Kim Hinh cũng giống như Thạch Hiểu Mẫn, đối với chiếc du thuyền này cũng có hứng thú rất lớn, bất quá Thạch Hiểu Mẫn hoàn toàn là tò mò, Kim Hinh thì nhiều ít cũng có một chút hư vinh. Cái này cũng không thể trách nàng, dù sao tại giới nghệ sĩ lăn lộn nhiều năm, thường xuyên cùng các phú thương, tiểu thư nhà giàu quan hệ, hiển nhiên thường thường chứng kiến bọn họ đọ giàu, trong hoàn cảnh luôn nhìn cuộc sống xa hoa vô tận của người khác, nàng đương nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ, hiện tại chiếc du thuyền mà mình ngồi, quả thực là một cái du thuyền khổng lồ, đứng ở trên thuyền cũng có một loại cảm giác tự hào.
Hơn nữa mới vừa rồi nghe Pirnie nói, còn có một du thuyền nữa so với cái này còn lớn hơn nhiều, đầu tư ít nhất năm triệu USD đang được kiến tạo, cũng không khỏi rung động mà tưởng tượng đến lúc đó mình đứng ở đầu thuyền, đi qua các bến tàu du thuyền ở Hongkong, hoặc là các nơi mà du thuyền ở Hongkong thường xuyên lui tới, quan sát các du thuyền nhỏ của phú hào Hongkong, các phú hào các tiểu thư này bình thường rất cao ngạo, đến lúc đó sẽ không biết có cảm giác ra sao.
Cả chiếc du thuyền tính thủy thủ, thuyền trưởng cùng nhân viên phục vụ tổng cộng hơn trăm người, mà hành khách trừ Thạch Thiên cùng bốn nữ ra, cũng chỉ có Pirnie là sáu người. Du thuyền sau khi rời bến tàu cũng không có đi qua cảng Victoria, từ phía nam đi vòng qua Hongkong về hướng đông, bởi vì hiện tại là rạng sáng mùng một năm mới, bầu trời cũng chưa có sáng, chỉ có một chút ánh sao yếu ớt, ngoài khơi là một màu đen. Bất quá Pirnie ra lệnh cho thuyền trưởng đem tất cả đèn ở trên thuyền bật lên, trong biển đêm càng thêm chói mắt sáng ngời, giống như một viên ngọc trên biển vậy.
Mặc dù đang ở vùng nhiệt đới, nhưng dù sao vừa qua xuân, đêm khuya gió biển thổi ở trên người vẫn có chút lạnh, Thạch Hiểu Mẫn cùng Kim Hinh ở trên thuyền sau khi đi dạo một vòng, liền đứng ở trên boong tàu nói chuyện phiếm, nhưng chỉ chốc lát đã bị gió biển thổi mà lạnh run. Nhân viên phục vụ trên thuyền vội vàng đem áo khoác tới, nhưng hai người vẫn bị hắt xì, không thể làm gì khác hơn là trở vào bên trong du thuyền, chỉ ước trời nhanh sáng để ra xem mặt trời mọc, rồi đều tự trở về phòng mà nghỉ ngơi.
Phòng Samantha ngay bên cạnh phòng Thạch Thiên, Kim Hinh vừa muốn vào thì nhìn thấy một nữ phục vụ bưng một chai rượu vang đi tới gõ cửa phòng Samantha, liền không nhịn được mà tiến lên hỏi: \"Rượu này là Samantha tiểu thư yêu cầu sao?\"
Nữ phục vụ nọ vội vàng gật đầu nói: \"Đúng vậy, Kim tiểu thư\".
Kim Hinh thầm nghĩ Samantha mới vừa rồi có chút say, sao lại bảo người đem rượu đến, chẳng lẽ là gặp chuyện khó nghĩ nên muốn uống say sao? Nhớ tới mới vừa rồi Samantha ở tại bến tàu nói, biết quá nửa là vì tình mà khổ sở, Thạch Thiên này cũng quá đặc biệt, đã làm cho nữ cường nhân lâu nay vẫn cao ngạo tự tin này cũng chỉ có thể mượn rượu tiêu sầu. Chẳng lẽ hắn là thần tình yêu trong truyền thuyết hạ phàm sao? Bất quá Kim Hinh lại cảm thấy hẳn là dùng từ ma quỷ để hình dung Thạch Thiên thì thích hợp hơn. Mặc kệ là bình thường hay là ở trên giường, hắn luôn làm cho người ta vừa yêu vừa hận, muốn ngừng cũng không thể. Quả thực là ma quỷ đầu thai.
Mặc kệ Kim Hinh hận hay yêu như thế nào, thì nàng vẫn cảm thấy mình nếu rời khỏi Thạch Thiên, thì không biết sẽ sống như thế nào, mà Thạch Thiên lại tựa hồ cũng không đem nàng để ở trong lòng. Cái này không chỉ nàng có cảm giác này, khi cùng Tiêu Vi trò chuyện về Thạch Thiên, hai người ý nghĩ đều giống nhau, bất quá hai người bọn họ cảm giác Thạch Thiên trừ không muốn cấp cho các nàng hứa hẹn về cảm tình ra, cái khác đều cấp cho các nàng. Chỉ cần hắn có thì sẽ không keo kiệt.
Hai người bọn họ đều có kinh nghiệm không thoải mái trong tình cảm, nghĩ đến dường như cũng e ngại, lại cảm thấy Thạch Thiên tuổi so với mình thì nhỏ hơn nhiều, bởi vậy trong lòng cũng không có gánh nặng, cũng không yêu cầu Thạch Thiên hứa hẹn với các nàng, nói ra thì hai người ở cùng một chỗ thì thở dài mình mệnh khổ, nhưng trên mặt lại vẫn tươi cười tràn đầy hạnh phúc.
Mới vừa rồi Kim Hinh nhìn ra Samantha trong lòng đã có Thạch Thiên, cảm giác được rất là khó xử. Mặc dù trước từng có chuyện Hạng Hồng, nhưng chuyện của Hạng Hồng là bởi vì sự tình xảy ra đột nhiên mới cùng Thạch Thiên xảy ra quan hệ, hơn nữa tại trong mắt Kim Hinh thì Hạng Hồng cũng không phải hoàn toàn là phụ nữ bình thường, sẽ không e ngại mình cùng Thạch Thiên ở cùng một chỗ.
Mà Samantha cùng Hạng Hồng thì khác, nàng mặt ngoài thì kiên cường cao ngạo, nhưng đối với tình yêu lại tràn ngập hy vọng cùng chờ mong. Nàng chưa từng có kinh nghiệm như Kim Hinh cùng Tiêu Vi, về mặt cảm tình thì như một tờ giấy trắng, một khi đã yêu một người, tuyệt đối sẽ phi thường chăm chú, rất khó sẽ đem đối tượng của mình mà chia xẻ với người khác.
Là bạn của Samantha, Kim Hinh đương nhiên hy vọng nàng có thể được hạnh phúc, đừng đem cả tâm tư gởi vào trong công việc. Nhưng không nghĩ tới Samantha hiện tại thông suốt, thích lại chính là người đàn ông của mình. Kim Hinh không cần biết Thạch Thiên có bao nhiêu phụ nữ, nhưng nàng không biết Samantha có quan tâm hay không, dù sao muốn tự mình đưa Thạch Thiên ra là không có khả năng.
Cái này đúng là làm cho Kim Hinh hiện tại cảm thấy phiền não, bất quá thấy Samantha đêm khuya vẫn mượn rượu tiêu sầu, nhất thời có chút không đành lòng, lấy chai rượu trong tay của nữ phục vụ nói: \"Cô cứ trở về đi, chai rượu này để tôi đưa vào cho Samantha tiểu thư\".
Nữ phục vụ kia đương nhiên không dám nói không, vội nói: \"Cảm ơn Kim tiểu thư\".
Kim Hinh cầm chai rượu, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Samantha, cảm giác cánh cửa đã mở, liền đẩy cửa đi vào. Phòng này phân làm hai gian, gian ngoài là phòng khách, lắp đặt thoạt nhìn cũng không phức tạp, vách tường bốn phía chủ yếu là lấy màu đen là chủ đạo, cùng cả du thuyền sáng rực hình thành thế sáng tối đối lập, bất quá ghế sa *** cùng đồ dùng trong phòng khách, lại là dùng màu trắng, ở các góc sáng cũng có thể thấy một ít đồ cổ, có vẻ đơn giản mà sang trọng, lại không mất đi vẻ tôn quý u nhã.
Samantha cũng không ở trong phòng khách, Kim Hinh sau khi đóng cửa lại, chỉ nghe thấy bên trong phòng ngủ truyền đến thanh âm của Samantha: \"Đem rượu để ở trên bàn trong phòng khách là được, cảm ơn\".
Kim Hinh đương nhiên cũng không để ở trên bàn, mà từ trên bàn cầm lấy hai cái ly, đi vào trong phòng ngủ Samantha cười nói: \"Thế nào? Không hy vọng mình vào quấy rầy bạn sao? Mình còn muốn cùng bạn uống mấy ly nữa\".
Samantha hiện tại đang lười biếng tựa vào một cái ghế đêm ở bên cửa sổ, trên người mặc cái áo khoác, tựa hồ mới tắm xong, men rượu khi mới lên thuyền đã bớt đi rất nhiều, nghe được thanh âm quay đầu lại thấy là Kim Hinh, thất kinh nói: \"Sao lại là bạn…\"
Kim Hinh đi qua đặt chai rượu xuống, trực tiếp ngồi lên đùi Samantha cười nói: \"Trước kia bảo bạn theo mình uống rượu, so với trúng xổ số còn khó hơn, bây giờ lại một mình trốn đi uống rượu, mình cũng cảm thấy dường như không nhận ra bạn rồi\".
Samantha lúng túng nói: \"Mình… mình chỉ là ngủ không được, mới… mới uống một chút để có thể ngủ mà thôi\".
Kim Hinh cười nói: \"Bạn rất không có suy nghĩ, uống rượu cũng không gọi mình đến, may mà bị mình bắt được, xem bạn sau này còn có lý do gì mà không theo mình nữa\".