Chương 210: Nữ Thần Bóng Đá.


Tên bảo vệ nhận ra Thạch Hiểu Mẫn là trợ lý của Samantha, lại mỗi ngày đều nhìn thấy cậu chủ Quách Gia Chí cùng cô ra vào, đương nhiên không dám chậm trễ, vội hỏi: \"Cô tới đúng lúc quá, bọn họ muốn tìm cô Samantha, làm phiền cô khi đi lên nói cho cô Samantha một tiếng là lúc ra vào ngàn vạn lần không nên đi bằng cửa chính!\"

Thạch Hiểu Mẫn kinh ngạc nói: \"Nhiều người như vậy đều là tìm đến Samantha sao?\"

Tên bảo vệ nói: \"Đúng vậy, đúng vậy, may mắn hôm nay cô Samantha tới sớm, nếu không có thể đã bị bọn họ vây quanh làm phiền rồi, tôi đã làm bảo vệ ở Building này hơn ba năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều phóng viên như thế cùng nhau vọt tới, vô số người ngưỡng mộ cô Samantha, vạn nhất có ai đó đi lên quấy rầy cô Samantha, thì nhất định tôi sẽ bị quở trách, sự việc hỗn loạn chúng tôi không thể gánh nổi trách nhiệm.\"

Thạch Hiểu Mẫn nghe bảo vệ nói nghiêm trọng, giật mình, vội hỏi: \"Chắc… là Samantha xảy ra chuyện gì?\"

Bảo vệ ghé sát vào bên tai Thạch Hiểu Mẫn, hạ giọng nói: \"Các phóng viên kỳ thật là tìm tới Thạch Thiên, vì bọn họ còn chưa biết Thạch Thiên làm ở đây, bằng không số lượng phóng viên khẳng định càng nhiều hơn nữa\" Thạch Thiên trong Building coi như là người có tiếng, ngay cả vị công tử Quách gia cũng bị hắn giáo huấn qua, bảo vệ đương nhiên hiểu được.

Thạch Hiểu Mẫn nghĩ đến nhất định là do trận bóng ngày hôm qua, khó trách Thạch Thiên không cùng mình tiến vào cửa chính, hắn nhất định là biết các phóng viên tới tìm hắn, thật sự là rất thông minh.

Tên bảo vệ hưng phấn nói tiếp: \"Ngày hôm qua Thạch Thiên ở trên sân bóng biểu hiện thật sự là rất thần kỳ, quả thực đã làm vẻ vang bóng đá HongKong. Hôm nay, anh ta như thế nào lại không tới làm? Có phải đã muốn gia nhập đội bóng đá HongKong hay không, sau này chắc không trở lại đây làm?\" Trong giọng nói của hắn hiển lộ sự thất vọng. Kỳ thật, Thạch Thiên ở Building rất có ác danh, ai cũng không dám trêu chọc hắn, ngày thường các bảo vệ thấy hắn cũng đều là né tránh, bây giờ lại rất muốn nhìn thấy hắn.

Thạch Hiểu Mẫn biết Thạch Thiên sợ nhất có người tìm hắn. Cô lại càng hối hận tự trách mình hôm qua bảo hắn xuống sân, xem ra các chị lo lắng là rất đúng, về sau rất khó có những ngày thanh tĩnh, nàng thuận miệng hỏi: \"Ngày hôm qua, anh cũng đi xem bóng đá sao?\"

Tên bảo vệ cười nói: \"Tôi tuy rằng không đi xem trực tiếp, hiện tại chỉ cần mở ra TV, dường như các kênh đều ở truyền phát tin Thạch Thiên đá bóng, từng góc quay đều đang nói bàn luận việc này, nghĩ muốn không biết cũng không được.\"

Thạch Hiểu Mẫn trong lòng kêu khổ, vội hỏi: \"Các anh cũng đừng nói cho phóng viên là Thạch Thiên làm ở trong này.\"

Tên bảo vệ gật gật đầu nói: \"Cô yên tâm, bộ phận bảo vệ chúng tôi có quy định không để tin tức lọt ra ngoài. Sự tình gì xảy ra trong Building cũng không có thể nói lung tung, chỉ sợ mọi người trong Building cơ bản đều biết Thạch Thiên, phỏng chừng đội ngũ bảo vệ không nói thì người khác tại Building cũng sẽ nói, các phóng viên sớm hay muộn cũng sẽ biết thôi.\" Hắn lại hỏi tiếp: \"Sau này Thạch Thiên còn quay về tạp chí làm không?\"

Thạch Hiểu Mẫn cười khổ nói: \"Có thể…\" nghĩ thầm dù sao Thạch Thiên sẽ không đi đá bóng.

Tên bảo vệ lúc đầu hưng phấn, sau đó cũng cười khổ nói: \"Xem ra phải tìm anh Quách xin thêm một ít bảo vệ đến Building mới được. Cô Thạch thường xuyên cùng Thiên đi làm, lại đều là họ Thạch, chắc hắn là em trai cô rồi?\"

Thạch Hiểu Mẫn gật đầu trả lời. Gật đầu nói: \"Đúng vậy.\"

Tên bảo vệ bỗng nhiên trở nên có chút khẩn trương, đỏ mặt nói: \"Cô Thạch, tôi nghĩ làm phiền cô một chuyện…\"

Thạch Hiểu Mẫn đáp: \"Được, là chuyện gì vậy?\"

Tên bảo vệ từ túi quần lấy ra một quyển vở rất đẹp, đưa tới trước mặt Thạch Hiểu Mẫn nói: \"Cũng không phải chuyện gì to tát… nhưng với tôi thì lại là rất việc rất lớn, chỉ là muốn xin Thạch Thiên một chữ ký. Đáng lẽ là tôi tự tìm đến Thạch Thiên, mới có vẻ thành ý, nhưng Thạch Thiên… cậu ấy rất có cá tính…\"

Thạch Hiểu Mẫn cầm quyển vở ha hả cười: \"Cá tính cái gì cơ chứ. Phải gọi là thối tính.\"

Tên bảo vệ lúng túng nói: \"Đúng vậy, Thạch Thiên tính tình có điểm quái dị, mọi người trong Building không dám tới gần cậu ta, cho nên tôi mới nhờ cô giúp.\"

Thạch Hiểu Mẫn đem vở bỏ vào trong túi, nói: \"Tôi có thể giúp anh đi tìm hắn, bất quá anh cũng biết tính tình quái gở của nó rồi đấy, có chịu kí tên hay không tôi cũng không chắc, nếu hắn không chịu ký anh cũng đừng trách tôi nhé.\"

Tên bảo vệ mừng rỡ nói: \"Không sao đâu, cô nhất định giúp tôi nhé.\"

Thạch Hiểu Mẫn chỉ nghĩ cũng biết Thạch Thiên tám phần là không chịu kí tên, nói không chừng còn có thể bị hắn mắng cho vài câu, bất quá nhìn đến thái độ tên bảo vệ lại lễ phép lại ân cần, nàng cũng ngại cự tuyệt. Thạch Hiểu Mẫn quay đầu lại nhìn nhìn phóng viên, bọn họ vẫn đang giằng co cùng các nhân viên an ninh, có đau khổ cầu xin, có cưỡng bức, các loại biện pháp đều đã dùng, bất quá các bảo vệ Cảng Tinh Building đều đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nên các biện pháp đều không hữu dụng.

Lúc này, có một phóng viên nhìn thấy Thạch Hiểu Mẫn đi ra, ban đầu sửng sốt, bỗng nhiên chỉ vào Thạch Hiểu Mẫn la lớn \"Cô… các cô mau nhìn, cô này không phải ngày hôm qua cũng đi cùng Thạch Thiên… là vị nữ thần bóng đá kia sao?\"

Theo hướng tay tên phóng viên chỉ vào Thạch Hiểu Mẫn, đột nhiên cả nhóm người đều hưng phấn lên, lập tức mở một lối đi, mấy trăm phóng viên giống như thuỷ triều dâng lên bao vây Thạch Hiểu Mẫn, đều đồng loạt giơ microphone lên.

\"Nữ thần bóng đá, tôi là phóng viên đài truyền hình Hoả Điểu của HongKong, có thể hỏi cô chút vấn đề không?\"

\"Tôi là phóng viên báo Thể Thao, cô cũng đi làm ở trong này phải không?\"

\"Nữ thần bóng đá, tôi là phóng viên tuần san giải trí, xin hỏi cô là bạn gái của Thạch Thiên phải không?\"

\"Nữ thần bóng đá, tôi là…\"

May mắn cho Thạch Hiểu Mẫn bên người còn có một tên bảo vệ, ra sức ngăn cản phía trước cô, bất quá hai người vẫn bị vài trăm phóng viên đang hưng phấn bức tới góc tường, Thạch Hiểu Mẫn không thể nghĩ được là xảy ra chuyện này, không nhịn được liền hô: \"Các ngươi nhận lầm người rồi? Tôi không phải là nữ thần bóng đá gì cả…\"

Một phóng viên đứng ở phía trước lớn tiếng giải thích: \"Chào cô, chúng tôi không nhận lầm người đâu, bởi vì ngày hôm qua lúc đội HongKong xuống phong độ, cô là người đầu tiên trên sân bóng đứng ra hô “đội HongKong cố lên” Hơn nữa cô còn lên án mạnh mẽ đội Chelsea là rác rưởi, sau đó đã xảy ra chuyển biến long trời lở đất, xuất hiện thần kỳ số 17 Thạch Thiên…\"

Một phóng viên khác cướp lời: \"Câu lạc bộ Chelsea quả thật rất nhiều ngôi sao nhưng khi chúng ta mời bọn họ đến, bọn họ lại tung ra cầu thủ dự bị để thi đấu với đội bóng đá của chúng ta, cô lên tiếng “đánh bại đội Chelsea rác rưởi” hô lên tất cả tiếng lòng của người hâm mộ HongKong, hơn nữa đội bóng HongKong chúng ta quả nhiên có phương pháp dùng người, chúng ta không thể tưởng được là bọ họ đại bại với tỷ số 3:49, cho nên người hâm mộ HongKong đều xưng cô là “nữ thần bóng đá HongKong.” Hơn nữa đã được hiệp hội bóng đá HongKong tán thành, không tin cô có thể xem trên trang web người hâm mộ của hiệp hội bóng đá, hình ảnh cô đứng trên khán đài hô to “đội HongKong cố lên” đã trở thành hình ảnh chính của trang chủ.\"

Thạch Hiểu Mẫn giật mình nói: \"Ôi… Điều này sao có thể, tôi chỉ là người một người bình thường đi xem bóng đá, làm sao gọi là nữ thần bóng đá.\"

Lại thêm một gã phóng viên ra sức lao đến phía trước, hô: \"Xin chào nữ thần bóng đá, ngày hôm qua tôi trực tiếp tại sân bóng, đối với ký ức hãy còn mới mẻ, nhớ rõ thời điểm đội HongKong thua 0 – 3, trên khán đài mấy vạn người xem oán than dậy đất, ngay cả tiếng bình luận viên trên sân cũng không nghe được rõ ràng, vậy mà tiếng cô hô lớn “đội HongKong cố lên” một câu lại rành mạch truyền vào tai mỗi người, cái cảm giác này không cách nào hình dung, giống như một vị nữ thần, đem tôn thờ thành “nữ thần bóng đá” tôi thấy rất thỏa đáng.\" Mặt khác, ngày hôm qua đã ở trận đấu các phóng viên đều phụ họa, mãnh liệt yêu cầu Thạch Hiểu Mẫn không cần khiêm tốn, để tránh làm tổn thương lòng người hâm mộ HongKong.

Thạch Hiểu Mẫn không khỏi trợn mắt há hốc mồm, lúc ấy cô nhất thời tức nóng giận mới đứng lên hô đội HongKong cố lên, cũng là bởi vì trên sân thanh âm rất loạn, cô muốn làm cho các cầu thủ trên sân đội HongKong nghe được tiếng của mình, cho nên phát ra tiếng hô, trong tiếng hô ấy có vận dụng tâm pháp mà Thạch Thiên truyền thụ, không thể tưởng được nó lại có hiệu quả đến như thế. Nghe nói qua \"Bảo bối bóng đá”, \"Lưu manh bóng đá\", vẫn là lần đầu tiên nghe thấy danh hiệu \"nữ thần bóng đá\", danh hiệu dĩ nhiên thuộc về mình, nhất thời cảm thấy một trận hôn mê, trong lòng lớn tiếng kêu khổ. Cô không thể tưởng được từ nay về sau mình cũng không được yên thân, nguyên do chính mình cũng có phần, nhịn không được ở trong lòng mắng to Thạch Thiên, biết rõ phóng viên tìm tới hắn, lại một mình chạy trốn, đem phiền toái để lại cho cô.

Các nhân viên an ninh thấy Thạch Hiểu Mẫn bị vây, tự nhiên thấy lo lắng khác thường, bọn họ đã sớm nhìn ra Quách Gia Chí theo đuổi Thạch Hiểu Mẫn, hơn nữa không ngại ngần lái xe đến tạp chí xã đón Thạch Hiểu Mẫn, có thể thấy được cậu chủ Quách gia rất si mê nàng, tương lai hơn phân nửa sẽ trở thành cô chủ của mình, nào dám bỏ mặc, các bảo vệ dùng toàn lực mạnh mẽ lao vào ngăn cản phóng viên.

Thế nhưng số lượng bảo vệ quá ít, nhất thời cũng không thể đuổi được hết số phóng viên vây quanh, Thạch Hiểu Mẫn bị vây ở góc tường, nửa bước cũng khó thoát, nghe hơn trăm người không ngừng kêu mình là \"Nữ thần\",\"Nữ thần\", cảm thấy toàn thân dựng tóc gáy, không khỏi kêu lên thống khổ. Bỗng nhiên cô nhìn thấy một chiếc đèn cao áp hình khung xương cách hai mét trên đỉnh đầu, cô nhìn các phóng viên nói: \"Mong các phóng viên nói với người hâm mộ một tiếng, tôi chỉ là những người xem bóng bình thường, không phải cái gì gọi là “nữ thần bóng đá”, về sau ngàn vạn lần không cần các vị đừng xưng hô tôi như thế, tôi hiện tại phải đi làm, xin lỗi không tiếp các vị được!\" Nói xong, nàng vận khởi tâm pháp nhảy vọt lên không trung, thân thủ tóm lấy chiếc đèn cao áp, bình tĩnh mượn lực nhảy ra ngoài bốn năm mét đến một chiếc đèn cao áp khác, động tác nhanh thoăn thoắt, dáng người tuyệt đẹp, cô nhảy xuống khi đã ở bên ngoài vòng vây của các phóng viên.

Phóng viên cùng bảo vệ nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm, không nhịn được \"Ồ…\" lên một tiếng kinh hãi, Thạch Hiểu Mẫn quay đầu lại thè lưỡi, khuôn mặt đáng yêu vô cùng, sau đó quay đầu bỏ chạy, chờ phóng viên cùng bảo vệ tỉnh lại thì sớm đã không thấy cô đâu.

Bất Diệt Truyền Thuyết - Chương #210