Chương 19: Đình Thẩm


Tại phòng xét sử số 3 Tòa án Cửu Long đang chuẩn bị phiên tòa xét xử một vụ bạo lực trong trường học, là từ án hình sự đưa vào dân sự, chỉ thấy mấy nhân viên đang qua lại làm công tác chuẩn bị. Lúc này, ngoại trừ thẩm phán ra, những người tham gia tố tụng khác toàn bộ đã đến, kể cả bị cáo.

Nguyên cáo là một nữ sinh viên chừng hai mươi, bộ dáng thanh tú, nhưng tóc tai kỳ quái, có dài có ngắn loạn hết cả lên, lúc này ngồi ở ghế nguyên cáo, trong mắt rưng rưng, thấp giọng khóc, làm cho người ta thấy mà sinh lòng thương tiếc.

Bị cáo là ba cô gái đang đứng, tuổi hiển nhiên so với nguyên cáo còn muốn nhỏ hơn, mỗi người bộ dạng đều như thiên sứ, nhu mì khả ái, trong đó xinh đẹp bắt mắt nhất, chính là tam tiểu thư Hạng gia, có biệt hiệu \"Tiểu Hương Tiêu\" - Hạng Kiều, tuy vẫn là một đầu tóc vàng, nhưng trên người đã ăn mặc nghiêm chỉnh hơn hôm qua rất nhiều, hai bị cáo bên cạnh đều mặc đồng phục, chỉ là tóc tai nhuộm khác, một người đỏ còn một người hồng, đứng cùng một chỗ quả thực giống như là ba con búp bê vậy.

Cô gái như vậy đứng ở ghế bị cáo, thật sự là làm cho người ta cảm thấy khó có thể tưởng tượng, nhưng lại có ba cô, càng làm cho người ta không thể tưởng được chính là, ba nàng ở ghế bị cáo vẫn cười nói, trên mặt không hề có vẻ lo lắng, giống như đang đi dạo phố, du ngoạn vậy, không giống như ở tòa án chờ xét xử.

Năm phút sau, chỉ nghe \"bang, bang, bang\" ba tiếng búa gỗ phát ra, mọi người trong tòa án đều đứng dậy, một nữ thẩm phán chừng năm mươi tuổi đẩy cửa đi vào, mọi người đều cúi đầu chào, bà ta cũng khẽ gật đầu, ý bảo mọi người ngồi xuống. Nữ thẩm phán sau khi ngồi, đơn giản cùng kiểm sát và luật sư hai bên thương lượng một chút, tiếp theo, bồi thẩm đoàn tiến vào pháp đình.

Nữ thẩm phán trước là làm rõ thân phận của bên nguyên, bị cáo, có gì dị nghị hay không, mọi người đều làm theo thủ tục. Trong lúc này, hai bên đều đã ổn định, đều không có gì dị nghị. Nguyên cáo vẫn đang khẽ khóc, ba cô gái bị cáo từ sau khi nữ thẩm phán đi vào, đã không cười đùa nữa, vẻ mặt đều tỏ ra vô tội, hai mắt cũng nước mắt lưng tròng, so với nguyên cáo còn muốn đáng thương hơn nhiều, trên mặt phảng phất có viết hai chữ \"oan uổng\", làm cho những người vừa rồi ở tòa án nhịn không được mà muốn phun cơm ra ngoài.

Tiếp theo nữ thẩm phán cho người bên Công tố viên tuyên đọc giấy khởi tố, Công tố viên đọc rõ: \"Ngày 23 tháng 6 năm 2009, vào lúc 2 giờ chiều, các bị cáo cùng nguyên cáo ở tại Trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan, bị cáo là Hạng Kiều cùng Lý Hiểu Lệ, Quách Thiến Vi là học sinh trường trung học Khoa học Kỹ thuật Long Loan, đem nguyên cáo là Chung Thiếu Phân sinh viên năm 2 Trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan vào sân tennis, cưỡng bức lột đi quần áo của nguyên cáo Chung Thiếu Phân, rồi tiến hành ẩu đả, mắng chửi, sau đó lại dùng dao rọc giấy cắt đi tóc của nguyên cáo Chung Thiếu Phân, mang lại cho nguyên cáo thương tổn lớn về tinh thần lẫn thể xác, tại trường học cùng xã hội tạo thành sự phản đối rất lớn, mong thẩm phán xét xử đối với ba bị cáo, bồi thường các loại tổn thất cho nguyên cáo, tổng cộng là hai triệu HongKong dollars…\"

Nữ thẩm phán nói với ba nữ bị cáo: \"Đối với cáo trạng của Công tố viên, các cô có muốn nói gì không?\"

Ba nữ nhất thời nước mắt rơi như mưa, đều hô: \"Thưa quan tòa, chúng cháu bị oan…\"

Hạng Kiều nói: \"Chúng cháu làm sao kéo được chị ta tới sân tennis, là chị ta kêu chúng cháu đi\"

Hai nàng còn lại cũng khóc nói: \"Đúng vậy… đúng vậy… là chị ta kêu chúng cháu đi, chúng ta bình thường cũng không tới sân tennis, đó là sân tennis của trường đại học bộ, nghĩ cũng muốn đi xem một chút nên đi thôi\".

Công tố viên hỏi: \"Vậy các cô vì sao lại lột đi quần áo của nguyên cáo\".

Hạng Kiều ngạc nhiên nói: \"Chúng cháu vì sao phải cởi đi quần áo của chị ta, là chị ta nói muốn so dáng người với chúng cháu, tự bản thân cởi ra đó chứ\".

Quách Thiến Vi tóc hồng nói: \"Đúng vậy, chúng cháu đều không phải là đồng tính luyến ái, cởi quần áo của chị ta làm gì chứ\".

Lời vừa nói ra, người trong tòa án đều cười ồ lên, nữ thẩm phán cầm búa gỗ gõ mạnh, mới làm cho mọi người im lặng lại.

Công tố viên mặt tức giận đến đỏ bừng nói: \"Một khi đã là so dáng người, ba người các cô sao lại không cởi?\"

Hạng Kiều nói: \"Ba người chúng cháu vốn muốn cởi, nhưng chị ấy cởi mau hơn, chúng cháu còn chưa kịp cởi, chị ấy đã cởi chỉ còn đồ lót\".

Lý Hiểu Lệ tóc đỏ nói tiếp: \"Chúng cháu xem dáng người của chị ấy quả nhiên là không phải là bình thường, làm sao còn dám so đo, liền nhận thua, cho nên không cởi\" Thật ra là ai cũng đều có thể nhìn ra, tuy ba cô gái tuổi so với nguyên cáo nhỏ hơn, dáng người tuyệt đối so với nguyên cáo tốt hơn rất nhiều, bất quá tòa án là nơi nghiêm túc, cũng không thể cho các nàng ở trong này mà so với nhau một lần.

Quách Thiến Vi nói: \"Chị ấy cởi đồ rất nhanh! Có phải là thường xuyên cởi đồ trước mặt người khác hay không, chúng cháu thực rất hâm mộ, rất bội phục!\"

Nguyên cáo Chung Thiếu Phân làm sao còn chịu được, càng khóc lớn, ba người Hạng Kiều cũng không \"yếu thế\", thấy Chung Thiếu Phân khóc các nàng cũng khóc, hơn nữa so với Chung Thiếu Phân khóc càng lớn tiếng hơn, trong lúc nhất thời trong tòa án chỉ có tiếng khóc của bốn người, rất là thê thảm, các nhân viên tòa án mất hơn nửa ngày mới khuyên được các nàng nín khóc.

Đợi sau khi yên tĩnh lại, Công tố viên nói: \"Vậy thương tích trên người nguyên cáo là thế nào? Và tóc của nguyên cáo sao lại thế này?\"

Hạng Kiều chớp mắt nói: \"Cái này… đây là bởi vì chị ta thấy chúng cháu không cởi quần áo, liền muốn… liền muốn… đúng rồi, chính là như mới vừa nói, muốn ép chúng cháu cởi quần áo, chúng cháu dáng người không bằng chị ta, đương nhiên không chịu cởi quần áo tránh mất mặt, cho nên… chúng ta phải tự phòng vệ!\"

Quách Thiến Vi nói: \"Không thể tưởng được chị ấy chẳng những dáng người tốt, làn da cũng thực mềm, nhẹ nhàng động một chút thì đã đỏ lên, thật sự là làm cho người ta hâm mộ. Còn kiểu tóc mới của chị ấy nữa, chúng cháu cũng hỏi cắt ở đâu, cũng muốn đi cắt thử\" Hai nàng kia cũng đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, làm cho Công tố viên tức giận đến tay run run.

Luật sư biện hộ cho bị cáo vẫn không nói gì, Đại luật sư nổi tiếng Hongkong Cố Hàn Phong rốt cuộc mở miệng nói: \"Thưa quan tòa, tôi thấy sự tình bên trong có rất nhiều hiểu lầm, hai bên đối với việc này lý giải khác nhau, có hỏi nữa cũng sẽ không có kết quả. Lúc ấy hiện trường có không ít sinh viên ở đấy, không bằng mời nhân chứng lên, để xem những người đứng xem nói tình hình thực tế là gì, rồi mới phán quyết\".

Nữ thẩm phán cũng đau đầu, gật đầu nói: \"Mời nhân chứng lên tòa\".

Công tố viên nói: \"Thưa quan tòa, nhân chứng phía chúng tôi còn chưa tới, có lẽ là kẹt xe, tin tưởng rằng rất nhanh có thể tới, hy vọng có thể trì hoãn vài phút\".

Nữ thẩm phán nhìn đại luật sư Cố Hàn Phong, Cố Hàn Phong cười nói: \"Không sao, chúng tôi có thể đợi\".

Công tố viên thấy Cố Hàn Phong này vẫn luôn bức người, không cho người ta đường sống lại sảng khoái đáp ứng, nhất thời có cảm giác có điềm xấu, nhớ tới bối cảnh gia đình của ba nữ bị cáo, đặc biệt là Hạng Kiều kia, bắt đầu vì sự an toàn của nhân chứng mà lo lắng, nhân chứng đến trễ thực có thể là không phải ngẫu nhiên.

Nữ thẩm phán thấy luật sư biện hộ cho bị cáo không ý kiến, gật đầu nói: \"Hiện tại tạm nghỉ nửa giờ, nửa giờ sau bất kể nhân chứng bên Công tố viên có đến hay không, đều tiếp tục khai tòa thẩm tra, bãi tòa\".

Bất Diệt Truyền Thuyết - Chương #19