Chương 161: Gật Đầu Là Thành Lão Đại.


xTrên du thuyền có ba người đang đứng dựa vào lan can, trừ Tháp Mật Bồng ra, đứng bên phải là một vị trung niên mặt mày buồn bã mà Hoàng Chánh Bưu cũng biết, là Xã trưởng Hữu Điền Chân Quy của Yakuza Nhật Bản hiện tại, đứng ở chính giữa là một cô gái tóc vàng, mặc một bộ váy mỏng bằng lụa trắng, phấp phới trong gió biển, vóc người uyển chuyển như ẩn như hiện, mười phần gợi cảm.

Tháp Mật Bồng nghe tiếng hô của Hoàng Chánh Bưu, cười ha hả dùng tiếng Trung lưu loát gọi: \"Bưu tử, đã lâu không gặp!\"

Hoàng Chánh Bưu vạn phần kích động, nhớ tới Côn mập đúng là Tháp Mật Bồng giới thiệu cho mình quen, trong lòng nhất thời thư thái, quay đầu hỏi Côn mập: \"Đây là sao vậy? Tháp Mật Bồng sao lại đến Hongkong vậy? Tao sao cũng không biết?\"

Côn mập đối với vấn đề này cười mà không đáp, chỉ nói: \"Em chỉ phụ trách đưa anh tới nơi này, các chuyện khác thì không biết, anh lên thuyền hiển nhiên sẽ biết\" vừa nói vừa cập canô vào thang lên của du thuyền, Côn mập phất tay, mời Hoàng Chánh Bưu lên trước.

Hoàng Chánh Bưu thầm nghĩ mình vừa mới từ bệnh viện chạy ra, không ai biết mình hôm nay sẽ chạy trốn, nhưng nghe giọng điệu Côn mập thì tựa hồ bọn họ đã sớm có kế hoạch đưa mình tới nơi này, không khỏi có chút nghĩ không ra. Bất quá hắn hiện tại đã không có gì lo lắng, đánh chết hắn cũng không hoài nghi Tháp Mật Bồng từng cùng hắn vào sinh ra tử, thiếu chút nữa cùng chết tại Tam Giác Vàng sẽ hại hắn, cho nên sau khi ca nô áp sát vào du thuyền thì đã bám thang leo lên, Côn mập sau khi cố định ca nô ở bên cạnh du thuyền, cũng theo sau mà lên du thuyền.

Đi lên boong tàu trải thảm màu hồng tím, Tháp Mật Bồng cũng tới đón, thân thiết ôm lấy Hoàng Chánh Bưu, sau đó hai tay nắm chặt lấy vai hắn nói: \"Không hổ là huynh đệ của Tháp Mật Bồng ta, vẫn cảnh giác như vậy, hại ta chạy đến bệnh viện một lần. May là ngươi lập tức tìm Côn mập, nếu không ta chỉ có thể về Thailand chờ ngươi, ha ha…\"

Hoàng Chánh Bưu lúc này mới hiểu được Tháp Mật Bồng quả thật đã lập kế hoạch ở chỗ này chờ hắn, chỉ là mình đã từ bệnh viện chạy đến trước, cho nên mới thêm phần khúc chiết, cảm động thở dài thở ngắn, nhất thời không biết nên biểu đạt tâm tình thế nào, hồi lâu mới hỏi: \"Tháp Mật Bồng đại ca, anh sao lại đến Hongkong?\"

Tháp Mật Bồng nói: \"Ta vừa lúc muốn tới tìm ngươi, vừa vặn nghe nói ngươi gặp chuyện không may, thật ra cũng vừa lúc\".

Hoàng Chánh Bưu ngẩn ra, thở dài nói: \"Tình cảnh hiện tại của em anh cũng biết, tại Hongkong đã không có nơi sống yên, chỉ sợ không thể giúp đại ca được cái gì\".

Tháp Mật Bồng nói: \"Ngươi vừa gặp chuyện là nghĩ đến đi Thailand tìm ta, chứng tỏ ngươi vẫn xem ta là huynh đệ, mọi chuyện khác đều là việc nhỏ. Có người sẽ thay ngươi làm chủ, chỉ cần ngươi nguyện ý, đừng nói chỉ là một gã Đông Thắng, sau này cả hắc đạo Hongkong cũng do Bưu tử ngươi định đoạt. Đến đây, ta giới thiệu hai người bạn cho ngươi quen\" nói xong lôi kéo Hoàng Chánh Bưu đi tới trước mặt hai người kia, chỉ vào Hữu Điền Chân Quy nói: \"Vị này chính là lão Đại Yakuza Hữu Điền tiên sinh, ngươi hẳn là biết!\"

Hoàng Chánh Bưu vội vàng bắt tay với Hữu Điền Chân Quy nói: \"Có biết có biết, đã gặp qua Hữu Điền tiên sinh mấy lần, chỉ là Hữu Điền tiên sinh nhất định đối với tôi không có ấn tượng gì\".

Hữu Điền Chân Quy thân thiết cười nói: \"Hoàng tiên sinh là lão Đại có bá lực nhất của Đông Thắng, tôi đã sớm nghe thấy, rất là kính nể, sau này xin chiếu cố nhiều hơn\".

Trước kia Hữu Điền Chân Quy đến Hongkong gặp mặt Trương Bá Uy, Hoàng Chánh Bưu chỉ đi theo sau Trương Bá Uy mà ra mắt, chưa từng có tư cách cùng Hữu Điền Chân Quy nói chuyện với nhau. Hiện tại thấy lão Đại của đệ nhất hắc bang Nhật Bản này đối với mình khách khí như thế, không khỏi có chút bay bổng, nhưng nghĩ đến mình ngay này nào có là lão Đại gì, chỉ có thể xấu hổ cười cười.

Cô gái tóc vàng vẫn nhìn cảnh mặt trời mọc ở ngoài khơi, không có quay đầu lại. Tháp Mật Bồng cũng không giới thiệu với Hoàng Chánh Bưu, nhưng lại cung kính hướng với nàng hành lễ, sau đó mới nói: \"Beila tiểu thư, vị này là huynh đệ của tôi tại Hongkong, Hoàng Chánh Bưu!\"

Hoàng Chánh Bưu thấy Tháp Mật Bồng đối với cô gái xinh đẹp này cung kính như vậy, không khỏi cực kỳ kinh ngạc, đang muốn đưa tay ra bắt theo phép lịch sự, thì Tháp Mật Bồng đã nắm lấy tay hắn, hơi lắc đầu.

Cô gái tên Beila nọ cũng không xoay người lại chào hỏi với Hoàng Chánh Bưu, chỉ thản nhiên nói: \"Biết rồi, mọi người đi vào làm việc đi\".

Tháp Mật Bồng cùng Hữu Điền Chân Quy cùng nhau khom người nói: \"Vâng, Beila tiểu thư!\"

Hoàng Chánh Bưu thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, hắn vốn tưởng rằng cô gái da trắng tóc vàng xinh đẹp tuổi nhiều nhất chừng hai mươi này chỉ là bồ nhí của Hữu Điền Chân Quy mà thôi. Không nghĩ tới hai vị lão Đại hắc bang của Thailand cùng Nhật Bản lại đối với nàng ta cung kính như thế, ngược lại giống như là thủ hạ của nàng ta. Cũng không đợi hắn suy nghĩ nhiều, Tháp Mật Bồng đã kéo hắn vào trong đại sảnh xa hoa ở khoang thuyền.

Hoàng Chánh Bưu lúc này mới hồi phục tinh thần lại, không nhịn được hỏi: \"Tháp Mật Bồng đại ca, cô gái này là ai?\"

Tháp Mật Bồng do dự rồi nói: \"Beila tiểu thư đại biểu cho một tổ chức rất lớn, ta hiện tại chỉ có thể nói cho ngươi cái này, chỉ cần ngươi nguyện ý làm việc cho tổ chức, trong tương lai sẽ biết, ngươi cũng sẽ bởi vậy mà được những gì ngươi muốn\".

Hoàng Chánh Bưu nói: \"Em muốn gì là được đó… Thật sao?\"

Tháp Mật Bồng cùng Hữu Điền Chân Quy nở nụ cười, một lát sau mới nói: \"Bưu tử, ngươi hẳn biết ta trước kia cũng giống như ngươi, chỉ bất quá chỉ là tay sai trong bang, Hữu Điền tiên sinh trước kia cũng chỉ là ngoại thân gia tộc Yakuza, phụ trách một đường nhỏ mà thôi. Nhưng ngươi biết ta cùng Hữu Điền tiên sinh sao có thể trở thành lão Đại một đại bang phái không?\"

Hoàng Chánh Bưu lắc đầu, nhưng từ giọng điệu của Tháp Mật Bồng đã mơ hồ đoán được có thể cùng tổ chức mà Beila đại biểu có liên quan.

Quả nhiên, Tháp Mật Bồng nói tiếp: \"Những trải qua trong đó nhất thời cũng nói không rõ được, bất quá ta có thể nói cho ngươi, ta cùng Hữu Điền tiên sinh đều là bởi vì được tổ chức trợ giúp, mới có thể lên làm lão Đại được. Hiện tại cơ hội này đang ở ngay trước mặt ngươi, phải xem ngươi có muốn hay không, nếu như ngươi muốn trở thành lão Đại Đông Thắng, chỉ cần gật đầu là được\".

Hoàng Chánh Bưu thất kinh nói: \"Cái gì? Có thể chứ…\" làm lưu manh, đương nhiên là muốn làm lão Đại, nhưng tình cảnh của mình hiện tại muốn tiếp tục sống ở tại Hongkong cũng đã khó khăn, càng đừng nói là quay về làm lão Đại Đông Thắng, các đường của Đông Thắng cơ bản đều do thân tín của Trương Bá Uy khống chế, cho dù có giết Trương Bá Uy, cũng không có mấy người sẽ ủng hộ mình lên làm lão Đại, chẳng lẽ sẽ đem toàn bộ những người không phục mình giết chết hết sao? Có lẽ hai bang phái của Tháp Mật Bồng cùng Hữu Điền Chân Quy cùng tổ chức thần bí kia có thực lực làm được, nhưng Đông Thắng khẳng định cũng sẽ chia năm xẻ bảy trở thành bang phái nhỏ, vạn nhất náo nhiệt làm kinh động tới chính phủ Hongkong, thậm chí là kinh động tới chính phủ trung ương đại lục đối với xã hội đen vô cùng ghét, phái bộ đội tới diệt bọn hắn cũng là có thể.

Tháp Mật Bồng tựa hồ đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, ha hả cười nói: \"Đương nhiên có thể, đối với tổ chức này mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, tổ chức có thể cho người của Đông Thắng ủng hộ ngươi lên làm lão Đại, thực lực Đông Thắng cũng sẽ càng mạnh hơn so với hiện tại\".

Hữu Điền Chân Quy ở bên cạnh cũng cười nói: \"Cậu xem tôi cùng Tháp Mật Bồng làm lão Đại không phải là làm tốt lắm sao, không có phiền toái gì\".

Hoàng Chánh Bưu tin tưởng Tháp Mật Bồng sẽ không lừa gạt hắn, cũng không vì hắn bị như hiện tại mà đùa cợt với hắn, ngạc nhiên trên thế giới này lại còn có tổ chức như vậy, lại có thể tùy tiện thay đổi lão Đại của các bang phái, hơn nữa Thái Nam bang của Tháp Mật Bồng cùng Yakuza Nhật Bản đều là hắc bang siêu lớn xưng bá một quốc gia, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì, thực lực khẳng định là kinh khủng dị thường. Cái này từ thái độ của Tháp Mật Bồng cùng Hữu Điền tiên sinh mới vừa rồi đối đãi với cô gái tóc vàng ở bên ngoài có thể thấy được, nếu không có thực lực cường đại chấn nhiếp, thì sẽ không không chế được các kiêu hùng hắc đạo này. Nếu ngay cả bọn họ cũng đều bị tổ chức này dễ dàng khống chế, Đông Thắng chẳng phải chỉ là một bữa ăn sáng thôi sao? Không khỏi rất là động tâm.

Không nghĩ tới trong lúc mình khó khăn nhất, tổ chức này lại lựa chọn trúng hắn làm lão Đại Đông Thắng, mặc dù biết thiên hạ không có bữa trưa nào cho không, nhưng vẫn làm cho hắn vô cùng hưng phấn hỏi: \"Em phải vì tổ chức làm cái gì?\"

Tháp Mật Bồng biết Hoàng Chánh Bưu đã động tâm, điều này cũng là chuyện trong dự liệu, dưới tình huống của hắn hiện tại, không đáp ứng mới là lạ, hài lòng cười nói: \"Chỉ cần ngồi vào vị trí lão Đại Đông Thắng là được, khi tổ chức dùng đến ngươi hiển nhiên sẽ tìm ngươi, bình thường sẽ không can thiệp vào chuyện của ngươi\".

Hoàng Chánh Bưu cũng không sợ tương lai tổ chức sẽ yêu cầu hắn làm chuyện thương thiên hại lý gì, trước kia hắn cũng đã làm quá nhiều rồi, buôn lậu thuốc phiện, vũ khí, giết người cũng đều có, cho dù không thành công, đối với hắn hiện tại mà nói cũng không có tổn thất gì, nên nghiến chặt răng nói: \"Ok, Tháp Mật Bồng đại ca sẽ không hại em, em gia nhập tổ chức, hiện tại em nên làm thế nào, anh cứ phân phó!\"

Tháp Mật Bồng gật đầu nói: \"Hiện tại trong Đông Thắng duy nhất phải diệt trừ chính là Trương Bá Uy, chỉ cần ngươi giết hắn, làm cho Đông Thắng phải tuyển long đầu lão đại mới, tổ chức sẽ có biện pháp làm cho người của Đông Thắng ủng hộ ngươi\".

Hoàng Chánh Bưu biết giết lão đại là tối kỵ của hắc đạo, nhưng cũng biết đây là tổ chức muốn hắn thể hiện sự trung tâm, Trương Bá Uy là người giảo hoạt ích kỷ, thừa cơ nuốt địa bàn của hắn, lại hãm hại huynh đệ Dã Thú của hắn, cho dù tổ chức không bảo hắn giết, hắn trong tương lai cũng sẽ tìm cơ hội trả thù, làm sao còn có thể do dự, gật đầu nói: \"Không thành vấn đề, chờ em dưỡng thương xong sẽ tự tay đi diệt lão hồ ly này\".

Tháp Mật Bồng cùng Hữu Điền Chân Quy lại cùng nhau nở nụ cười, đang lúc cười làm cho Hoàng Chánh Bưu ngơ ngác, thì Tháp Mật Bồng chỉ vào một cái rương trong góc nói: \"Bưu tử, ngươi đi mở cái rương kia xem một chút là cái gì\".

Hoàng Chánh Bưu kinh ngạc đi đến cái rương, mở ra vừa nhìn, chỉ thấy bên trong cột một người, miệng bị băng dán kín không thể nói chuyện, trong ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, cả người run cầm cập, lại chính là Trương Bá Uy mà tổ chức muốn hắn đi giết. Hoàng Chánh Bưu nhất thời trong lòng chấn động, thầm nghĩ tổ chức này thật sự là quá lợi hại, liền móc súng ra quay đầu lại cười ha hả nói: \"Tháp Mật Bồng đại ca, em phục rồi!\"

Tháp Mật Bồng mỉm cười gật đầu nói: \"Hiện tại đã tới vùng biển quốc tế rồi…\"

Bất Diệt Truyền Thuyết - Chương #161