Quy Luật Tự Nhiên


Người đăng: QuytSweet

Chương 10: Quy luật tự nhiên

Ngọc Phong tỏ vẻ hiểu ra gật gù “ thì ra là như vậy, nhưng mà nếu đệ nhút nhát
như vậy tại sao lại đi vào U Minh sơn mạch làm gì, ở đây toàn ma thú đáng sợ
kia mà?”

“ Thật ra cha của đệ chuẩn bị trùng kích bình cảnh nên muốn luyện chế một loại
đan dược phá quan, tuy nhiên lại thiếu mất vị thuốc chủ chốt là Ngọc Hồng quả,
mà loại linh thảo này chỉ xuất hiện bên trong U Minh sơn mạch, nên đệ quyết
định đi thử vận may tìm Ngọc Hồng quả làm quà cho cha” Lục Linh giải thích

“ Đệ dám đi một mình vô U Minh sơn mạch trong khi không có sức chiến đấu, đệ
bị nóng đầu à, hay không muốn sống nữa” Ngọc Phong bắt đầu băng khoăn tên Lục
Linh này là tên nhút nhát hay là liều nữa, làm việc không theo lẽ thường chút
nào.

Lục Linh cười hì hì lém lĩnh “ đệ nào dám, nhưng đệ biết Manh thúc thúc được
cha giao cho nhiệm vụ bảo vệ đệ mọi lúc nên đệ giả vờ bỏ trốn để dụ Manh thúc
thúc ra ngoài sau đó năng nĩ thúc ấy đưa đệ đến đây”

Ngọc Phong như nhìn ra đại lục mới, há hốc mồm “ thì ra ngoài nhút nhát, bản
tính của đệ lại còn tinh ranh đến như vậy”

“ Nào có, đệ chỉ thế này đối với những người đệ tin tưởng mà thôi” Lục Linh
cười tự nhiên

“ Đệ không sợ ta gây hại cho đệ à, ta cứu đệ chưa chắc ta đã là người tốt”
Ngọc Phong hỏi

“ Không, Phong ca ca chắc chắn là người tốt, lúc mới gặp đệ đã cảm thấy như
vậy rồi, với lại trải qua sự việc vừa rồi, đệ càng chắc chắc điều đó” Lục Linh
chắc chắn nói

Nhìn khuôn mặt dễ thương mà nghiêm nghị của Lục Linh, Ngọc Phong lại có ý muốn
che chở cho nó, hắn đột nhiên đề nghị “ Ta cũng vậy, đệ rất hợp với ta, hay
hôm nay chúng ta kết bái huynh đệ luôn đi, có phúc cùng hưởng có nạn cùng
chịu”

“ Được thôi!” Không cần suy nghĩ Lục Linh ngay lập tức đáp ứng, vẻ mặt hắn còn
thích thú hơn cả Ngọc Phong.

“ Nhưng mà đệ không biết quy cách kết nghĩa là như thế nào, huynh biết không?”

Ngọc Phong gãi đầu “ ta cũng không biết, hay là thế này đi, cúng ta đập tay
kết nghĩa huynh đệ, còn những cái quy cũ nào đó đi gặp quỷ hết đi”

“ Được!”

Bập, cả hai người đạp tay vào nhau đồng thanh

“ Ta Nguyễn Ngọc Phong, ta Lục Linh, từ nay kết thành huynh đệ có phúc cùng
hưởng có nạn cùng chịu, nếu đi ngược lời thề tán công mà chết”

“ Ha Ha ha, cuối cùng ta cũng có đệ đệ rồi, Lục đệ” Ngọc Phong cười to ôm chầm
lấy Lục Linh, hắn từ nhỏ đã luôn muốn co một đứa em, nhưng mà ngạc một nỗi là
hắn không có cha nên mẹ không cho hắn em bé được, tuy không cùng huyết thống
nhưng đích thị bây giờ hắn đã có một đứa em trai rồi.

Lục Linh mặt đỏ bừng như quả táo chín, ấp úng “ Phong, Phong ca”.

Sau một lúc thì Ngọc Phong mới chịu buôn Lục Linh ra cười nói “ hiện nay ta đã
là ca ca chính thức của đệ rồi nên ta sẽ chỉ dạy cho đệ một số điều cơ bản, đệ
bắt buộc phải biết”

“ Điều gì ạ!” Lục Linh ngồi xuống chăm chú lắng nghe.

“ Cuộc sống của chúng ta không phải là một thế giới bằng phẳng, nó luôn luôn
nhấp nhô bất định, thế giới này tồn tai một quy tắt bất biến đó là, kẻ mạnh ăn
thịt kẻ yếu. Trong thế giới ma thú cũng thế mà trong thế giới con người cũng
vậy, lá cây vô tri bị con sâu nhỏ bé ăn, con sâu lại bị bọ ngựa bắt, bọ ngựa
lại bị chim sẻ săn mồi, cuối cùng chim sẽ lại là thức ăn của đại bàng”

“ Thế nhưng đệ thấy con người đâu có ăn thịt nhau đâu” Lục Linh làm bộ khó
hiểu

Ngọc Phong vuốt mặt lắc đầu “ đó chỉ là một cách nói mà thôi, con người không
ăn thịt đông loại là vì con người văn minh hơn, thông minh ma thú. Tuy nhiên
con người cũng phân chia nhiều giai cấp và tầng lớp khác nhau, ví dụ như một
tông môn bao gồm tông chủ đứng đầu, rồi đến trưởng lão, chấp sự và cuối cùng
là đệ tử. Người phía dưới phải luôn luôn nghe lệnh của người phía trên. Tại
sao lại có thể phân chia giai cấp, đó là nhờ sức mạnh, trong tông môn, môn chủ
là mạnh nhất, tiếp đó là các trưởng lão cứ thế mà tính. Tông chủ bảo một tên
đệ tử tầng dưới chót đi chết, hắn không thể phản kháng được, giống như một con
ma thú cấp bốn giết một con ma thú cấp một vậy, nó không thể chạy thoát đơn
giản bởi vì khoảng cách đẳng cấp quá lớn. Ta nói thế đệ có hiểu không?”

Lục Linh ngơ ngác gật đầu

Ngọc Phong nói tiếp “ quy luật này của tự nhiên là không thể nào sữa đổi được
cho dù ở bất kỳ nơi kỳ nào cũng thế, bầy Phong Lang kia rượt theo chúng ta trả
thù là bởi vì bọn nó nghĩ chúng ta nhỏ yếu không thể phản kháng nó được, nếu
thứ giết con Phong Lang kia không phải là ta mà là thú vương Bát Dực U Minh
Bức đệ nghĩ bọn chúng có dám đuổi theo không?”

“ Chắc chắn là không thể nào rồi, nhưng theo ca nói mạnh được yếu thua là luật
này của tự nhiên là không thể nào sữa đổi, vậy chúng ta chỉ có thể yên phận
chờ chết hay sao?”

Ngọc Phong cười “ sao đệ ngốc đến đáng yêu như vậy đươc nhỉ, ta là ta nói với
cái tính cách không muốn hơn thua của đệ chắc chắn sẽ chịu thiệt trong nay mai
mà thôi”

Lục Linh bắt đầu hoang mang “ thế đệ phải làm sao mới được”

“ Đệ phải mạnh mẽ lên, đối đầu với sợ hãi tiến về phía trước, đệ phải vứt bỏ
cái ý nghĩ sống yên phận ấy đi, nếu chúng muốn giết đệ, thì đệ phải giết chúng
trước, nếu có người nào đó ra lệnh cho đệ, điều mà đệ không muốn làm thì đệ
phải cố gắng làm sao để có tu vi cao hơn hắn, đánh bại hắn thì hắn sẽ vĩnh
viễn không thể ra lệnh cho đệ được nữa, hiểu không? Cùng với ta, chúng ta sẽ
đạp hết kẻ thù xuống dưới chân, tiến trên đỉnh của đại lục này, hahaha” Ngọc
Phong chống nạnh cất tiếng cười to, điệu bộ giống y chan mẹ của hắn.

Con Phong Lang to lớn đang nằm phủ phục trên mặt đất ngốc đầu dậy nhìn chằm
chằm Ngọc Phong đang cười to trên cây, ánh mắt vừa khó hiểu vừa tức giận.

Như là bị cảm nhiễm tinh thần to lớn của Ngọc Phong, Lục Linh cũng tự tin hơn
hẳn “ vâng, em sẽ sóng vai cùng anh chinh phục đại lục”

“ Đúng vậy, đúng vậy, tự tin như thế là chính xát, à mà khoang, tiểu Linh
này?” Ngọc Phong bổng chững lại, hỏi Lục Linh

“ Chuyện gì vậy Phong ca ca”

“ Hồi nãy đệ nói, em anh cái gì ấy nhỉ” Ngọc Phong thắc mắc

“ A hahaha, em anh cái gì đâu chứ, ca nghe lầm rồi, a hahaha” Lục Linh đập vai
Ngọc Phong cười haha

Ngọc Phong hơi ngạc nhiên “ đệ có vẻ vui quá nhỉ”

“ Đúng vậy nhờ Phong ca ca đệ có thể tự tin hơn vào mình” Lục Linh nắm chặt
tay, lên tinh thần

“ Thế thì sao chúng ta không thử nghiệm luôn nhỉ?” Ngọc Phong cười hắc hắc
nham hiểm

“ Thử nghiệm cái gì ạ?” Lục Linh giật mình, nó có cảm giác không hay lắm.

Ngọc Phong búng tay “ thì thử nghiệm thực chiến chứ gì nữa”

Lục Linh vẫn chưa hiểu ý của Ngọc Phong lắm “ Nhưng chúng ta còn bị vây trên
cây mà, sao đệ thực chiến với huynh được?”

“ Ai nói đệ sẽ thực chiến với ta đâu, đối tượng thử nghiệm có sẵn tại đây rồi,
chính là bọn nó” Ngọc Phong chỉ nầy năm con Phong Lang, ở phía không xa

“ Hể?” Lục Linh há to miệng

“ Không dài dòng nữa, nói là làm, đệ phụ trách con Phong Lang đầu đan nha,
con to lớn ý, nó là ma thú cấp hai trung cấp, còn bốn con Phong Lang còn lại
giao cho huynh” dứt lời Ngọc Phong liền tung cước đá Lục Linh xuống cành cây

Gâu! Đằng xa, con Phong Lang đầu đàn bổng nhìn thấy con mồi tự nhiên rơi xuống
đất, gầm một tiếng xông lên, bốn con Phong Lang còn lại thấy thế cũng nhào
theo.

Cùng lúc đó Ngọc Phong cũng nhảy xuống, lao vào phía bốn con Phong Lang xuất
kiếm “ Phong hoa”

“ Á AAAAAAAAAAAAAA” Lục Linh rơi từ trên cây xuống, trông thấy con Phong Lang
đầu đàn đang lao về phía mình mở cái mồm to lớn cắn tới, tâm trạng cựu kỳ
hoảng sợ.

“ Không, ta không muốn chết” Lục Linh nghĩ thầm, nhìn cái mồn đỏ lòm như máu
ngày càng gần, hắn lấy hết can đảm, dồn hết sức mạnh tung chưởng vào đầu con
Phong Lang “ Bát Quái Chưởng”

Bùm, Chưởng lực màu thắng thuần đánh mạnh vào đầu con Phong Lang làm đầu nó nổ
tung trong nhắt mắt, máu cùng óc sói ( chó ^^) văng khắp nơi, nhuộm đỏ một
mảnh rừng.

Đằng xa xa, Ngọc Phong đang triển khai thân pháp du đấu với bốn con Phong
Lang, “ Khai hoa, Phong hoa, Xiên hoa” ánh kiếm tung bay khắp nơi, đã có một
con Phong Lang đầu lìa khỏi cổ.

Tuy đang đánh nhau hăng say, nhưng hắn vẫn có thể phân thần chú ý Lục Linh,
chỉ cần có chuyện ngoài ý muốn sảy ra, hắn sẽ kịp thời cứu viện, nhưng cảnh
tượng vừa rồi đã làm Ngọc Phong hơi bị sốc, một con Phong Lang, ma thú cấp hai
trung cấp cứ thế một chưởng bị giết.

Lục Linh nhìn đôi tay dính máu thầm nghĩ “ cũng không tệ lắm”.

Hắn hưng phấn lao tới chỗ Ngọc Phong gào lên “ Phong ca ca ta đến giúp huynh”

“ A” Ngọc Phong ôm tay la lên đau đớn, vì một chút thất thần nên Ngọc Phong đã
vô ý trúng một trảo của Phong Lang

“ Con xúc sinh chết tiệt, ngươi dám đả thương Phong ca ca, chết đi, Bát Quái
Chưởng” Lục Linh tới vào tung chưởng vào bụng của con Phong Lang, đồng thời
tay kia hướng hai con Phong Lang còn lại chưởng mạnh “ Bát Quái Khí Kình” từ
hai tay Lục Linh, một luồng khí kình màu thắng hình cánh quạt tống mạnh ra
ngoài.

Bùm, Bùm, Bùm, ba con Phong Lang còn lại lần lượt nổ tang tành, huyết nhục
văng tứ tung nhiễm đỏ cả một vùng, còn người Lục Linh thì dính máu toàn thân,
trông như một huyết nhân mỉm cười với Ngọc Phong “ Phong ca ca huynh có sao
không, đệ giải quyết hết chúng no rồi, không ngờ đánh nhau lại đã như vậy, hì
hì”

Ngọc Phong ngẫn tò te, khóe miệng giật giật “ không cần lo, chỉ là vết thương
nhẹ mà thôi, à mà đệ mạnh thật đấy”

“ Sao mà không lo được, máu chảy thế kia mà, mau để đệ xem xem nó thế nào rồi”
Lục Linh tiến tới, vẻ mặt lo lắng, bắt đầu băng bó vết thương cho Ngọc Phong

Sau vài phút vết thương cũng đã được băng bó xong “ xong rồi đó, huynh chỉ cần
vận chuyển Linh Khí vào khu vực bị thương thúc đẫy chữa thương thì được rồi,
tối nay chắc chắn sẽ lành thôi”

Trong khi Lục Linh băng bó, Ngọc Phong chỉ ngồi im lặng chăm chú nhìn Lục
Linh, đợi sau khi cậu ta băng bó xong mới cất tiếng hỏi “ này tiểu Linh, đệ
nói thật đi, đệ là khí Linh mấy tinh rồi, à còn nữa, đệ bao nhiêu tuổi?”

“ Đệ là cửu tinh khí Linh sắp đột phá khí Hồn, năm nay đệ mười bốn tuổi rồi”
Lục Linh cong môi cười, trả lời thành thật, hiện nay hắn đã không còn ý nghĩ
dấu diếm Ngọc Phong chuyện gì cả.

‘ Trời, tiểu Linh còn lớn hơn mình hai tuổi lận, thế mà mặt dày nhận làm đại
ca người ta’ Ngọc Phong nghe Lục Linh nói thế mà giật mình.

“ Đệ đúng là một thiên tài dấy, mới có mười bốn tuổi mà đã là cửu tinh khí
Linh a!” Ngọc Phong cảm khái

“ Ông của đệ cũng nói như vậy đó, hihi, mà Phong ca ca cũng đừng buồn, đệ tiến
cấp nhanh là bởi vì dùng nhiều đan dược hổ trợ tu luyện thôi, đệ tin với thiên
phú cùng lòng tin của huynh, rất nhanh sẽ vượt qua đệ” Lục Linh an ủi

“ Không có gì, huynh nghĩ không phải chuyện đó đâu” Ngọc Phong xua tay

“ Huynh nghĩ thuật khí hồi nãy đệ dùng đấy mà, uy lực thật ghê gớm” Ngọc Phong
nói lãng tránh sang chuyện khác, hắn khổng thể để Lục Linh biết được rằng hắn
chỉ mười hai tuổi a, như thế cái mặt mo lên mặt dạy đời ngươi ta biết giấu vao
đâu a.

“ Đó chính là Bát Quái Chưởng, thuật khí gia truyền của nhà đệ, đệ cũng muốn
dạy cho huynh lắm nhưng không được đâu, nếu ông biết, đệ sẽ phải chịu phạt
đấy, nhưng mà ông thật keo kiệt,lúc nào cũng bắt ép đệ phải tập luyện cái này
cái kia, không được làm cái này cái kia, đủ loại quy tắc” Lục Linh chu cái
miệng nhỏ nhắn nói, cứ nghĩ tới ông, là hắn lại bực mình.

“ Bát Quái Chưởng sao! Uy lực của nó mạnh thật đấy chắc cũng là thuật khí Hoàn
giai chứ chẵn đùa, với huynh nghĩ ông của đệ làm thế cũng vì đệ thôi, không
nên trách ông ấy” Ngọc Phong nhẹ nhàn nói

Nghe Ngọc Phong nói thế, Lục Linh suy nghĩ một hồi rồi đáp“ Nếu huynh đã nói
thế thì thôi vậy, đệ nghe lời huynh!”


Bất Tử Nhãn - Chương #10