Người trong toà nhà này cơ hồ đều nghe được những lời quái dị từ trong radio, phần lớn mọi người đều khó hiểu, nhìn chung quanh, muốn biết rõ là đã xảy ra chuyện gì, chỉ có vài người là mặc kệ, tiếp tục mang hành lý đi ra khỏi sảnh.
Thạch Thiên kêu mười mấy lần, rồi nhìn từ trên cửa sổ xuống, thấy rằng tuy có bối rối, nhưng mà vẫn còn nhiều người chưa rời đi, thầm nghĩ, chẳng lẽ các người không hiểu lão tử nói gì sao? Vì thế lại dùng tiếng Anh, Pháp, Hàn, Nga lên thêm mấy lần nữa. Nhìn lại vẫn không thấy hiệu quả, thậm chí là còn người tưởng đây là trò đùa, phá lên cười, làm cho Thạch Thiên nhất thời tức giận, giơ quyền đấm vỡ kính thuỷ tinh, rồi dùng đạn chỉ thần công bắn ra từ mười ngón tay, mục tiệu là những vật phẩm thuỷ tinh trong sảnh.
Từ khi học được chân khí xoắn ốc của Beila, Thạch Thiên đã thay đổi nó một lần nữa, lấy công lực ngàn năm dung hợp lại, không cần dùng chân khí tốc độ cao xoay tròn mà vẫn có thể cô đọng lại, bắn thật nhanh ra ngoài theo đầu ngón tay, cứng rắn như thép, uy lực kinh người. Những tấm kình, bức thuỷ tinh trong đại sảnh đều bị bắn vỡ vụn.
Lúc này, trong sảnh mới bắt đầu hoảng loạn lên, có nhiều hành khách không cần cả đồ dùng hành lý của mình, bỏ chạy tán loạn ra ngoài cửa lớn.
Thạch Thiên thấy thế, liền cầm micro lên cười ha ha nói: “Lão tử còn tưởng các ngươi không sợ chết hết….” Thấy cửa ra vào vẻ hơi nhỏ, mà đám người chen chúc thành ra lại bị kẹt, vì thế nói: “Đừng chen, đừng chen, lão tử sẽ giúp các ngươi ra ngoài” Rồi vận công bắn khí ra các bức tường kính kia, còn những con người đang chạy trốn điên cuồng kia nhìn thấy có những cánh “cửa” lớn hơn, đều đổ xô chạy vào trong đó. Tiếp theo Thạch Thiên đem bàn ghế, máy tính trong đài liên lạc ném ra cửa sổ, giúp cho tình hình loạn lạc này, và cũng tiết kiệm được rất nhiều sức.
Những cái có thể ném đều đã bị Thạch Thiên ném hết rồi, có bốn nhân viên bảo vệ nghe thấy tin tức liền lao vào đài liên lạc, Thạch Thiên liền thuận tay ném cả bốn người ra ngoài cửa sổ, bởi vì cái đài liên lạc này ở tầng hai thôi, cho nên không ném chết người, sau đó tự mình nhảy ra ngoài cửa sổ, nhưng bốn người bảo bệ kia chưa bị ngã chết, nhưng đã không dám tiến lại bắt Thạch Thiên nữa, đang dùng bộ đàm xin hỗ trợ.
Mục đích của Thạch Thiên là đến gây chuyện, hơn nữa hy vọng là càng lớn càng tốt, đương nhiên sẽ không ngăn cản bọn họ. Đi đến sảnh, vung đấm về hướng một cây cột nhà to khoảng hai người mới ôm hết được, làm cho đất đá bay tứ tung, chẳng qua, bởi vì bên trong cây cột có lõi nhôm, cho nên không sụp xuống ngay.
Tất cả hành khách và nhân viên của sân bay đều bỏ chạy tán loạn hết trơn, chỉ còn lại bốn người bảo vệ đang lộ vẻ hoảng sợ, cuối cùng sợ đến mức bỏ chạy ra ngoài. Thạch Thiên đến đây vốn không phải để giết người, thấy đại sảnh không còn ai, liền triển khai khinh công đi dạo một vòng quanh đại sảnh, đồng thời vung tay múa chân, đấm đá những cái cột ở đây, sau đó phi thân hướng ta ngoài sân bay.
Bên trong toà nhà, phần lớn các cột chống đỡ đều đã bị Thạch Thiên đập sập, làm sao mà chống đỡ được cái mái nhà nữa, cho nên Thạch Thiên còn chưa kịp xoay người lại nhìn, thì cả toà nhà đã sập xuống, Thạch Thiên vốn định đập sập luôn toà nhà chính, nhưng nghe trên lầu còn có tiếng hét chói tai, hiển nhiên có người chưa kịp chạy, liền xoay người đi đợi thêm một lát nữa, lao đến mấy chiếc máy bay trong sân bay.
Lúc này toàn bộ sân bay L.A đã đầy tiếng còi xe cảnh sát, cảnh sát của cục cơ hồ đã tập trung hết tất cả lực lượng. Tuy rằng bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà cũng đã hành động, đưa hết nhân viên cũng như hành khách đi di tản ra. Thật ra với động tĩnh lớn như vậy, và cả toà nhà sau đều sập xuống, làm cho tất cả mọi người nghi là sự tấn công của khủng bố, vì thế liền chạy trối chết, chẳng cần công tác tư tưởng gì cả, vì thế, công việc sơ tán có thể nói là thành công. Đương nhiên, với hành động của Thạch Thiên xếp hắn vào hàng khủng bố cũng chẳng quá đáng.
Lúc này Thạch Thiên đã nhảy lên thân một chiếc máy bay, tay hoá thành hư đao vung lên chém xuống cái cánh, sau đó nhảy xuống chụp lấy cái cánh, vận công cầm nó giơ lên, nhìn thấy nó có vẻ giống một cây đao khổng lồ, đột nhiên trong đầu Thạch Thiên xuất hiện một sáng kiến vô cùng khôi hài, ngửa mặt lên trời hét lớn, rồi quơ “cây đao” trong tay chém tới từng chiếc máy bay.
Vì có nội lực bao phủ cho nên cái cánh máy bay này rất cứng nhắc, và vì thế chỉ trong một lát có mấy chục chiếc máy bay ở đây bị chặt thành hai đoạn, hoặc là ba đoạn. Lửa bén lên từ những thùng dầu rò rỉ, và trong nháy mắt trở thành một biển lửa. Còn Thạch Thiên cầm theo “cây đao” tuyệt đối chưa từng xuất hiện từ xưa đến này lao đến một góc khác của sân bay.
Những tiếng phành phạch vang lên trên đầu Thạch Thiên, một chiếc trực thăng đã bay đến đây, dùng đèn pha chiếu lên đỉnh đầu của Thạch Thiên, xa xa cũng có loé đèn báo hiệu của cảnh sát, đang đi về hướng Thạch Thiên. Cái loa trên trực thăng được phát ra hết công suất: “Bỏ vũ khí xuống…ngươi đã bị bao vây…Oh my god!Tôi…đang nằm mơ sao…ai có thể nói cho tôi biết…thượng đế ơi, mau làm cho hắn buông…buông cái đồ chơi kia xuống…”
Thạch Thiên cũng chẳng thèm để ý, cầm lấy thanh đao siêu cấp của mình đập tơi bời mấy chục chiếc máy bay trực thăng, làm mấy chiếc máy bay nổ mạnh gây ra khí cực lớn làm chiếc trực thăng mất khống chế rơi xuống đất nổ tung.
Thanh đao này quả thật rất lớn, hơn nữa hoàn toàn là nhờ vào nội lực mới có thể phát ra uy lực, mặc dù hắn có công lực ngàn năm, vô cùng thâm hậu nhưng mà kéo dài quá thì cũng sẽ nuôi không nổi. Nghĩ rằng Kim Hinh bị cảnh sát sân bay bắt, thì trọng điểm hôm nay là phải đập chỗ cảnh sát sân bay đó, vì thế quăng thanh đao siêu cấp ấy đi, chuẩn bị đi tìm toà nhà cảnh sát ở đâu. Bỗng nhiên nhìn thấy trong góc đằng xa xa kia có mấy thùng dầu, vội phi thân qua vác một thùng trên vai, rồi nhanh chóng bay ra khỏi sân bay.
Lúc này, những chiếc xe cảnh sát kia mới đến hiện trường, một cảnh sát đi xuống xe, nhìn thấy liền trợn tròn mắt, nhìn biển lửa ở sảnh sau cùng với ngoài sân bay, lớn tiếng hỏi: “Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?” Những người cảnh sát khác cũng xuống xe, nhìn thấy đều choáng váng.
“Ầm!!!” một tiếng nổ thật lớn vang lên, lại một chiếc máy bay lớn khác nổ mạnh, cột lửa cao tận trời, áp lực đến nỗi làm một chiếc xe chở hàng gần đó nổ bay về hướng đám cảnh sát cách chỗ này gần mười mét, làm cho đám cảnh sát sợ đến mức nằm hết xuống đất. Một lát sau, người cảnh sát đã lên tiếng hỏi khi nãy mới khàn giọng gào lên: “Khủng bố tập kích, tuyệt đối là khủng bố tập kích…Mau!Mau báo cáo với tổng bộ, báo cáo với Lầu Năm Góc!”