Chương 168: Một Cước Thủ Thắng.


Lúc này một số học sinh đã trải đệm ra sân bóng rổ xong, hai bên đứng ở hai bên đệm, bên Không thủ đạo quán có hơn sáu mươi người, đứng ở trước nhất chính là Dương Diệu Huy, đứng bên kia chính là Lao Thư dẫn hơn mười người, chỉ xem nhân số thì hai bên chênh lệch thật lớn. Hơn nữa người bên Không thủ đạo quán cơ bản đều là sinh viên đại học, mặc kệ là tuổi hay hình thể so với hơn mười học sinh trung học mà Lao Thư dẫn theo đều trội hơn nhiều.

Dương Diệu Huy nói với Lao Thư trước: \"Bằng hữu muốn đánh như thế nào thì cứ nói, để tránh nói chúng ta khi dễ ngươi\" Hơn sáu mươi hội viên Không thủ đạo ở sau nghe xong lời này cùng phá lên cười, rõ ràng không đem Lao Thư đặt vào trong mắt.

Lao Thư mặc dù rất tự tin, nhưng dù sao cũng chưa từng tham gia loại luận võ có mấy trăm người xem này, vẻ mặt có chút khẩn trương, cũng có chút hưng phấn, nghe vậy ngẩn ra nói: \"Đánh thế nào là sao? Ngươi lên đây cùng ta đánh một trận là được, người nào thua thì xin mời rút lui về nhường sân\".

Dương Diệu Huy giễu cợt nói: \"Ta sao? Hừ, ngươi xứng để ta ra tay sao, nếu truyền ra Dương Diệu Huy ra cùng một học sinh trung học luận võ, thắng cũng không vinh quang gì. Như vậy đi, bên ngươi ra ba người, bên ta cũng ra ba người, chúng ta ba thắng hai là được\".

Mười mấy người phía sau Lao Thư nghe vậy đều tản ra, trốn vào trong đám người bàng quan, làm cho toàn trường cười ầm lên. Lao Thư đỏ mặt nói: \"Võ quán của ta còn chưa có khai trương, không có ba người để phái ra, đều do ta tiếp, ngươi phái người ra đi\" Nói xong liền đi lên đệm, ngoắc tay với Dương Diệu Huy, bảo hắn phái người đi lên, bốn phía nhất thời tiếng hò hét ầm ầm vang lên.

Dương Diệu Huy thấy Lao Thư kiêu ngạo như thế, lại muốn một mình đánh cả ba trận, trong lòng bỗng nhiên bốc hỏa, vốn nghĩ muốn phái ra một hội viên trung học cùng hắn giao thủ, lúc này đã thay đổi chủ ý, cao giọng nói: \"Trước khi đánh có một chuyện cần phải nói rõ. Chúng ta không biết ngươi dùng là công phu gì, cho nên không có cách nào khác để phân thắng thua, cũng không quy định đánh như thế nào, không có phạm quy, nói chính xác là muốn đánh thế nào cũng được, chúng ta dựa theo đệm trong sân, người nào ngã xuống đất mười giây không đứng lên được hoặc bị đánh ra khỏi thì xem như thua\".

Lao Thư gật đầu nói: \"Không thành vấn đề\".

Dương Diệu Huy nói tiếp: \"Quyền cước không có mắt, nếu như bị đả thương thì tự gánh lấy hậu quả, ngươi nếu cảm thấy chịu không nổi thì cũng không nên cố chống, chạy ra khỏi phạm vi đệm là được\".

Lao Thư liên tục gật đầu nói: \"Cái này ta hoàn toàn đồng ý, ta mới vừa học công phu mới mấy tháng, đánh ra cũng không thể dừng tay. Lần trước không cẩn thận đả thương người đã bồi thường không ít phí thuốc men, các ngươi nếu ăn không tiêu thì cũng nên chạy mau ra ngoài, nếu không các ngươi cũng tự mình phụ trách, cũng đừng tới tìm ta đòi phí thuốc men, mau gọi người lên đi\".

Dương Diệu Huy cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên hàn mang, quay đầu nói với một thanh niên thân hình cao lớn tráng kiện nói: \"Đình Tử. Ngươi lên đi\".

Thanh niên tên là Đình Tử nọ vốn hai tay khoanh ở trước ngực, nhàn nhã đứng, nghe vậy kinh ngạc nói: \"Ta đi cùng hắn đánh?\"

Dương Diệu Huy tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng nói: \"Ừm, cho hắn chút giáo huấn…\"

Đình Tử chợt hiểu, cười lạnh nói: \"Rõ rồi, ta thấy hắn cũng rất không vừa mắt, ngươi xem ta thu thập hắn như thế nào, hừ!\" nói xong ngẩng đầu cất bước đi lên đệm.

Đình Tử này là hội viên có thực lực cực mạnh trong Không thủ đạo quán ở trường học, có thể chặt gãy hai viên gạch, sáu miếng ngói dày, kinh nghiệm thực chiến cũng rất cao, đã được Hiệp hội Không thủ đạo Hongkong mời khảo hạch đai đen. Dương Diệu Huy bình thường cùng hắn đối luyện cũng không thể không cẩn thận ứng đối, đây cũng nguyên nhân hắn cho Đình Tử đi luận võ cùng Lao Thư.

Lao Thư thấy Đình Tử tráng kiện bằng cả hai người bên mình, cũng có chút khẩn trương, lui về phía sau nửa bước cẩn thận nhìn chằm chằm vào động tác của Đình Tử. Đình Tử thấy trong mắt khí thế càng tăng lên, không đem Lao Thư để vào trong mắt, lại bước lên một bước, sau đó dựa theo thói quen của Không thủ đạo khom lưng chào Lao Thư.

Lao Thư căn bản không biết cái này, mặc dù được Thạch Thiên truyền thụ cầm nã bác kích thuật kinh nghiệm ngàn năm, nhưng cũng không có phong phạm võ lâm cao thủ, hiện tại tinh thần khẩn trương cao độ, thấy đối phương hai nắm tay bắt chéo trước ngực, khom lưng với mình, tưởng là thức mở đầu của đối phương, thầm nghĩ cơ hội tới rồi, liền xông lên trước nắm lấy tóc của Đình Tử, dùng sức kéo tới.

Đình Tử nghĩ không ra Lao Thư vô lại như thế, trong khi mình hành lễ lại đánh lén mình, trong lòng vừa sợ vừa giận, theo bản năng vùng ra sau, muốn thoát khỏi Lao Thư.

Lao Thư thuận thế buông tay ra, tung người đá một cước vào mặt Đình Tử.

Đình Tử cảm thấy trên đầu nhẹ đi, trong lòng thầm hô không ổn, nhưng đã không kềm được lực, thân thể ngã về phía sau, đang muốn lui về phía sau ổn định lại thân hình, một cước của Lao Thư đã đá vào yết hầu của hắn, Đình Tử há mồm \"ọc…\" một tiếng, đã đứng thẳng không được mà lui về, sau đó \"bịch\" một tiếng, ngã ngồi xuống đất.

Thật ra Lao Thư muốn đá vào đầu hắn, nhưng hai người vóc người kém quá lớn, Đình Tử vừa lại vừa vặn ngửa ra sau, cho nên bị đá trúng yết hầu. Yết hầu là một trong những phần thân thể yếu ớt nhất của con người, hiệu quả ngược lại càng rõ ràng.

Lúc này Đình Tử sắc mặt trở nên hết sức kinh khủng khó coi, trong xanh có đỏ, cảm giác yết hầu như bị chặt đứt vậy, cả người vô lực, càng không thể khiển trách Lao Thư.

Toàn trường người xem không nghĩ tới Đình Tử thân hình cao lớn lại bị Lao Thư một cước đá ra ngoài, mặc dù rõ ràng là đánh lén, chỉ có Thạch Thiên cùng Hạng Kiều hai người cười ha hả, không ngừng tán dương Lao Thư đánh tốt.

Lao Thư nghe được thanh âm của Thạch Thiên cùng Hạng Kiều, nhìn qua mừng rỡ hô: \"Anh Thiên, anh đã đến rồi hả…\"

Thạch Thiên dẫn theo Hạng Kiều đi ra phía trước, ha hả cười nói: \"Tiểu tử ngươi đem công phu của lão tử dạy cho ngươi luyện cũng không có gì đặc biệt, bất quá lại có thể linh hoạt sử dụng. Không tệ không tệ, đánh rất tốt, thay lão tử giáo huấn đám tiểu quỷ này\".

Hạng Kiều cũng hô: \"Tiểu lão thử, ta ủng hộ ngươi, sau này tài chính Công phu quán ta sẽ bỏ ra, ta là Quán chủ còn ngươi làm huấn luyện viên\".

Lao Thư nhìn Hạng Kiều nghĩ thầm: \"Cho cô làm Quán chủ, không biết có đệ tử nào nguyện ý tới tham gia hay không…\" bất quá hắn cũng không dám chống đối Hạng Kiều, lần duy nhất chống đối là bởi vì được Thạch Thiên khích lệ, hiện tại Thạch Thiên đứng ở bên cạnh Hạng Kiều, thoạt nhìn quan hệ cũng tốt, hiển nhiên lại càng không dám phản đối, chỉ có thể gật đầu. Thạch Thiên đến cũng làm cho hắn càng thêm thả lỏng, thầm nghĩ bây giờ cho dù toàn bộ các ngươi cùng tiến lên cũng không sợ, xoay người càng kiêu ngạo nói với Dương Diệu Huy: \"Ta đã thắng một trận, hai trận còn lại người nào lên đánh?\"

Bất Diệt Truyền Thuyết - Chương #168