Chương 459: Người Bị Hại Cầu Kiến.


Otis đoán được một chút cũng không sai, đế quốc Thiên Thạch tuy hứa hẹn sau khi thống nhất chính vụ các quốc gia vẫn bảo trì nguyên trạng, nhưng cái này chỉ là duy trì chính vụ quản lý các quốc gia vận hành hằng ngày, quyền lực cao nhất nhất định sẽ một mực nắm giữ ở trong tay đế quốc Thiên Thạch. Điểm này từ việc đế quốc Thiên Thạch đem tất cả quân đội các quốc gia tập trung quản lý, trong kế hoạch thống nhất pháp luật, tiền, quản lý hộ tịch từng bước áp dụng cũng có thể thấy được.

Đối với nội chính các quốc gia nhỏ, đế quốc Thiên Thạch có lẽ không can thiệp nhiều, nhưng có thể tiên đoán được là, một khi kết cấu xã hội thế giới đại nhất thống hình thành, bất luận cái gì trong quốc gia cũng không cách nào thoát ly khỏi xã hội này, nếu không thì chỉ có thể bị bài xích khỏi thế giới này, khi đó không cần chờ đế quốc Thiên Thạch ra tay, bản thân đã bị thế giới đào thải. Mà Mỹ, Trung, Nga các nước lớn này, đế quốc Thiên Thạch là tuyệt sẽ không để cho thoát ly khống chế, bởi vì bằng những thực lực hùng hậu về quân sự, khoa học kỹ thuật, nhân tài của các nước này. Sau này tất nhiên là một những lực lượng chủ yếu chỉ dùng để phát triển đối kháng người ngoài hành tinh xâm lấn, đồng thời cũng là mấu chốt để giữ gìn thế giới thống nhất, mặc kệ tương lai cơ cấu chính phủ những quốc gia này dùng loại hình thức nào vận hành. Chưởng quản cơ cấu chính phủ nhất định là người đế quốc Thiên Thạch tuyệt đối tin tưởng.

Thạch Thiên thân là lão tổ tông, nhưng ngoại trừ đồ tử đồ tôn trong tòa thành Thiên Thạch biết chút ít nội tình ra, thì thời gian dài bị các hậu sinh vãn bối khác cho đi hài nhỏ, trong lòng hậm hực đã lâu, oán niệm quá sâu. Bởi vậy mặc dù biết Otis là vì đối với mình trong lòng có sợ hãi, lại có toan tính khác, cũng không chân tâm thật ý bằng đệ tử của tòa thành Thiên Thạch, nhưng khó được một người có tuổi đối với mình cung kính như thế, trắng trợn a dua nịnh nọt, nghe vào trong tai vẫn cực kỳ hưởng thụ, một điểm không biết buồn nôn.

Thạch Thiên mỉm cười gật đầu nói: “Tiểu tử ngươi mặc dù không phải là thứ gì tốt, nhưng mà có thể nhận rõ tình thế, chăm chú làm việc, vẫn tính linh cơ nhu thuận, còn có thể có công dụng. Ừm, sau này ngươi đi theo Saji, làm phó của hắn”.

Saji là một trong những nhân vật kiệt xuất của tòa thành Thiên Thạch, cùng thế hệ với Pirnie, Braid, trước kia là một trong người phụ trách chủ yếu của Thiên Thạch đồng minh, hiện tại Braid đã bị bổ nhiệm thành Chủ tịch ban quân sự đế quốc, Saji cũng là đế thành viên chủ yếu trong Ban quân sự đế quốc. Sau này tất cả quân đội các quốc gia đều giải trừ quân bị trên phạm vi lớn, cải biên thành quân đoàn đế quốc, nhưng số lượng quân đội còn lại vẫn phi thường khổng lồ, đặc biệt một số bộ đội có trình độ công nghệ cao, thậm chí còn sẽ gia tăng mở rộng, quần đảo Thiên Thạch vô luận như thế nào cũng đóng quân không dưới. Cho nên bộ phận căn cứ quân sự nước Mỹ có thể tiếp tục giữ lại, chỉ có điều không hề do chính phủ nước Mỹ khống chế, Saji sau này chức vụ chính là người phụ trách Ban quân sự đế quốc tại khu vực Bắc Mĩ.

Những nội tình này không tính là cơ mật, Otis cũng hiểu rõ, hơn nữa tinh tường Saji biểu hiện ra tuy chỉ phụ trách sự vụ quân đội. Nhưng hắn là thân tín của Thạch Thiên, trực tiếp phụ trách đế quốc Thiên Thạch, trên thực tế hắn mới là lãnh đạo tối cao nhất của khu vực Bắc Mĩ, mình có thể trở thành phó của hắn. Mặc dù không đảm nhiệm tổng thống Mỹ, quyền lực cũng chỉ có thể so với giờ đây càng lớ hơnn, lập tức cảm thấy toàn thân nhiệt huyết trào dâng, kích động rung giọng nói: “Cảm ơn Thạch tiên sinh trọng dụng, ngài từ hôm nay trở đi là chủ nhân của tại hạ. Tại hạ sau này nhất định sửa lại khuyết điểm, hướng về phía chủ nhân học tập, làm một người tốt, à không, làm một phó tốt cho Saji”, hắn cũng học Braid cùng Saji, mày dạn mặt dày đối với Thạch Thiên hô “chủ nhân”.

Thạch Thiên cười mắng: “Cút đi, lão tử cũng không phải là người tốt, ngươi học tập lão tử có thể học ra người tốt sao?”

Otis đỏ bừng cả khuôn mặt, sửng sờ ở tại chỗ.

Mặc hắn khẩu tài xuất chúng như thế nào, cũng không ngờ được Thạch Thiên lại thẳng thừa tự mình không phải người tốt, trong lúc nhất thời không biết nên tỏ vẻ tiếp tục hướng về Thạch Thiên học tập, hay là kiên quyết không hướng về phía Thạch Thiên học tập.

May mắn Saji thay hắn giải vây nói: “Chủ nhân nếu như đã cho ngươi cơ hội, sẽ không quan tâm ngươi là người nào, sau này chỉ cần trung với chủ nhân, toàn tâm toàn ý vì chủ nhân làm việc, chủ nhân chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi”.

Otis vội vàng khúm núm đáp ứng, sau khi lau mồ hôi, hướng về phía Saji tỏ thái độ cảm kích.

Saji sau này làm lảnh đạo trực tiếp của Otis, cũng mỉm cười gật gật đầu, tỏ ra cổ vũ. Hắn hiểu rõ người như Otis hèn hạ vô sỉ, nếu như vận dụng đúng, hiệu quả tuyệt đối so với chính nhân quân tử còn mạnh hơn gấp trăm lần. Bởi vì loại người này làm việc chỉ cầu mục đích không từ thủ đoạn, vì đế quốc Thiên Thạch thuần phục, căn bản sẽ không để ý chuyện làm cho bọn họ có hợp lý hợp pháp hay không.

Lúc này một đệ tử tòa thành Thiên Thạch gõ cửa tiến vào báo cáo: “Chủ nhân, tổng thống trước của nước Mỹ Helen cầu kiến, hiện tại đã ở dưới lầu chờ”.

Otis trong lòng mãnh liệt nhảy dựng, hắn lúc trước vì cướp lấy vị trí tổng thống, từng thừa dịp Thạch Thiên đại náo nước Mỹ thời cơ xếp đặt mưu sát Helen, sau Helen mặc dù không có đem nội tình vạch trần ra, nhưng nàng là vì quốc gia suy nghĩ. Đối với chuyện này hiển nhiên là lòng dạ biết rõ. Mà Helen rõ ràng bản thân bị trọng thương, lại có thể còn sống trở về. Phỏng chừng cũng là được Thạch Thiên cứu. Hiện tại Otis lo lắng nhất là Thạch Thiên đến tột cùng có biết mình đã từng hại qua Helen hay không, nếu như đã sớm hiểu rõ, ngược lại còn trọng dụng mình thì nói lên Thạch Thiên cũng không đem việc này để ở trong lòng . Nhưng nếu như không biết, một khi Helen đem nội tình nói cho Thạch Thiên, hậu quả cũng dễ dàng nghĩ được. Hiện tại nước Mỹ dù sao đã “mất nước”, chắc hẳn Helen cũng không còn cần phải giữ lại bí mật về người đã hãm hại nàng.

Otis thấp thỏm không yên lặng lẽ liếc nhìn Thạch Thiên, lại phát hiện Thạch Thiên đỏ mặt lên, thần sắc tựa hồ so với mình càng thêm khó xử cùng bất an, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng lẽ Thạch Thiên cũng sợ gặp Helen? Thoạt nhìn hai người này quan hệ quả nhiên không giống tầm thường, trong lòng lo lắng lập tức lại thêm vài phần.

Thạch Thiên đương nhiên không phải sợ hãi Helen, chẳng qua là ngượng ngùng gặp nàng mà thôi, hắn tuy không đem chính mình trở thành người tốt, có đôi khi thậm chí thích khi làm kẻ ác làm cho người ta sợ hãi, nhưng chuyện cưỡng gian con gái thì hắn khinh thường đi làm . Nhưng trời không toại nguyện, chuyện đã hắn lại đã làm một lần, mà người bị hại duy nhất chính là Helen, mặc dù lúc ấy hắn bởi vì trong cơ thể dị năng đột biến, nhất thời mất đi khống chế mới phạm phải việc ác như thế, thực sự khiến cho hắn vạn phần tự trách, xấu hổ vô cùng.

Nói đến loại lý do “nhất thời không khống chế được” này Thạch Thiên tuyệt đối sẽ không lấy ra giải thích cho mình, nói ra sẽ chỉ làm hắn cảm thấy càng thêm dọa người. Nhớ rõ mấy trăm năm trước, hắn đã từng bắt được một dâm tặc hái hoa trộm ngọc khắp nơi. Sau khi bắt được chuẩn bị thiến người này, thì dâm tặc lớn tiếng xin khoan dung, dùng lý do chính là: Tiểu nhân chỉ cần nhìn thấy mỹ nữ là toàn thân nóng lên, mất đi khống chế, hoàn toàn không phải cố ý mà làm, xin đại hiệp buông tha cho tiểu nhân”.

Nếu như lý do này nói thông, năm đó chẳng phải là oan uổng cho người tốt, phạt sai người sao?

Bất Diệt Truyền Thuyết - Chương #459