Trọn cả một đêm Thạch Thiên đều nằm ở sườn núi, không chợp mắt, cuối cùng trong lòng vẫn cảm giác có điểm không đúng, thế nhưng không biết nguyên nhân ở đâu, khiến hắn khó chịu như sắp phát điên. Ban ngày đi học cũng trong trạng thái mất hồn mất vía, may là hắn ở trong mắt giáo viên là một quái nhân, thế lức mạnh kinh khủng, cho nên không ai dám đến quấy rầy, ngay cả Hạng Kiều, Lý Hiểu Lệ và Quách Thiến Vi ba người đều cảm thấy ngày hôm nay không phải là ngày tốt để quấy rầy hắn, không nên dây vào hắn.
Số lần Thạch Lệ tới Hongkong cũng không nhiều lắm, thế nhưng nàng đã trải qua nhiều đợt huấn luyện đặc biệt, sức quan sát và trí nhớ so với người thường mạnh hơn nhiều, đối với đường xá hoặc phong cảng ở đây cũng có lý giải, chỉ cần nói cho nàng biết con đường đó ở đâu, địa chỉ đại khái ở chỗ nào, nàng có thể đơn giản tìm ra. Nàng biết tâm tình mà bị chấn động sẽ ảnh hưởng đến năng lực quan sát và trí nhớ của mình, không thể khách quan phán đoán mọi chuyện, cho nên nàng luôn bảo trì trạng thái băng lãng trầm tính, thời gian dài cuối cùng trở thành thói quen, khiến cho người ta cảm giác rất khó tiếp cận nàng.
Trường Long Loan khoa học kỹ thuật cũng không khó tìm, Thạch Lệ sử dụng chiếc xe bán phân khối dừng tại bãi đỗ xe của trường học, sau đó tìm đến phòng làm việc của giáo viên rồi đưa ra giấy chứng nhận thân phận, phòng làm việc của giáo viên đều có ghi lại từng ngày đến muộn của học sinh.
Ngày đó tổng cộng có hai người đến muộn, chỉ đến trễ có mấy tiếng chuông, án với thời gian lúc đó cũng không phù hợp, còn có ba học sinh không đến trường, Thạch Lệ tỉ mỉ ghi lại vào sổ, sau đó chạy đến phòng quản lý hồ sơ điều tra lý lịch ba học sinh này, sau khi copy xong tài liệu, nàng chuẩn bị tỉ mỉ cầm về điều tra. Thạch Lệ cũng không trực tiếp rời khỏi phòng học, mà tới cửa phòng bảo vệ trực ban hỏi ngày đó học sinh đến trễ thật chỉ có hai người hay không.
Bảo vệ cổng sớm đã không nhớ rõ ngày đó có mấy người đến muộn nữa, hơn nữ trong trường lại có nhiều học sinh như vậy, làm sao có thể nhớ hết từng tên học sinh chứ, có học sinh tới trễ đều là để bọn họ tự ký tên vào, sau đó mới đối chiếu lại. Ở đây cũng có một quyển sổ ghi lại, bọn họ liền lấy ra đưa cho Thạch Lệ xem, quyển sổ này cũng ăn khớp với quyền sổ ở phòng lưu trữ.
Thạch Lệ nói lời cảm ơn, chuẩn bị rời đi. mặc dù không có gì trợ giúp cho việc suy đoán lý giải tình huống vụ án, thê nhưng trong chuyện này nàng cũng đồng ý với cái nhìn của Triệu Gia Minh, bất luận chi tiết nào cũng không thể bỏ qua.
Một gã bảo vệ cổng bỗng nhiên nói: \"Cô cảnh sát, ngày đó dường như còn có một học sinh tới trễ nhưng hắn lại không để lại tên.\"
Thạch Lệ hỏi: \"Cậu ta tên là gì, tại sao lại không ghi lại tên?\"
Tên bảo vệ cổng kia biện hộ, nói: \"Ờ...Thằng nhóc này tương đối dã man, tên là gì tôi cũng không rõ lắm, hình như là học sinh của cô Tiêu Vi. Vừa tới trường ngày đầu tiên đã được xếp vào đội ba đại ôn thần chuyên đáng lộn, chúng tôi có gọi cậu ta viết lại tên, cậu ta cũng không thèm để ý. Dù sao học sinh đi muộn trường cũng sẽ không xử phạt, sau lại thấy cậu ta đi học muộn, bọn tôi cũng không muốn quản nữa, dù sao cũng quen mặt rồi.\"
Một tên bảo vệ khác biện hộ: \"Nghe nói hình như hắn họ Thạch, Thạch trong từ tảnh đá đó.\"
Thạch Lệ nghe tên học sinh này mang họ giống với mình, trong lòng liền nao nao. Dù sao người mang họ Thạch cũng không nhiều lắm, bất quá nàng cũng không để chuyện này trong lòng nữa, hỏi: \"Các anh xác định là hắn đi muộn sao? Hắn tới trường vào lúc nào?\"
Tên gác cổng nói: \"Việc này... Dù sao cũng không được ghi lại, cho nên tôi không dám khẳng định. Bất quá hầu như ngày nào cậu ta cũng đều đến muộn, điều nay hẳn là không sai, thời gian cũng thường như nhau. Có đôi khi đến muộn hẳn một giờ, có đôi khi tận buổi chiều mới tới, có đôi khi tôi còn thây tan học cậu ta mới tới, thật không biết hắn đến trường để làm gì.\"
Thạch Lệ đương nhiên sẽ không bỏ qua đầu mối này, biết từ bọn họ cũng không tìm được ra đầu mối gì nứa, nàng liền cáo từ rồi trở lại trường học, nàng chạy đến phòng lưu trữ để tìm tư liệu liên quan đến vị học sinh tên họ Thạch này, dù sao họ Thạch cũng không nhiều lắm, hơn nữa lại biết tên vị giáo viên chủ nhiệm rồi, tìm được cũng không khó, sau đó nàng mang theo tư liệu về tên nhóc này đến hỏi giáo viên chủ nhiệm.
Thạch Thiên cảm giác khác thường càng lúc càng mãnh liệt, cảm thấy người xung quan càng lúc càng khó chịu, phảng phất như có một người đang tới gần, dường như người này đối với hắn hết sức quan trọng, nhưng rốt cuộc lại không rõ là ai.
Tại trên giảng đài giáo viên bỗng hô lên: \"Học sinh Thạch Thiên...Học sinh Thạch Thiên... Có người tìm cậu.\"
Thạch Thiên thấy vị giáo viên kia liếc mắt, không nhịn được nói: \"Đừng làm phiền ta, giảng cứ giảng bài của ngươi đi.\"
\"Thạch Thiên...\" Cửa phòng học liền truyền đến thanh âm của Tiêu Vi.
Thạch Thiên biết nếu không phải là chuyện quan trọng nàng cũng không đến trong thời gian học tìm mình, đó cũng là điểm khiến hắn thích Tiêu Vi, hắn chỉ có thể hít sâu một hơi cho tâm tình tỉnh táo lại rồi rời khỏi lớp học. Sau tám mươi giây, Tiêu Vi đã đưa hắn đến phòng làm việc của nàng, nàng nói: \"Có một vị cảnh sát muốn tìm cậu để lý giải một việc, tôi biết cậu ngại phiền phức, thế nhưng phối hợp với cảnh sát công tác là nghĩa vụ của mỗi công dân, cậu hãy chăm chú mà nói chuyện cùng nàng nhé.\" Sau đó nàng đẩy cửa ra, kéo tay Thạch Thiên đi vào phòng làm việc, nàng chỉ vào Thạch Lệ đang ngồi trên ghế sa lon nói: \"Thạch cảnh sát, học sinh Thạch Thiên đã tới, hai người nói chuyện đi, tôi không quấy rầy nữa.\" Sau đó nàng rời khỏi phòng.
Thạch Thiên nào có tâm tình để cùng người khác lý giải chuyện gì đó, trong lòng hắn bây giờ vẫn không có cái khái niệm nghĩa vụ của công dân đó, vốn định theo Tiêu Vi ra khỏi phòng làm việc. Lúc này Thạch Lệ vừa vặn khom người đứng lên khỏi ghế salon, khi nàng nghiêng thân, Thạch Thiên vừa vặn thấy một điểm trong cổ áo của nàng, cả người bỗng nhiên rung mạnh, sát na sợ đến ngây người...
Dương Nhu không thích đeo đồ trang sức châu bảo, không thích quần áo đẹp, nàng chỉ thich hoa tươi, Thạch Thiên có một lầm hái một đống hoa tặng cho Dương Nhu, lại bị nàng hung hăng trách cứ một phen, lúc đó hắn mới biết được nàng chỉ thích hoa tươi, mà không phải là hoa đã ngắt xuống. Vì vậy Thạch Thiên dẫn theo Dương Nhu dọn nhà tới Vân Nam, tìm một chân núi hẻo lánh, quanh năm đều là mùa xuân, nơi nơi đều thấy hoa tươi. Trước cửa nhà có một dòng suối nhỏ, nước suối trong vắt, ngọt ngào, còn có thể bắt vài còn cá nhỏ làm món ăn.
Có một ngày Dương Nhu giặt quần áo gần bờ suối bỗng nhiên hét to: \"A! Thạch Thiên...\"
Đang ở khe suối bắt cá, Thạch Thiên cho rằng nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền phi thân lao tới chỗ Dương Nhu, vôi hỏi: \"Làm sao vậy?\"
Dương Nhu hì hì cười duyên, trở mình hai cái mới nói: \"Thiếp không gọi chàng, chàng vội vã như vậy để làm gì.\"
Thạch Thiên khổ não nói: \"Không phải gọi ta, vậy nàng kêu cái gì mà \"Thạch Thiên\", chẳng lẽ ở đây còn có một người khác gọi là \"Thạch Thiên\" sao?\"
Dương Nhu giơ một tay lên, chỉ thấy trên tay nàng cầm một khối đá màu đen, vừa cười vừa nói: \"Thiếp thật sự không gọi chàng mà, chàng xem, thiếp tìm được một hòn đá \"Thạch Thiên\" này.\"
Thạch Thiên cầm lấy phiến đá đen trên tay nàng, phiến đá này có mấy nét hoa văn màu trắng, hợp lại thành một chữ \"Thiên\", hắn ha ha cười nói: \"Kỳ quái, thực sự là rất khéo, nó quả nhiên cùng tên với lão tử.\"
Dương Nhu liền đoạt lại, nháy con mắt nói: \"Cái này được rồi, thiếp bây giờ có hai Thạch Thiên, sau này nếu chàng để thiếp giận, thiếp sẽ không bồi chàng nữa.\"
Thạch Thiên \"Ùm\" một tiếng, không để ý tới nàng nữa, lại nhảy xuống suối bắt cá.
Dương Nhu thực sự đem phiến đá đen này coi như bảo bối, khi về nhà liền năn nỉ Thạch Thiên đục một lỗ nhỏ trên phiến đá này, bảo muốn xỏ dây vào rồi đeo lên cổ. Thạch Thiên liền hỏi nàng: \"Chân châu đá quý còn đầy, nàng cũng không đeo, bây giờ lại một khối đá lại khiến nàng coi như bảo bối vậy.\"
Hai mắt Dương Nhu tràn đầy thâm tình nhìn Thạch Thiên, ôn nhu nói: \"Thiếp thích tảng đá đó!\"
Thạch Lệ đối với Thạch Thiên nói: \"Học trò Thạch Thiên, mời ngồi xuống trước đã.\" Thấy Thạch Thiên ngơ ngác nhìn khuôn ngực của mình, lại không có nghe lời nàng ngồi xuống, trong lòng nàng hơi tức giận, lớn tiếng nói: \"Học trò Thạch Thiên.\"
Thạch Thiên từ trong hồi ức tỉnh lại, hỏi: \"Ngươi là Thạch cảnh sát?\"
Thạch Lệ gật đầu nói: \"Không sai, ngồi xuống rồi hãy nói.\"
Thạch Thiên vẫn không ngồi xuống, thanh âm có chút kích động hỏi thăm: \"Là...Thạch trong từ tảng đá sao?\"
Thạch Lệ nói: \"Đúng vậy, cùng với họ của cậu đó.\" Nàng xem Thạch Thiên có chút kích động như vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc, cùng một họ cũng không có gì kì quái, hắn sao lại kích động như vậy, nhớ tới tư liệu trong trường học có ghi lại hắn là một cô nhi, mẹ chết ở Châu Phi, không còn người thân nữa, có lẽ là do khát khao tình thân đây, đem người có họ Thạch đều trở thành người thân a, nàng không khỏi sinh ra khát vọng cảm thông.
Thạch Thiên càng thêm kích động, run giọng nói: \"Trên cổ ngươi có đeo một phiến đá, có thể cho ta xem không?\"
Thạch Lệ giật mình, cúi đầu nhìn một chút phiến đá trước ngực, trong lòng chợt động, nguyên lai vừa rồi hắn không phải là nhìn ngực mình, mà là nhìn phiến đá này, hắn là một thiếu niên Hongkong, làm sao có thể nhận được ra vật này? Chẳng lẽ thật sự có quan hệ thân thích với mình sao? Không có khả năng, từ dòng họ mình mà nhìn đều là đơn truyền, thế nhưng tới đời mình chỉ còn hai người, mà đều là phụ nữ, hắn sao có thể có quan hệ thân thích với mình chứ? Nhưng từ vẻ mặt của hắn lại không giống như đang giả vờ....
Trong lúc nhất thời trong lòng Thạch Lệ tràn ngập nghi vấn, nhưng vẫn đem vòng cổ tháo xuống đưa cho Thạch Thiên.
Thạch Thiên tiếp nhận vòng đá, con mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm. Đúng là phiến đá kia, chỉ có điều bây giờ trở nên bóng mượt hơn một chút, mặt trên vẫn còn hoa văn màu trắng, bây giờ hơi chuyển sang vàng, nhưng ký tự \"Thiên\" vẫ còn rõ, còn có lỗ nhỏ do hắn chinh tay mình đẽo nữa.
Cảm giác phức tạp cùng phiền não suốt một ngày liền biến mất, hắn cũng đã biết vật gì hướng tới mình rồi, chính là phiến đá kia, người mang nó là Thạch cảnh sát. Chỉ là hắn không rõ ràng lắm tại sao mình lại có loại cảm ứng này, mà từ khi đến Hongkong lại không thấy, mà tới đêm hôm qua mới cảm ứng được.
Thạch Lệ giơ tay ra, nói: \"Có thể đem trả lại cho tôi chưa?\"
Thạch Thiên gật đầu, đem phiến đá trả lại trong tay Thạch Lệ, liền nhìn thấy trong ánh mắt nàng có vô cùng kinh ngạc, trong lòng bỗng dưng dâng lên cơn sóng gió động trời!