Chương 69: Không Minh Bạch.


Kim Hinh và Hạng Hồng thấy Hạng Hoa Cường cứ lẩm bẩm mãi, một hồi nói \"Thảo nào\" Một hồi nói \"Kỳ quái\", hai người liếc mắt nhìn nhau, đều không hiểu lời nói của hắn, Kim Hinh rất muốn biết chuyện liên quan đến Thạch Thiên, nhịn không được hỏi: \"Hạng lão tiên sinh, ngài có đúng là đã nhận ra thân phận của Thạch Thiên không?\"

Tay phải Hạng Hoa Cường vịn lên sô pha do dự một hồi, rồi trầm giọng nói: \"Ta chỉ biết lai lịch của Tát Cát tiên sinh thôi, thật sự không đoán được người nào lại khiến Tát Cát tiên sinh kính trọng như vậy, nếu như Thạch Thiên là một lão già thì còn có thể, thế những hắn chỉ là một niên thiếu mười sáu tuổi, thật sự là không thể tưởng tượng được, ta cũng bó tay không đoán được ra hắn là ai nữa...\"

Kim Hinh nhẹ nhàng kêu \"A...\" Một tiếng tỏ vẻ thất vọng.

Hạng Hoa Cường nói tiếp: \"Về phần lai lịch của Tát Cát tiên sinh... Ta không thể tùy tiện nói ra, cô cũng không phải người trong cuộc, có nói cũng không biết. Cô hiện tại đã là người bên cạnh của Thạc Thiên tiên sinh rồi, tương lai hắn sẽ cho cô biết thôi, khả năng tương lai Hạng gia còn cần phải được cô chiếu cố nhiều hơn ấy chứ! Ha ha...\" Vô tình cách xưng hô của lão đối với Thạch Thiên đã có hai chữ tiên sinh đằng sau nữa, giọng nói cũng trở nên kính trọng hơn rất nhiều.

Kim Hinh vội hỏi: \"Cháu có được thành tựu như ngày hôm nay đều là dựa vào Hạng gia giúp đỡ cả, Hạng tiểu thư lại là chị em tốt của cháu, nếu như tôi có chỗ dùng được vậy Hạng lão tiên sinh xin cứ việc phân phó.\"

Nàng nghĩ thầm, ý tứ trong lời nói của Hạng Hoa Cường này thì dường như Tát Cát tiên sinh là nhân vật trong giới hắc đạo, vậy Thạch Thiên không phải là người trong nhóm hắc đạo rồi sao. Bất quá trong mắt Kim Hinh người trong hắc đạo cũng không phải tất cả đều là người xấu,... ít nhất ... Hạng gia đối với mình cũng rất tốt, ngược lại nhiều người ăn mặc bảnh bao, nhà giàu, phú thương, các chính khách, nhân vật nổi tiếng lại càng dối trá, nghĩ tới mà buồn nôn. Bất luận Thạch Thiên có là ai đi nữa, chỉ cần đối tốt với mình là được.

Hạng Hoa Cường cười nói: \"Cô có được thành tựu như ngày này đó là do sự nỗ lực của bản thân, cũng vì thế mà mất đi nhiều thứ, cho nên không cần phải nói lời khách khí. Có một chút chuyện ta muốn nói cho cô biết, thế lực sau lưng vị Tát Cát tiên sinh đúng là một tổ chức, thế nhưng không phải là tổ chức hắc đạo như cô tưởng tượng, bọn họ lẫn lộn cả hắc và bạch, thế nhưng hành sự lại cực kì công bằng. Hạng Hoa Cường ta không phải là sợ bọn họ mà là lòng kính trọng, cho nên cô có thể yên tâm mà gặp gỡ Thạch Thiên tiên sinh, bọn họ cũng sẽ không hại cô đâu, đương nhiên với điều kiện cô không được đắc tội với bọn họ, thế lực của bọn họ cô không thể tưởng tượng được đâu.\"

Thân thể mềm mại của Kim Hinh khẽ run rẩy, nói: \"Cảm ở Hạng lão tiên sinh đã nhắc nhở, cháu sẽ chú ý đến điều này.\"

Hạng Hoa Cường nói: \"Lúc rảnh rỗi cứ đến đây chơi, cô cứ coi đây là nhà của mình ấy, dù sao cô cũng không còn người thân nào nữ, mà mẹ của Hạng Hồng lại ra nước ngoài buôn bán cho nên mỗi ngày nó đều ở với lão già này, cũng thật làm khó cho nó.\"

Kim Hinh vội hỏi: \"Đương nhiên cháu nguyện ý rồi, cảm ơn Hạng lão tiên sinh!\" Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ Hạng Hoa Cường thế nào lại để mình thường xuyên đến đây chơi với Hạng Hồng, không phải là lão biết mình và nàng có quan hệ chứ...

Tỉ mỉ ngẫm lại thấy khả năng này không lớn, Hạng Hồng là người như thế nào nàng rất rõ, nàng sẽ không nói chuyện này cho người khác biết đâu, lại càng không thể nói cho Hạng Hoa Cường biết, ai lại đem chuyện này nói cho trưởng bối của mình chứ. Mình và Hạng Hồng trong một buổi tiệc chúc mừng một bộ phim mới hoàn thành có uống quá chén, hai người lại ngủ cùng một chỗ, ngẫu nhiên lại xảy ra tình huống giả phượng hư hoàng ( đồng tính ) sau này cũng phát sinh vài lần, thế nhưng hai người cũng không có làm quá, chỉ là vui đùa ầm ĩ một phen mà thôi. Hiện tại mình lại quen với Thạch Thiên, đã dự định là không cùng Hạng Hồng phát sinh lại việc này nữa, nếu để cho Thạch Thiên biết, hắn sẽ coi thường mình mất.

Hơn nữa nhìn ý tứ của Hạng Hoa Cường tuyệt sẽ không dám làm Thạch Thiên mất hứng, hẳn là muốn mượn hơi mình đây. Nghĩ vậy nàng liền thoải mái hơn nhiều, nói: \"Hạng lão tiên sinh nếu như không còn điều gì phân phó nữa, vậy cháu xin phép được về trước, sau này nhất đinh sẽ đến thăm người.\"

Hạng Hoa Cường cũng không giữ nàng lại, đứng dậy khẽ cười nói: \"Tốt tốt, Hạng Hồng thay cha tiễn Kim tiểu thư đi.\"

Kim Hinh đứng dậy làm lễ cáo từ Hạng Hoa Cường, rồi cùng dắt tay Hạng Hồng rời khỏi phòng sách của Hạng Hoa Cường, Hạng Hoa Cường vẫn ngồi yên trên sô pha, hai mắt nhắm nghiền dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó. Chỉ chốc lát Hạng Hồng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc trở lại phòng sách, ngồi cạnh Hạng Hoa Cường nói: \"Ông nội...\"

Hạng Hoa Cường vừa mở mắt nói: \"Có đúng là muốn biết chuyện gì đó hay không?\"

Hạng Hồng gật đầu nói: \"Lần trước mở tiệc chiêu đãi vị Tát Cát tiên sinh kia, cháu đã muốn hỏi xem bọn họ là ai rồi?\" Hiện tại nàng cũng mới biết được người kia tên là Tát Cát.

Hạng Hoa Cường suy nghĩ một chút rồi nói: \"Cũng nên nói cho ngươi biết thôi, khì thực chuyện này cũng không phải là bí mật gì, vị Tát Cát tiên sinh kia đúng là người của Thiên Thạch đồng minh, đây là một tổ chức rất thần bí của Âu Châu,... ít nhất ...Đã được hơn một trăm năm rồi, phía sau nó còn có một thế lực càng thêm thần bí, cụ thể là như thế nào ta cũng không rõ lắm, hình như là một đại gia tộc thì phải, nhưng bọn họ dường như lại không phải người một nhà, thành viên chủ yếu của Thiên Thạch đồng minh cơ bản là người của gia tộc này.\"

Hạng Hồng vô cùng kinh ngạc nói: \"Nếu là sự thực vậy bọn họ rất có thế lực a, sao cháu bây giờ cũng chưa từng nghe tới vậy?\"

Hạng Hoa Cường cười nói: \"Ngươi đương nhiên la không biết rồi, một bang phái nhỏ hoặc mới thành lập đều không biết được có một tổ chức như thế tồn tại, bọn họ cũng không cướp địa bàn, không tham gia chính trịm chỉ chú trọng buôn bán, cho nên ta mới nói bọn họ không có thuộc vào hai phe hắc bạch. Nghe mấy vị tiền bối nói, rất lâu trước đây đại bộ phận hắc đạo trên thế giới này đều chịu ở của bọn họ, cho tới nay những tổ chức hay gia tộc có tiếng tăm cũng thường được bọn họ chiếu cố, cho nên rất hay nghe bọn hắn nói, gia tộc này chính là lãnh tụ tinh thần của bọn hắn, đắc tội với bọn họ chính là bằng đắc tội với toàn bộ hắc đạo trên thế giới... ít nhất ... Là hơn một nửa .\"

Hạng Hồng chợt nói: \"Thật là lợi hại...\"

Hạng Hoa Cường nói tiếp: \"Những gia tộc lâu đời đều cảm kích cùng với dựa hơi bọn họ, tại một ít vụ mua bán kiếm lời không phiền phức, bọn hắn đều cam tâm chia cho Thiên Thạch đồng minh một phần, ngươi đừng xem Hongkong có nhiều tửu điếm xa hoa nhiều như vậy, phỏng chừng... ít nhất ... Non nửa người chủ là bọn họ. Mà ngay cả vua cờ bạc Hà Hoành Thâm ở Macao cũng được bọn họ ủng hộ kiếm được quyền kinh doanh sòng bài ở đó, bằng không vua cờ bạc năm đó vẫn còn đơn thương độc mã vật lộn tại Macao, không tiền khong thế, Macao lúc đó vừa bị Bồ Đào Nha khống chế, gia tộc ở Âu Châu này lại đồng ý đem mảnh đất mầu mỡ này tặng cho hắn.\"

Hạng Hồng kinh hô nói: \"Đây không phải nói, những sòng bạc của Macao kỳ thực đều bị người của Thiên Thạch đứng sau khống chế chứ...\"

Hạng Hoa Cường gật đầu nói: \"Đâu chỉ có ở Macao, thế giới mười đại sòng bạc lớn ở Las Vegas, có mấy nơi không bị bằng không đồng minh ở phía sau khống chế,... ít nhất ...Bọn họ cũng có thế lực ở bên trong, bằng không mấy nơi này ở Las Vegas nào có yên ổn như hiện tại, nội bộ các gia tộc sớm vì mâu thuẫn mà đấu đá rồi. Những gia tộc kia cũng rõ như thế cho nên mới cam tâm tình nguyện để Thiên Thạch đồng minh khống chế, dù sao thì bọn họ cũng kiếm được không ít tiền, lại có được chỗ dựa vững chắc. Bất quá những lời này chỉ nên để trong lòng thôi, không nên nói lung tung.\"

Hạng Hồng chết lặng cả người, gật đầu theo phản xạ.

Hạng Hoa Cường cau mày nói: \"Ta vẫn không hiểu được, vị Thạch Thiên tiên sinh này là ai, theo ta được biết người có quyền lực cao nhất trong gia tộc này là một lão già hơn trăm tuổi, bởi vì là trưởng bối của bọn họ, gia tộc này rất tôn trọng quy củ tôn ti, nếu như Thạch Thiên tiên sinh đúng là người trong gia tộc bọn họ, Tát Cát tiên sinh cũng không cần phải khúm núm như vậy chứ? Ngày trước bọn họ có nhờ ta mua một tòa nhà cấp cao ở Hongkong, ta cũng giúp bọn họ lên hệ tới khu nhà cao cấp số 21, hiện tại xem ra bọn họ là mua cho Thạch Thiên tiên sinh.\"

Hạng Hồng cũng kỳ quái nói: \"Nhưng vị thiếu niên này vì sao không ở khu nhà cao cấp mà lại ở căn nhà nhỏ ở đường Cửu Long, nhìn hắn làm việc bừa bãi như vậy cũng không giống là nhân vật gì trọng yếu a!\"

Hạng Hoa Cường lắc đầu nói: \"Ta đây nào có biết, thôi quên đi, không thèm nghĩ nữa, dù sao thì bọn họ cũng không đến cướp địa bàn của ta, nếu như bọn họ coi trọng sinh ý của chúng ta, ta cầu còn không được nữa là, chỉ sợ bọn họ cảm thấy chướng mắt mà thôi. Được rồi ngươi sau này gặp hắn cũng đừng xưng hô là tiểu tử này tiểu tử kia nữa, mà hãy gọi là Thạch Thiên tiên sinh, bất luận nói như thế nào hắn cũng có ân với Hạng gia ta, ngày hôm nay ta đem chuyện tình của Thiên Thạch đồng minh nói cho ngươi biết, cũng chỉ sợ ngươi làm quá đáng, không cẩn thận đắc tội với bọn họ thôi.\"

Bất Diệt Truyền Thuyết - Chương #69