Chương 59: Làm Người Hầu.


Kim Hinh dù sao cũng là một đại minh tinh, có thể nói là một trong những nhân vật đại biểu của Hongkong, mặc dù còn đang ngồi cùng với đám thương nhân giàu có này, thế nhưng sự nổi tiếng của nàng tuyệt đối là hơn bọn họ, Chu Kiến Nhân và Hứa Thục Viện đôi vợ chồng này bởi vì có thanh danh không tốt cho nên thường là chủ đề để đám khách nhân bàn tán nơi quán trà quán rượu, thế nhưng dù sao hai người này cũng rất nổi tiếng, trong phòng ăn này cũng có nhiều người biết họ. Từ lúc vợ chồng hai người tới chỗ Kim Hinh, mấy người đại gia đều tập trung ánh mắt vào bên này, hơn nữa nhà hàng này rất u nhã, mà mấy người đang ngồi lại là đám thương nhân giàu có, cho nên tương đối chú ý tới hình tượng bản thân, người ở đây tuy rằng không ít, thế nhưng vẫn tương đối an tĩnh, không có ai lớn tiếng cả, cho nên cuộc đối thoại giữa mấy người căn bản đều bị người khác nghe được.

Ban đầu mọi người đều nghe được Hứa Thục Viện làm trò trước mặt chồng mình, khiêu khích người cậu trai bên cạnh Kim Hinh, trong lòng bọn họ không khỏi cười trộm, cũng đều buồn thay cho Chu Kiến Nhân, cũng có mấy người phụ nữ xinh đẹp khóe mắt len lén nhìn Thạch Thiên, tâm hồn thiếu nữ không khỏi kích động, ước ao mình cũng như Hứa Thục Viện không hề cố kỵ mà câu dẫn chàng thanh niên dễ nhìn kia, trong lòng lại đang ao ước chồng mình không \"Hiền lành\" như Chu Kiến Nhân, cảm thán cho số phận của mình. Khi bọn họ vừa nghe được chàng trai kia nói Hứa Thục Viện là lão lợn nái, nói Chu Kiến Nhân là chồng của một con lợn mẹ, bọn họ thực sự nhịn không được mà đều ôm bụng cười. Cho dù những người có gia thế, thân phận cùng tiền tài rất lớn cũng không nhịn được cười, chỉ một câu đã khiến Hứa Thục Viện khó có thể chịu nổi rồi.

Hứa Thục Viện vốn xuất thân nơi nhà giàu có, khí chất cao quý, lại có vài phần tư sắc,... ít nhất ... Cũng không thể coi là xấu, chỉ là hơi chút béo phì mà thôi, nói dễ nghe một chút gọi là đầy đặn, bởi vì điểm này cho nên Hứa Thục Viện kiêng kị nhất là người khác gọi ả là béo phì. Bình thường ả chỉ cần hô một tiếng là đàng ông xếp đầy cửa, không nghĩ tới ngày hôm nay lại có một tên nam nhân không biết tán thưởng lại còn nói lời ác khẩu nữa. Trước mặt mọi người lại hình dung ả là \"Lão lợn mẹ\", lại ngay trước mặt vợ cũ của chồng, điều này khiến ả sao có thể chịu được, nhất thời ả tức giận đến nỗi sắc mặt biến thành màu tím, thất khiếu xịt khói, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Vi nghe được lời nói của hắn, nhất thời cũng hết giận, lúc này trong lòng nàng dâng lên vô hạn cảm kích đối với Thạch Thiên, nếu không phải ở đây có nhiều người, nàng đã sớm chui vào lòng hắn rồi. Kim Hinh bên cạnh lại lộ vẻ ưu sắc, nàng vì Thạch Thiên mà lo lắng, nàng biết Hứa Thục Viện từ trước đến nay rất ngang ngược kiêu ngạo, bây giờ bị Thạch Thiên châm chọc như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn, tuy rằng Hạng gia cũng đã nhìn trúng Thạch Thiên, nhưng nàng không biết Hạng gia có vì hắn mà xuất đầu hay không, Hạng lão gia tử từ trước đến nay không muốn kết thù kết oán cùng với mấy tay thương gia nổi tiếng, nếu như Thạch Thiên đắc tội với đám hắc đạo, ngược lại lão lại không sợ. Nàng thấy bộ dạng của Hứa Thục Viện đang muốn phát tác, vội vàng đứng dậy nhẹ giọng nói: \"Hứa tiểu thư xin đừng trách, hắn mới tới Hongkong, chưa quen biết mọi thứ, cũng không tránh khỏi thất thố, hắn cũng không phải là người mới trong công ty tôi, mà là khách của Hạng lão gia tử, tôi chỉ dựa theo sự phân phó của Hạng lão gia tử dẫn hắn tới đây thăm quan một chút mà thôi.\"

Hiện tại Kim Hinh cũng chỉ có thể đổ chuyện này lên người Hạng Hoa Cường, tránh cho xảy ra một trận nháo sự trong phòng ăn, nếu cứ tiếp diễn như vậy sau này thật khó giải quyết.

Hứa Thục Viện nghe vậy liền giật mình, bối cảnh của Hạng Hoa Cường nàng đương nhiên là biết, bất kể là về phương diện nào lão đều mạnh hơn rất nhiều so với Hứa gia, huống chi lão lại là lão đại của hắc bang Hongkong, những người này vô luận là ai đám thương nhân cũng không muốn trêu vào. Nhất thời ả cũng không đoán được ra thân phận của Thạch Thiên, khiến ngay cả Hạng Hoa Cường lại để Kim Hinh bồi hắn đi chơi như vậy. Ả đứng lặng tại chỗ, cũng không biết nên nói gì. Chu Kiến Nhân trời sinh tính nhu nhược, lúc này thấp giọng thì thầm bên tai Hứa Thục Viện, nói: \"Bà xã à, chúng ta về chỗ ngồi đi, thức ăn cũng đã nguội cả rồi.\"

\"Bốp\" một tiếng rất kêu, Hứa Thục Viện bất ngờ cho Chu Kiến Nhân một bạt tai, mắng: \"Phế vật...\" Ả không thể làm gì khác hơn là trút giận lên đầu chồng mình, sau lại hung hằng trừng mắt nhìn Thạch Thiên và Tiêu Vi, cuối cùng ả xoay người hướng tới cửa ra vào, bữa cơm này cũng không thể nuốt trôi nữa.

Chu Kiến Nhân lấy tay bưng khuôn mặt, trừng mắt liếc Tiêu Vi, tựa hồ như trách nàng không nên đến nơi này, hại hắn bị Hứa Thục Viện chửi đánh, hắn oán giận nói: \"Cô sao còn chưa quay về Thượng Hải, nếu không tôi sẽ đòi lại căn phòng hiện giờ của cô đó.\"

\"Bốp\" một tiếng ròn tan nữa vang lên, má bên kia của Chu Kiến Nhân đã bị Thạch Thiên cho một bạt tai, hắn nhất thời cảm thấy lỗ tai mình ù ù không rõ, trong đầu trống rỗng, con mắt nhìn mọi vật trong nhà hàng đều thấy lay động, nhất thời đứng không vững té lăn trên mặt đất, sau đó có một bàn chân giẫm lên mặt hắn, lỗ tai bên kia nghe thấy thanh âm của Thạch Thiên nói: \"Sau này mà mày còn dám liếc mắt dù chỉ là một cái với nàng, lão tử sẽ móc mắt của mày ra, cút....\"

Không đợi Chu Kiến Nhân đứng lên, Thạch Thiên một cước đã đá lên cái mông hắn, Chu Kiến Nhân giống như quả bóng bô-linh trượt ra ngoài, cũng không đụng vào bất cứ bàn ăn nào, thẳng đến chỗ bàn của mấy người phục vụ ở cửa, chân hắn lúc này chạm vào chân bàn mới dừng lại được. Một gã quản lí dẫn theo mấy người bảo vệ chạy vào nhà hàng nâng Chu Kiến Nhân dậy rồi lôi ra ngoài, cũng không qua hỏi Thạch Thiên rốt cuộc là phát sinh truyện gì giữa bọn họ, dường như không có chuyện gì xảy ra vậy. Thạch Thiên ngồi trở lại vị trí của mình, dùng khăn lạnh lau lau tay, nói: \"Đánh một kẻ như vậy cũng làm bẩn tay lão tử.\"

Tiêu Vi bỗng nhiên nhào vào trong lòng Thạch Thiên, ôm chặt lấy thắt lưng hắn, \"Ô\" Một tiếng khóc lên, Thạch Thiên biết hiện ở trong lòng nàng đang rất ủy khuất, cần phải phát tiết ra, cũng để mặc nàng khóc lóc trong lồng ngực mình, hắn dùng tay nhẹ nhàng vuốt lưng nàng. Mấy người xung quanh thấy Thạch Thiên đánh Chu Kiến Nhân một cái bạt tai, ánh mắt lại vẫn chằm chằm nhìn bọn họ, hắn đảo mắt một cái, mấy người kia liền chuyển ánh mắt đi nơi khác, không dám nhìn nữa.

Một lát sau Tiêu Vi đã ngừng khóc, thân thể còn không ngừng run rẩy, nàng ngẩn đầu nhìn Thạch Thiên Đạo, nói: \"Sau này em sẽ dành cả đời để hầu hạ anh, cho dù có là người hầu của anh em cũng cam lòng.\"

Thạch Thiên cười nói: \"Nào có ai muốn nguyện ý làm người hầu bao giờ, ngươi hiện giờ là cô giáo của ta, sao lại không biết xấu hổ mà làm người hầu chứ.\"

Tiêu Vi cắn răng nói: \"Em cam tâm tình nguyện mà, sau này...Sau này em ở chỗ anh được không? Em muốn trả căn phòng kia cho hắn, không muốn ở nơi đó nữa.\"

Thạch Thiên gật đầu nói: \"Tốt, căn phòng kia nếu là của hắn, tốt nhất là đừng ở đó nữa.\"

Tiêu Vi vô cùng mừng rỡ, ngồi thẳng người dậy, lộ ra nụ cười ngọt ngào, lại thấy vẻ mặt kì lạ của Kim Hinh đang nhìn hai người, nàng mắc cỡ đỏ bừng mặt.

Kim Hinh lo lắng việc Thạch Thiên đánh Chu Kiến Nhân, sau đó đối phương nếu như báo cảnh sát sẽ có phiền phức, vì vậy nàng nói: \"Chúng ta trước hết hãy rời khỏi đây thôi, hội đấu giá này có tham gia hay không tham gia cũng thế mà thôi, cũng không mua được cái gì cả.\"

Thạch Thiên lắc đầu nói: \"Ngươi nếu không mua thì để ta mua, chẳng lẽ lão tử lại rỗi hơi chạy đến đây chỉ để ăn một bữa cơm.\" Bỗng nhiên ngay lúc này bên tai hắn truyền đến một thanh âm : \"Chủ nhân, ta là Tát Cát đây, có cần ta xử lý hai người kia không?\" Người này chính là dùng phương pháp truyền âm nhập mật, Thạch Thiên theo hướng phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy tại một góc nhà hàng có một gã trung niên da trắng tóc xơ xác như lá cọ, thân hình cao lớn đang cung kính nhìn hắn, người này hắn đã gặp qua ở tòa thành Thiên Thạch, cũng là một trong những người phụ trách ở Thiên Thạch đồng minh, hắn nghĩ thầm làm sau gã lại biết mình ở đây, hắn liền đứng dậy nói với Kim Hinh và Tiêu Vi hai người: \"Hai ngươi cứ ngồi ở chỗ này chờ ta một chút.\"

Kim Hinh cho rằng Thạch Thiên lại muốn gây sự, nỗ lực mở miệng muốn khuyên hắn, lại bị Thạch Thiên trừng mắt lên, nhất thời khiến trái tim nàng run lên, đành nuốt lời định nói lại.

Bất Diệt Truyền Thuyết - Chương #59