Cô phục vụ khẩn trương đáp: “A… vừa rồi có người hỏi tôi bếp ở đâu, còn thưởng…à không…là mua miếng thịt bò của khách khác. Quản lý, tôi không đồng ý bán cho họ, nhưng bọn họ đã giật lấy miếng thịt bò rồi đi, bọn họ nhìn rất cường tráng, tôi thật sự không thể bảo vệ miếng thịt bò đó… nhưng mà người đó đã cho tiền rồi!”
Người quản lý nhìn tiền trong tay cô ta, nói: “Đây là phần tiền để mua miếng thịt bò?”Cô ta vội nói: “Không, không, đây là tiền thưởng, còn tiền thịt bò sẽ trả sau, thật sự , tôi thề!” Hai tờ tiền càng bị nàng nắm chặt hơn, gã quản lý chấn động, hào phóng đến trình độ này thì chẳng có mấy người, sao có thể chậm trễ, vội hỏi: “Bọn họ đâu?”Cô ta liền nói: “Một người cầm miếng thịt bò chạy đi, còn người kia đi vào bếp, không tin ông cứ hỏi người kia”
Quản lý không thèm để ý đến cô phục vụ nữ, chạy nhanh vào trong bếp, đúng lúc thấy Braid đang nhét vào trong tay đầu bếp, liền bước lại nói: “Xin chào tiên sinh, tôi là quản lý ở đây, xin hỏi có thể phục vụ gì cho ngài?”
Braid xoay người, đưa một xấp đô la cho quản lý, lớn tiếng nói: “Ông đến đúng lúc lắm, đem hết những thứ tốt nhất trong này ra, làm những món sở trường, cho các ông mười phút để hoàn thành, nếu được tôi sẽ cho gấp đôi”
Nhìn đống tiền trong tay, ông quản lý mừng rỡ, lúc đến đây ông ta mơ mộng cảnh này rồi, nhưng không ngờ giấc mộng lại diễn ra thành sự thật, liền gật đầu đồng ý, sau đó lớn tiếng dặn dò tất cả đầu bếp dừng tay lại, phục vụ cho Braid.
Đồng tiền quả thật là ma quỷ! Tốc độ của các đầu bếp quả thật rất nhanh, làm ra những món ăn ngon mà lại nhanh, chưa đến mười phút, ông quản lý đã cùng Braid đem những món ăn này lên xe cho Thạch Thiên, lúc này Thạch Thiên cũng đã chén xong miếng bò vừa cướp được….
Bởi vì Thạch Thiên đang ăn, cho nên Braid lái rất chậm, cho đến khi Thạch Thiên ăn xong thì mới phóng nhanh về hướng L.A. Lúc này Braid mời tò mò hỏi: “Chủ nhân, ngài không phải cùng xuống máy bay với đại tiểu thư sao, tại sao lại đến San Francisco cùng chúng tôi?” Hạng Hồng cũng nghi hoặc nhìn Thạch Thiên.
Thạch Thiên tức giận nói: “Mẹ nó, lão tử cười máy bay cùng các ngươi, đương nhiên là đến San Fancisco rồi, chẳng qua các người ngồi trong khoan, còn lão tử ngồi trong cabin”
Hạng Hồng khó hiểu hỏi: “Cabin?”
Thạch Thiên cười nói: “Chính là chân máy bay, lão tử cho đến bây giờ muốn đi đâu thì đi đến đó, ai có thể cản được? Ta thừa dịp máy bay vừa cất cánh, liền đi lên chỗ bánh xe, chỉ là chỗ đó không có gì ăn uống, lão tử nằm ở đó gần mười tiếng, thiếu chút nữa đã chết đói” Hắn bây giờ không biết Thạch Lệ có thấy rõ không, nhưng cũng đã đoán được tám chín phần nếu nàng ta không cố ý giấu diếm, thì cái máy bay này phỏng chừng đã trở về sân bay HongKong, còn muốn đến Mỹ bằng khinh công đạp tuyết vô ngân của mình thì quả thật phải cá sống mới đến được.
Braid và Hạng Hồng đều hiểu được tại sao Thạch Thiên lại đói như vậy rồi, cẩn thận ngửi ngửi, trên người hắn quả thật có đầy mùi dầu máy và mùi cao su hỗn hợp, nhất thời cảm thấy khó có thể tưởng được. Chẳng qua nghĩ đến tác phong làm việc bình thường của Thạch Thiên , cũng không cảm thấy khác thường. Nhưng thật ra lại thấy hắn ngoan ngoãn xuống máy bay với Y Chính Hiền lại kì quái, thấy rằng Thạch Thiên hiển nhiên đã có tính toán, mới bằng lòng xuống máy bay, quả thật là rất thủ đoạn.
L.A cách San Francisco cũng không xa, chỉ hơn một giờ, gần hai mươi hai chiếc xe chạy thành một đoàn nhanh chóng vào trong một khi nhà cao cấp. Chỗ này gần nội thành của L.A theo lời Braid giới thiệu, chính là sản nghiệp của gia tộc hắc đạo Ars tại L.A. Gia tộc này có quan hệ mấy chục năm với Thiên Thạch Đồng Minh. Vô cùng trung thành với Thiên Thạch Đồng Minh, thậm chí có thể đem nó trở thành chi nhánh của Thiên Thạch Đồng Minh.
Cả khu nhà cao cấp này bị khu rừng cao vây qanh, từ bên ngoài cũng không nhìn thấy gì, xuyên qua rừng cây là một khoảng trời riêng, trước của có một bãi cỏ lớn, chẳng qua bây giờ trên sân chẳng có cảnh sắc gì đặc biệt, bởi vì bây giờ đang có gần cả trăm chiếc xe đang đậu ở đó, còn có hơn mười chiếc trực thăng nữa.
Braid giải thích với Thạch Thiên: “Những người này phần lớn đều là những tinh anh ở các bộ phận của Thiên Thạch Đồng Minh tại Mỹ, tuyệt đối đều là nhân vật có thể lấy một chọi một trăm. Một phần khách là từ quỹ TS điều tới. Những người này đều có giao tiếp với những nhân vật quan trọng trong chính giới tại Mỹ, nếu để bọn họ liên hợp lại mà nói, cho dù là Nhà Trắng cũng phải nể mặt. Còn có người của gia tộc Ars, bọn họ là đầu xà tại L.A này, tin rằng sẽ trợ giúp rất lớn”
Thạch Thiên nói: “Lão tử chỉ đến mang người của mình về, không muốn khai chiến với Mỹ, người mang nhiều người đến để làm gì?”
Braid lúng túng nói: “Chúng tôi biết chủ nhân thần thông quảng đại, làm chuyện gì đều có thể tự mình hoàn thành dễ dàng, chỉ là mấy năm nay toà thành im hơi lặng tiếng, bọn họ rãnh rỗi quá nên khùng hết rồi, có cơ hội làm việc cho chủ nhân, đương nhiên…đương nhiên là tích cực…” Nghĩ thầm, còn những người khác đang đến đây, phỏng chừng là gấp mấy lần người ở đây. Chẳng qua bây giờ không dám nói ra, trong lòng thầm tính toán để cho những người đó ẩn đi, tránh chọc giận chủ nhân.
Chiếc xe chậm rãi dừng lại tại khu nhà cao cấp rộng gần ba ngàn mét vuông, hai bên đất trống đều đầy người, phỏng chừng mỗi bên hơn ngàn người. Hạng Hồng tuy rằng là tiểu thư của gia tôc hắc đạo, nhưng cũng chưa từng thấy cảnh này, cảm thấy bầu không khí ở đây có áp lực lớn đến nỗi khó thở, hai chân nhũn ra, thân thể không tự chủ run lên, nếu không phải Thạch Thiên đang ôm eo nàng, thì chắc rằng nàng không đủ sức bước đi được. Mà những người luật sư đi theo nàng càng không dám đi ra khỏi xe.
Đi vào bên trong khu nhà cao cấp, trừ Hạng Hồng được Thạch Thiên ôm cùng Braid, mặt khác còn có mười mấy người đi theo bọn họ vào. Còn người của Hạng Hồng thì được thu xếp một chỗ nghỉ ngơi, và những người còn lại thì vẫn đứng ngoài cửa không nhúc nhích, có thể nghe thấy ở bên ngoài trừ tiếng gió ra là tiếng hít thở của hơn hai ngàn người.