hết mọi chuyện vào mắt, lắc đầu cảm thán “ đúng là già cả thì
hồ đồ a”, giọng nói của hắn không hề to nhưng tất cả mọi người trong đại sảnh
đều nghe thấy rõ.
“ Ngươi vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa thử xem?” Đại trưởng lão tức giận chau
mày, chưa có ai từng nói hắn hồ đồ, kể cả đương kim gia chủ cũng chưa từng.
Các vị trưỡng lão còn lại cũng vô cùng khó chịu đối với câu nói này, nhất là
nhị trưởng lão, hắn hận không thể ngay lập tức tiến đến đóng cho Ngọc Phong
mấy cái bạt tai.
“ Ta nói các ngươi già hết rồi nên hồ đồ. Ta chỉ thừa nhận có đánh bọn chúng
mà thôi chứ ta đâu có nhận ta là kẻ lừa đảo. Ta đã nói trị được cho Thanh
Thiện thì chắc chắn ta sẽ trị được” Ngọc Phong chắp tay sau lưng lớn giọng
nói, sau đó hắn khẻ liếc nhìn Ngô Thu Vân “ ta nói thế có đúng không Ngô Thu
Vân đại sư?”
Ngô Thu Vân cũng rất bất ngờ về độ tuổi của Ngọc Phong nhưng hắn có thể chắc
chắn, Ngọc Phong không phải là kẻ lừa đảo. Chính bản thân hắn đã từng cảm nhận
thấy sự cường đại tinh thần lực của Ngọc Phong, cấp độ tinh thần lực này ít
nhất cũng là khí sĩ cấp bốn, không thể nào sai được.
Hắn ngay lập tức đứng dậy, nhìn mọi người, nói to “ các vị trưởng lão, vị Ngọc
Phong tiên sinh này đích thị là cường đại hơn ta, ta sẽ không lấy danh tiếng
của chính mình làm trò đùa đâu. Tiên sinh ít nhất cũng là khí sĩ cấp bốn trở
lên a!”
Nghe Nhô Thu Vân nói vậy, tất cả mọi người đều ngơ ngác. Thế là có ý gì, một
thanh niên chỉ mới mười tám mười chín tuổi lại là một vị khí sĩ cấp bốn, đây
là cái khái niệm gì chứ. Đến nghe họ cũng chưa từng nghe qua a.
Đại trưởng lão nuốt một ngụm nước bọt, khó tin hỏi “ Ngô Thu Vân đại sư, ngài
không có nói chơi chứ, hắn làm sao có thể là khí sĩ cấp bốn được, không thể
nào a”
Mấy vị trưỡng lão phía dưới cũng vô thức gật đầu theo.
Nghe vậy, Ngô Thu Vân cũng chỉ biết cười khổ “ ta biết là khó tin nhưng đó là
sự thật, Ngọc Phong tiên sinh đích thị là khí sĩ cấp bốn”
Bản thân hắn lúc này còn chịu đã kích lớn hơn các vị trưởng lão nữa ấy chứ.
Hắn phấn đầu mấy chục năm, nay cũng hơn năm mươi rồi mà cũng chỉ là khí sĩ cấp
ba mà thôi. Trong khi đó Ngọc Phong mới chỉ mười tám mười chín tuổi đã là khi
sĩ cấp bốn rồi a. Người so với người đúng là tức chết không đền mạng.
..........................................................
Như vậy bộ truyện của chúng ta cũng đã cán mốc một trăm chương. Mình xin chân
thành cảm tạ mọi người đã ủng hộ và theo dõi truyện trong thời gian qua.
LOVE nhiều hihi !!!