Chương 463: Trả Con Lại Đây.


Năm đó ở Hongkong, Thạch Thiên bởi vì lo lắng Thạch Hiểu Mẫn bị thương tổn, lẫn vào trong tạp chí làm bảo vệ, khi đó Samantha đối với hành vi của Thạch Thiên cực kỳ không thuận mắt, hai người giống như đối chọi nhau, thường xuyên phát sinh xung đột. Về sau quan hệ tuy triệt để thay đổi, Samantha vẫn đang thường thường cùng hắn đấu võ mồm làm vui, rất có khí thế “Đừng xem ngươi bây giờ là chí tôn thế giới, lúc trước lão nương cũng là bà chủ của ngươi!”, để thổ lộ sự bực tức khi bị nhốt ở trên đảo.

Kim Hinh cùng với Samantha đã từng là nữ cường nhân cảm thụ lại khác nhau rất lớn, nàng ở trong vũng nước đục làng giải trí nhiều năm, trên tình trường cũng đã trải qua rất nhiều, sớm đã thể xác và tinh thần mỏi mệt nên đối với cuộc sống yên lặng an tường hiện tại phi thường hài lòng. Đặc biệt sau khi sự kiện tại nước Mỹ phát sinh, nàng đối với Thạch Thiên không muốn xa rời không phải bất luận kẻ nào có thể so sánh được, đừng nói là hoàng cung trên đảo phong cảnh tú lệ, cho dù khu ổ chuột dơ dáy bẩn thỉu, chỉ cần có thể ở bên cạnh Thạch Thiên, nàng đã cảm thấy mỹ mãn .

Nhưng mà Kim Hinh cùng Samantha có thể tính là chị em tình thâm, lại là đồng mệnh tương liên, bình thường đại đa số đều hướng về Samantha nói chuyện, nên mỉm cười nói: “Đúng vậy, không có ai bức anh làm hoàng đế, muốn em nói thì anh càng thích hợp làm thổ phỉ” rồi đưa tay cầm một miếng dưa hấu lên khẽ cắn một miếng, rồi khen:“Thật ngọt!” Nghiêng thân đem nửa miếng dưa hấu còn lại nhét vào trong miệng Thạch Thiên. Samantha cười mắng: “Buồn nôn!” Kim Hinh lớn tiếng cười phóng đãng, cầm một trái ô mai bổ nhào vào trên người Samantha, hướng miệng nàng nhét vào, Samantha tránh trái tránh phải, rốt cuộc vẫn bị Kim Hinh nhét vào trong miệng, khiến cho trong miệng đều là nước trái cây.

Một giọng nói ngọt ngào thanh âm nũng nịu cười nói: “Các người để ta tìm, thì ra là trốn ở chỗ này hẹn hò” Chỉ thấy hai cô gái cực đẹp một trái một phải dẫn một cô nhỏ năm sáu tuổi đang đi về phía bọn họ.

Kim Hinh không cần quay đầu lại cũng biết là ai tới, cười mắng: “Hiểu Mẫn chết tiệt, cũng đã là gái có con, mà còn không đứng đắn như vậy” Thạch Thiên từ gốc cây o nhảy dựng lên, mở hai tay ra ôm lấy cô nhỏ vào lòng, hôn lên hai má hồng hồng hỏi: “Tiểu oa lô, có nhớ lão tổ tông hay không?”

Tới là Thạch Hiểu Mẫn cùng Quách Thiến Vi. Thạch Hiểu Mẫn cùng Quách Gia Chí vào mười lăm năm trước đã kết hôn, sau đó sinh một trai một gái, nàng cùng Quách Thiến Vi dẫn cô nhỏ tới đúng là Quách Thiến Như con gái nàng, Thạch Thiên một mực dùng cái tên tiểu oa lô để gọi đứa cháu chắt đáng yêu này, thật già mà không nên nết. Còn đứa lớn thì năm nay đã mười hai tuổi, nhưng lại theo họ của Thạch Hiểu Mẫn, tên là Thạch Tiểu Thiên, Quách gia tuy là danh môn vọng tộc Hongkong, cự phú thế giới, nhưng so với thân phận nhị công chúa Thạch Hiểu Mẫn đế quốc Thiên Thạch, muội muội của chủ tịch hội nghị liên bang cũng không biết thua kém bao nhiêu, cho nên Thạch Hiểu Mẫn cho con mình mang họ Thạch, người Quách gia cũng không dám phản đối, Quách Gia Chí đối với Thạch Hiểu Mẫn từ trước đến nay vẫn rất nghe lời, cũng không có chút vào không vui.

Ngược lại là Thạch Thiên đối với cái tên Thạch Tiểu Thiên có phần không thoải mái, nguyên nhân là Thạch Hiểu Mẫn trước kia thường xuyên ôm đứa con cố ý trước mặt Thạch Thiên gọi Tiểu Thiên Tiểu Thiên làm cho hắn mười phần buồn bực. Về sau Viện khoa học đế quốc đối với nghiên cứu tiềm lực cơ thể người đạt tới tiến triển nhất định, cùng Ủy ban quân sự đế quốc áp dụng kế hoạch tên là “Chiến sĩ tương lai”, từ toàn thế giới chọn lựa nhi đồng có tiềm lực tiến hành khai phá tiềm lực cùng huấn luyện cường hóa, bồi dưỡng lực lượng vũ trang tương lai có thể đối kháng người ngoài hành tinh xâm lấn loài người. Thạch Tiểu Thiên bởi vì có gien Thạch Thiên, cộng thêm trước khi sinh ra Thạch Thiên thường xuyên dùng nội lực dưỡng thai cho Thạch Hiểu Mẫn, sau khi sanh tư chất rất tốt, lại được Thạch Thiên đả thông khí mạch toàn thân, đi theo bên cạnh luyện công, tiềm lực trong cơ thể đã được khai phá rất lớn, bởi vậy thuận lợi thông qua ba năm huấn luyện, trở thành người đứng đầu trong chiến sĩ tương lai.

Lúc này chiến sĩ tương lai nhân số đã vượt qua năm nghìn. Tuy cũng đều là thiếu niên nhi đồng dưới mười lăm tuổi, nhưng danh sách trong quân đoàn vũ trụ cũng có phiên hiệu chính thức của mình, cứ năm trăm người thành một chiến đoàn. Số lượng chiến đoàn theo nhân số gia tăng mà gia tăng. Trước mắt đã có mười chiến đoàn, Thạch Tiểu Thiên với thành tích ưu tú đã trở thành đoàn đoàn trưởng chiến đoàn đầu tiên, hắn cũng là người đầu tiên được nhận nhiệm vụ là trưởng đoàn chiến sĩ tương lai. Vì thích ứng tương lai rất có thể tại vũ trụ phát sinh chiến đấu, chiến sĩ tương lai phần lớn thời gian đều ở trên phi thuyền vũ trụ tiến hành huấn luyện, Thạch Hiểu Mẫn đã đã hơn một năm không thấy con.

Nhắc tới con trai, Thạch Hiểu Mẫn liền tức giận, trừng mắt xông tới Thạch Thiên hét lên: “Khi nào thì trả con lại cho con?” Quách Thiến Như cũng duỗi ra bàn tay nhỏ bé chụp lấy mũi Thạch Thiên, bập bẹ nói: “Đem anh trả lại cho cháu!” Thạch Thiên buồn bực nói: “Năm đó chính là ngươi đưa con đi chọn lựa, đâu phải là ta đưa nó đến” Thạch Hiểu Mẫn hốc mắt hồng lên, ủy khuất nói: “Bảo vệ địa cầu con đương nhiên nguyện ý cho nó đi. Nhưng cũng không thể không cho gặp mặt!!” Thạch Thiên nói: “Cái này cũng không thể trách ta. Trong bộ đội quy củ không phải ta định, ta chỉ ngẫu nhiên đi dạy hắn luyện công, mặc kệ chuyện khác” Thạch Hiểu Mẫn bực tức nói: “Người chỉ sợ phiền toái không chịu quản, chứ không phải là không thể quản”.

Thạch Thiên hiểu rõ nàng chỉ bởi vì cùng con trai bảo bối gặp mặt quá ít trong lòng buồn bực, mỗi lần gặp mặt đều nói chuyện này, cũng không phải là không hiểu. Nếu không phải lo lắng ảnh hưởng tới Thạch Tiểu Thiên luyện tập, với thân phận Thạch Hiểu Mẫn hoàn toàn có thể lấy việc công làm tư, đi căn cứ vũ trụ dò xét một phen, để khỏi nhớ con. Bởi vậy Thạch Thiên để tránh lỗ tai tiếp tục chịu khổ, không cho Thạch Hiểu Mẫn phàn nàn nữa, chuyên tâm chơi đùa với Quách Thiến Như trong lòng, thân mật hỏi: “Tiểu oa lô nhớ anh sao? Chỉ cần luyện tập công phủ của tổ tông cho tốt, cũng có thể đi vũ trụ cùng anh ở cùng một chỗ, được không?” Quách Thiến Như dùng sức gật đầu nói: “Được”.

Thạch Hiểu Mẫn nghe vậy khẩn trương, xông lên trước giật lại con, cả giận nói: “Người dám! Không đem Tiểu Thiên cho con. Sau này sẽ không cho người gặp mặt Thiến Như! Hừ!” Nói xong ôm con gái cùng Quách Thiến Vi đi tới chỗ Kim Hinh, Samantha nói chuyện, để mặc Thạch Thiên đứng một mình ở đó mà trợn trừng mắt.

Ghế nằm dưới cây làm phi thường rộng rãi, bốn người vây quanh Quách Thiến Như ngồi ở trên ghế nằm cũng không tính là chen chúc, càng có vẻ các nàng quan hệ thân mật, nhưng mà xưng hô lẫn nhau trong đó cũng hơi loạn. Thạch Thiên thân thế cùng kinh nghiệm mặc dù không có đối với bên ngoài công khai, nhưng giữa các nàng đã không phải là bí mật, Kim Hinh cùng Samantha đều là phụ nữ của Thạch Thiên, thân là con cháu Thạch Thiên Thạch Hiểu Mẫn lại vẫn cùng các nàng xưng chị em, Quách Thiến Như cũng chỉ nhận thức mẫu thân không nhận tổ tông, gọi các nàng là dì, Quách Thiến Như cùng Quách Thiến Vi như là chị em họ, xưng hô Thạch Hiểu Mẫn là cô, tuy bối phận so với Thạch Thiên kém xa nhưng nàng đối với Thạch Thiên vẫn cuồng dại không thay đổi, một mặt gọi Thạch Hiểu Mẫn là cô, gọi Quách Thiến Như là em, bên kia lại gọi chị Kim Hinh, chị Samantha hết sức thân mật.

Bất Diệt Truyền Thuyết - Chương #463