Khi Alex phóng thích năng lượng bên trong, Thạch Thiên đang chống cự với việc chân khí trong cơ thể bị hạt châu hút di, hơn nữa lực chú ý bị những phù hiệu chiếu xạ ở trên tường hút đi, đột nhiên năng lượng cắn trả rất lớn làm cho hắn không kịp phòng ngự, dễ dàng phá tan chân khí hộ thể xâm nhập vào trong cơ thể. Nội lực trong cơ thể Thạch Thiên thâm hậu cũng không phải bình thường, hai loại năng lượng thật lớn này va chạm, nhất thời sinh ra lực phá hoại đem Lầu Năm Góc biến thành một đống đổ nát, cũng khiến cho Thạch Thiên ngất đi.
Bất quá chỉ ngắn ngủi vài giây, Thạch Thiên ở dưới đống đổ nát đã khôi phục ý thức, cảm thấy chân khí trong cơ thể đã còn không mấy, đồng thời còn có một cỗ năng lượng quái dị đang đấu đá lung tung trong cơ thể. Thạch Thiên rõ ràng mình trúng kế Alex, trong lòng mặc dù căm tức, nhưng trạng thái lúc này đã không thể đối kháng với vũ khí hiện đại của quân đội Mỹ, sau khi chui ra từ dưới nền đất đành phải lựa chọn thoát đi, thuận tiện mang Helen cứu từ Nhà Trắng ra theo
Sinh mạng lâu dài buồn chán khiến cho Thạch Thiên đem rất nhiều chuyện xem rất lãnh đạm, có đôi khi thậm chí có chút vô tình, đặc biệt đối với tính mạng, cũng không rảnh đi quản chuyện người khác. Bất quá nếu đã cứu Helen, Thạch Thiên cũng không bỏ nửa chừng, ít nhất cũng muốn dẫn Helen rời khỏi chỗ hắn giấu, nếu sau này Helen có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì cũng không phải chuyện của hắn.
Helen vóc người cũng không phải là cực kỳ gợi cảm như những người mà Thạch Thiên đã hưởng thụ qua, nhưng được chăm sóc vô cùng tốt, da thịt trắng nõn bóng loáng, trên người không hề có thịt thừa. Thạch Thiên mặc dù bản thân bị trọng thương, nhưng dục vọng nguyên thủy cả ngàn năm của hắn dĩ nhiên không chút nào yếu bớt, mới vừa rồi bởi vì không biết chân khí trong cơ thể còn có thể kiên trì bao lâu, hắn cũng không quả hai người không có quân áo che thân, dọc theo đường đi hai người cứ trần truồng mà áp vào nhau, nhất thời làm cho hắn cảm thấy dục hỏa thiêu người, nhưng nội lực của hắn giờ phút này trừ dùng để chạy trốn, còn phải cẩn thận ứng phó với dị năng trong cơ thể, căn bản không thể phân tâm chống đỡ dục hỏa.
Càng làm cho Thạch Thiên tực giận hơn là, Helen một chút cũng không hiểu sự thống khổ của hắn, lại còn ở sau lưng động tay, tập kích bộ vị mẫn cảm, loại thống khổ này cũng không phải người thường có thể tưởng tượng được. Kỳ quái chính là dị năng nguyên phân tán ở các nơi trong cơ thể lúc này lại được mệnh lệnh, tất cả đều ùa về phía dưới đan điền, giống như đổ dầu vào lửa, bốc cháy làm cho Thạch Thiên thiếu chút nữa muốn nổi điên lên.
Thạch Thiên không thích cảm giác bị dục vọng khống chế.
Nhưng đối với hắn mà nói nếu như ngay cả chút dục vọng ấy cũng không có, những năm tháng vô tận trải qua càng thêm gian nan.
Bởi vậy bình thường rất ít khi khắc chế, đáng phát tiết thì tìm người phát tiết một phen. Điều này cũng khiến cho năng lực khắc chế dục hỏa của hắn cũng không quá mạnh. Nhưng lúc này cô gái vác trên vai cùng hắn cũng không quá quen, thoạt nhìn cũng không có ý tứ yêu thương nhung nhớ gì, Thạch Thiên mặc dù to gan lớn mật hành sự dã man, nhưng loại chuyện này cũng làm không được.
Cuối cùng khi đi tới hồ nhỏ, Thạch Thiên cũng không thể tiếp tục chống đỡ nữa, nội lực không nhiều lắm cũng đã tiêu hao hầu như không còn, vì vậy ném Helen để cho cô ta chạy đi. Thật ra mục đích chủ yếu là hy vọng cô ta cách mình xa một chút, giảm bớt lực hấp dẫn. Cũng không ngờ Helen cũng không chịu đi, Thạch Thiên dùng phương pháp quy tức ngâm mình ở trong hồ nước là muốn giảm bớt thống khổ của dục hỏa thiêu người. Helen lại tưởng rằng Thạch Thiên ngất trong nước, lại sử dụng hô hấp nhân tạo đối với hắn, tạo thành hậu quả là làm cho Thạch Thiên rốt cuộc cũng không thể nhịn được, mạnh mẽ đem Helen đặt ở dưới thân, mà xử lý… Thạch Thiên biết năng lực của mình tại phương diện này có bao nhiêu cường hãn, mới vừa rồi mây mưa lại lạc vào trạng thái điên cuồng, không chút nào khống chế, sau khi tỉnh lại tháy vết máu ở hạ thể Helen, trong lòng biết nàng ta là lần đầu làm việc này, không khỏi có chút lo lắng. May là sau khi kiểm tra thì nàng trừ nơi riêng tư ở giữa hai chân có chút thê thảm ra, thì nhịp tim cùng hô hấp cũng bình thường, hôn mê bất tỉnh chỉ là bởi vì thể lực tiêu hao quá nhiều lúc này mới thở phào nhẹ nhóm. Bất quá Thạch Thiên không biết xử trí như thế nào với cô gái xa lạ này, cảm thấy cũng không nên đánh thức nàng sớm, cũng không dùng nội lực giúp nàng khôi phục thể lực, đồng thời thầm trách nàng ta tuổi không nhỏ, mà vẫn còn là xử nữ, thật là hại người không ít.
Mặt trời dần dần lên cao, ánh mặt trời chiếu xuống, Thạch Thiên đột nhiên cảm tháy thể lực của mình nhanh chóng khôi phục, ánh sách ấm áp phảng phất trở thành một loại năng lượng, sau khi thấu vào trong cơ thể thì tập hợp tại đan điền mi tâm, sau đó lại chuyển hóa thành chân khí phân tán ra, dung nhập vào tế bào toàn thân. Phát hiện này làm cho Thạch Thiên vừa mừng vừa sợ, sau khi chân khí trong cơ thể vận hành phát sinh chuyển biến, hắn vẫn chưa ìm ra được giải pháp khôi phục nội lực, cũng không ngờ lúc này lại có thể trực tiếp hấp thu lực lượng bên ngoài trở thành nội lực của mình. Thăm dò chỗ đan điền, phát hiện một cỗ năng lượng vô cùng cường đại ẩn ở bên trong, đúng là năng lượng do hạt châu nọ phóng xuất, bất quá lúc này đã hết sức an phận, không như ban đầu ở trong cơ thể đấu đá lung tung nữa.
Thạch Thiên lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt cẩn thận cảm thụ quá trình ánh mặt trời chuyển biển thành chân khí, chỉ chốc lát chân k hí đã tràn đầy toàn thân, cảm thấy nội lực còn hơn lúc trước, vươn tay đặt ở chỗ mi tâm, vận công bức dị năng trong cơ thể ra, nắm ở trong lòng bàn tay. Khi mở ra, một viên châu tỏa ánh sáng chói mắt, tỏa ra ánh sáng bảy màu hiện ra ở trước mắt. Thạch Thiên không nhịn được cười ha hả, nghĩ thầm Alex nhất định không ngờ tới trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc, muốn dùng nó để đối phó lão tử lại bị lão tử có được bảo bối này, giải quyết được vấn đề khó khắn trong lòng. Bất quá hạt châu này rốt cuộc là vật gì, đến từ nơi nào, lại có loại công hiệu thần kỳ này, hơn nữa hiển nhiên là cùng Thái At bí điển có quan hệ.
“A…” một tiếng rên cực nhẹ truyền tới trong tai Thạch Thiên, cắt đứt suy nghĩ của hắn
Chỉ tháy thân thể Helen khẽ run lên, mở mắt ra, vẻ mặt mê man nhìn bốn phía một chút, khi chứng kiến Thạch Thiên đầu tiên là có chút ngẩn ra, tiếp theo là phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa. Thạch Thiên ngẩn ra tại chỗ, cũng không biết nói cái gì cho phải, xấu hổ nhìn Helen cười cười, nhưng so với cười còn khó coi hơn. Helen lúc này nhớ lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua, vẻ mặt vừa bi thống vừa phẫn nộ, ánh mắt sắc bén như hai thanh đao trừng mắt nhìn Thạch Thiên, tựa hồ muốn đứng lên cùng Thạch Thiên liều mạng, nhưng mới vừa nhổm dậy thì lại ngã sấp xuống.
Thạch Thiên nói: “Đừng trách lão tử không nhắc nhở cô, tình trạng của cô bây giờ… năm yên một chỗ thì tốt hơn”.
Helen tức giận đến hàm răng nghiến kèn kẹt, từ trong hàm răng hung tợn phát ra hai chữ: “Ma quỷ…” nói xong hai mắt nhắm lại, đã hôn mê bất tỉnh.
Thạch Thiên biết nàng lần này là tức giận mà ngất đi, nếu không quản thì có thể sẽ tức quá sinh bệnh, đối với thân thể thương tổn rất lớn, trong lòng càng thêm áy náy, bước lên phía trước mà điều hòa khí tức cho nàng.
Chỉ chốc lát Helen đã tỉnh lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt, đột nhiên ra sức nhồm người lên, ôm chặt lấy Thạch Thiên, mở miệng cắn mạnh lên trên cổ của Thạch Thiên…