Chương 174: Thiếu Chủ Nhân, Chủ Mẫu.


Vấn đề này hiển nhiên là không thể từ chỗ Thạch Lệ hay Samantha mà có được đáp án, các nàng trên mặt tựa hồ cũng hiểu chuyện này.

Thạch Hiểu Mẫn lẩm bẩm nói: \"Chẳng lẽ hôm nay cùng Quách gia dự lễ mừng năm mới sao?\" Nghĩ thầm có phải Thạch Thiên dùng thủ đoạn gì hay không, \"bức bách\" người của Quách gia tiếp nhận quan hệ của mình cùng Quách Gia Chí, nhưng nghe Quách Gia Chí nói, nhà bọn họ tổ *** lễ mừng năm mời là ở nhà, cũng không phải là ở trong hội sở này.

Samantha đột nhiên nhớ tới cái gì đó liền nói: \"Đúng rồi, trước đây mấy ngày có nghe người ta nói qua, hội sở của tập đoàn Tinh Hồng Cát cùng một số nơi phụ cận đều bị người khác mua đi, chẳng lẽ là bị Thạch Thiên mua sao?\"

Thạch Lệ lắc đầu nói: \"Mới vừa rồi Thạch Thiên nói không phải hắn mua, hẳn là sẽ không nói dối với chúng ta, bất quá lại nói nơi này là nhà mới của chúng ta, chỉ cần chúng ta muốn thì có thể ở lại\".

Thạch Hiểu Mẫn tức giận phản bác nói: \"Hắn sao lại không nói dối chứ, ngay cả bộ trang sức kim cương cũng gạt ta nói không đáng giá gì, hắn… hắn chính là một đại lừa gạt!\"

Samantha nhìn một lần nữa hoa viên đã qua cải tạo ở ngoài cửa sổ xe, trong đó không ít xếp đặt tương tự với một số tòa thành quý tộc ở Pháp, nhưng lại càng thêm đại khí hùng vĩ, nhớ tới tạp chí “Thiên Tư” mà mình làm cũng bởi vì có quan hệ tới Thạch Thiên mà bị Quỹ TS thu mua, chợt lên tiếng: \"Có lẽ ở trong mắt hắn, trang sức kim cương này quả thật cũng không đáng giá gì\".

Thạch Hiểu Mẫn mở to hai mắt nói: \"Vị… vị lão tiên sinh kia nói trang sức kim cương này giá trị tới mấy triệu! Cái này… cái này còn có thể có người cảm thấy nó không đáng giá tiền sao?\"

Samantha nhìn vẻ mặt khoa trương của Thạch Hiểu Mẫn, nhợt nhạt cười cười, cũng không trả lời. Cùng Thạch Thiên tiếp xúc lâu như vậy, nàng sớm nhìn ra hắn bình thường mặc dù đối với bất luận con người hay sự vật nào cũng không để vào mắt, nhưng đối với hai chị em này lại đặc biệt khác, chỉ có hai chị em này có thể làm cho Thạch Thiên mà một số việc hắn vốn không muốn làm, ví dụ như đáp ứng Thạch Lệ mỗi ngày đi theo mình để bảo vệ an toàn. Nàng rõ ràng nếu chính mình đưa ra yêu cầu này đối với Thạch Thiên, thì chỉ nhận được sự xem thường của Thạch Thiên.

Với tính tình của Thạch Thiên, dĩ nhiên nguyện ý vì hai chị em các nàng thay đổi chính mình, có thể thấy được hai chị em ở trong lòng hắn địa vị quan trọng tới cỡ nào. Nếu như Quỹ TS thần bí nọ quả nhiên có liên quan tới Thạch Thiên, ví dụ như Thạch Thiên chính là một trong các cổ đông của Quỹ TS, như vậy đối với Thạch Thiên mà nói, một bộ trang sức vài triệu USD so với hai chị em này, quả thật không đáng giá tiền.

Đội xe không nhanh không chậm vòng qua hoa viên, xuyên qua một cái cổng giống như Khải hoàn môn, do đá lớn xây thành tạo nên một kiến trúc hùng vĩ, trước mắt xuất hiện một cái sân rộng.

Ban đầu khi nơi này thuộc về tập đoàn Tinh Hồng Cát, cũng có một cái sân rộng, nhưng bởi vì hội sở của tập đoàn Tinh Hồng Cát này chỉ là kiến trúc tạm thời, lúc nào cũng có thể biến thành hạng mục khai thác, cho nên sân rộng chỉ được khai thác một bộ phận nhỏ, đại bộ phận được dùng cây cối để cách ly. Hiện tại cây cối đã không thấy nữa, sân rộng cùng hoa viên đã rộng ra bốn năm lần, bố cục cũng không giống nhau, trên sân có cây cối, suối phun, đài phun nước, các pho tượng vân vân phối hợp cực kỳ thỏa đáng. Hơn nữa đường đi cũng được làm bằng đá cẩm thạch, cây cối che phủ, làm cho cả sân rộng tạo nên những tổ hợp biến hóa. Chỉnh thể thoạt nhìn hài hòa thống nhất, gần như hoàn mỹ.

Căn chủ lâu cũng không có tu sửa trên diện rộng, chủ thể vẫn là tổ hợp kiến trúc ba tầng chiếm hơn 3.000 m2, nhưng từ bên ngoài thấy, những trang sức ở bên ngoài cũng đã rực rỡ hẳn lên, dưới hoàng hôn trời chiều chiếu xuống, toàn bộ kiến trúc bị nhiễm lên một tầng ánh sáng vàng, kim bích huy hoàng giống như cung điện.

Làm cho các nàng giật mình cũng không phải cảnh tượng, mà là hai hàng người đứng thẳng hai bên xe. Từ trong xe nhìn ra, người đứng đầy hai bên rõ ràng là tới nghênh đón các nàng, những người này màu da nào cũng có, trong đó người da trắng nhiều nhất, mặc trang phục khác nhau, vừa nhìn là biết đến từ các quốc gia cùng dân tộc khác nhau trên thế giới.

Trước đại môn chủ lâu người càng nhiều, sắp xếp thành mấy tầng, sau khi xe tới trước thảm hồng thì ngừng lại, mười mấy người tiến lên nghênh đón, ở giữa là một ông lão hạc phát đồng nhan, thần thái sáng láng, đi cạnh là một phụ nữ da trắng trung niên đoan trang đi tới trước xe, đúng là Laurent đã hơn 130 tuổi cùng Li vẫn đi theo lão.

Phía sau bọn họ mười mấy người còn lại là Pirnie, Braid, Saji là những nhân vật trọng yếu quản lý Quỹ TS cùng Thiên Thạch đồng minh, không đợi lão nhân gia phân phó, đã vọt tới trước hai chiếc Rolls-Royce mà mở cửa xe.

Chị em Thạch gia cùng Samantha mờ mịt xuống xe, nhìn chung quanh ít nhất là hơn một ngàn người nghênh đón, cho dù là Samantha cũng thường xuyên tham gia các hoạt động xã giao ở giới thượng lưu, vẻ mặt cũng là trở nên rất mất tự nhiên, có chút sợ hãi. Trước kia tham gia các hoạt động xã giao, người khác đối với nàng mặc dù cũng tràn ngập hữu hảo cùng hoan nghênh, nhưng trong ánh mắt rõ ràng mang theo vẻ thưởng thức cùng ý nghĩ muốn đến gần nàng. Mà hiện tại hơn một ngàn người chung quanh trong ánh mắt nhìn các nàng, không có chỗ nào là không phải tràn ngập sự kính sợ cùng sùng kính, không hề có tạp niệm. Điều này làm cho ba người các nàng chẳng những không cảm thấy vinh quang, ngược lại càng thêm khẩn trương, toàn thân cứng ngắc, không biết làm thế nào cho phải.

Laurent cùng các nhân vật trung tâm của Thiên Thạch thành bảo mà hắn dẫn theo thật ra hiện tại cũng cảm thấy khó xử, bởi vì bọn họ không biết dùng phương thức gì để xưng hô các nàng, đặc biệt là chị em Thạch gia này. Bọn họ biết chị em này là thân thích của chủ nhân, thậm chí mơ hồ đoán được các nàng rất có thể chính là hậu nhân của chủ nhân mình, dù sao mặc kệ là quan hệ thân thích gì, trong lòng bọn họ thì chị em này đã trở thành Thiếu chủ nhân.

Nhưng bọn hắn hiện tại cũng không dám hô to như \"Thiếu chủ nhân cát tường\"… còn không biết chủ nhân Thạch Thiên rốt cuộc có ý tứ gì! Vì vậy chờ sau khi chị em Thạch gia cùng Samantha xuống xe, Laurent cùng mọi người phía sau cúi người hành lễ với các nàng, nhưng vẫn ngậm miệng không nói.

Ba nữ thất kinh, mặc dù không rõ ràng lắm đây là ai, nhưng từ khí thế của bọn họ, mặt mày mang theo vẻ ngạo khí bất phàm, rõ ràng cũng không phải là nhân vật bình thường. Hơn nữa Laurent hơn 130 tuổi này bộ dáng lại càng giống như thần tiên, chỉ với sự kính lão mà nói, cũng hiểu được mình nhận không nổi đại lễ như vậy, vội vàng khom người hướng tới bọn họ mà đáp lễ.

Kim Hinh trên chiếc xe khác thì hiển nhiên cũng tự nhiên hơn nhiều, dù sao nàng cũng không phải lần đầu tiên giật mình, nhiều ít chỉ có chút tê tê, chỉ là theo Thạch Thiên mặt mỉm cười, làm như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Thạch Thiên cất bước tiến lên nói: \"Các ngươi đang làm gì vậy? Bái thiên địa sao? Sau này đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy!\"

Mọi người nghe Thạch Thiên nói \"sau này là người một nhà”, nhất thời đều vui mừng, tưởng rằng chủ nhân đã đem chuyện của tòa thành nói cho các nàng, vậy thì còn khách khí gì nữa, Laurent vội nói: \"Đúng vậy chủ nhân, là người một nhà…” rồi xoay người hô to: \"Mọi người nhanh nghênh đón chủ nhân cùng Thiếu chủ nhân đi vào, còn… còn có hai vị chủ mẫu…\"

Tình huống cuộc sống của chủ nhân Laurent một mực quan tâm, từ đám người Pirnie, Braid báo cáo biết hiện tại bên người chủ nhân cũng có mấy cô gái, nếu hai người này có thể được chủ nhân dẫn về đây một nhà đoàn tụ đón lễ thì hiển nhiên quan hệ cũng khác, hơn nữa mới vừa rồi câu \"sau này là người một nhà” của Thạch Thiên, làm cho lão tự chủ trương xưng hô \"chủ mẫu\".

Những người khác thấy có Laurent dẫn đầu, đều lớn tiếng hoan nghênh \"Chủ nhân, Thiếu chủ nhân, chủ mẫu \", tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Trung… các loại ngôn ngữ, có vẻ có chút hỗn độn, bất quá động tác một chút cũng không loạn, trước đại môn tách ra một thông đạo cho \"Chủ nhân, Thiếu chủ nhân, chủ mẫu\" tiến vào.

Thạch Thiên để cho các nàng Kim Hinh đi vào trước, sau đó đi qua chỗ Laurent trách mắng: \"Cái gì mà hai chủ mẫu? Tiểu tử ngươi muốn ăn đòn sao?\"

Laurent kinh hãi nhìn hai chiếc Rolls-Royce, thấy không ai xuống nữa, lại nhìn một chút xe khác, khẩn trương hỏi: \"Chẳng lẽ chủ nhân còn có chủ mẫu khác chưa dẫn tới? Ta… ta thật đáng chết, tưởng rằng chỉ tới hai người…\" Hắn thật ra biết hiện tại bên cạnh chủ nhân phụ nữ cũng không chỉ có hai người.

Thạch Thiên tức giận nói: \"Phì! Lão tử lúc nào cho các ngươi đi tìm chủ mẫu? Tiểu tử ngươi có phải càng già càng hồ đồ hay không, mở miệng là nói bậy, nếu bởi vậy mà hại lão tử gặp phải phiền toái, để xem ta thu thập ngươi như thế nào\".

Laurent lúc này mới hiểu được ý của Thạch Thiên, thầm mắng mình đáng chết, thì ra tính tình của chủ nhân cùng hơn một trăm năm trước vẫn giống nhau, vẫn chỉ tìm tình nhân chứ không tìm vợ, lúng túng nói: \"Xin lỗi, mới vừa rồi nghe chủ nhân nói các nàng không phải người ngoài, cho nên… cho nên Laurent hiểu lầm… xin chủ nhân hãy trừng phạt ta đi!\"

Thạch Thiên trừng mắt nhìn hắn một cái, thở dài nói: \"Tiểu tử ngươi giờ đã lão thành như vậy, lão tử cũng không tiện cho ngươi ăn đòn, quên đi\".

Laurent vui vẻ nói: \"Tạ ơn chủ nhân khoan dung, Laurent lần sau không dám\".

Thạch Thiên hỏi: \"Được rồi, các ngươi sao cũng đến Hongkong? Lão tử sao lại không biết?\"

Laurent vội vàng giải thích: \"Chỉ mới tới, hôm nay vừa đến, nghe Braid nói chủ nhân muốn triệu tập mọi người cùng nhau tổ chức lễ mừng năm mới, chúng ta sao có dũng khí không đến\".

Thạch Thiên nhớ mình quả thật có nói với Braid để cho mọi người cùng nhau đón năm mới tại Trung Quốc, nhưng chỉ cho hắn gọi nhưng người ở Hongkong tới, cũng không nói gọi toàn bộ những người ở tòa thành tới. Laurent thân thể hắn từng xem xét qua, mặc dù thoạt nhìn tinh thần mười phần, hết sức cường tráng, nhưng cơ thể đã dị thường già yếu, toàn bộ chỉ dựa vào luồng lực lượng thần bí nọ của mình ở trong cơ thể chống đỡ, thật sự không nên đi lại khắp nơi.

Bất quá cái này cũng là bởi vì Laurent đối với mình quá trung tâm, trong lòng vạn phần tưởng niệm mới có thể trăm phương ngàn kế nghĩ biện pháp đến chỗ mình, không đành lòng trách cứ hắn, thở dài nói: \"Tới thì đã tới rồi, dù sao tiểu tử ngươi sớm đã muốn tới, cùng nhau đón năm mới cũng tốt\".

Laurent thấy Thạch Thiên không có trách mắng, mừng rỡ nói: \"Laurent sau này sẽ đi theo chủ nhân, hầu hạ cho chủ nhân!\"

Thạch Thiên lập tức trầm mặt mắng: \"Biến! Tiểu tử ngươi sau này cứ đàng hoàng ở chỗ này cho ta, lo mà hưởng thụ đám tử tôn hầu hạ, nếu dám đến làm phiền lão tử, sẽ bẻ gãy chân của ngươi!\"

Bất Diệt Truyền Thuyết - Chương #174