Chương 141: Tiền Bảo Kê (Hạ)


Ba tên này nhìn Đơn Nghệ Nhã ngồi trên xe lăn, trong đó một tên nhuộm tóc đỏ nói với hai tên còn lại: “Là một người đẹp nha, ở đây bán hồn đồn thật là đáng tiếc”.

Thằng nhuộm tóc vàng cười nói: “Quả thật rất đẹp, chỉ đáng tiếc là bị tàn phế...”

Thằng nhuộm tóc xanh lên tiếng thúc giục: “ Con mẹ tụi mày làm lẹ một chút đi, con ghệ tao đang chờ”

Thằng tóc đỏ ho một tiếng, quát: “Bà chủ à, sắp hết năm rồi, anh em tụi tôi chúc bà làm ăn phát đạt, tấn tài tấn lộc, thăng quan tiến chức nhanh!” Lời tuy dễ nghe, nhưng ngữ khí thì khô cứng, không có một chút ý tứ gì gọi là chúc mừng phát tài cả.

Đơn Nghệ Nhã cười nhạt nói: “Cảm ơn, chúng tôi chỉ làm ăn nhỏ thôi, phát tài cái gì, chứ đừng nói là thăng quan!”

Thằng tóc đỏ cười nói: “Bà chủ đừng khách khí, vừa rồi chúng tôi đã đi dạo một vòng,thấy quán hồn đồn của bà làm ăn tốt nhất, còn giả bộ nghèo làm gì, có tiền mọi người cùng hưởng phải không”.

Thằng tóc xanh không kiên nhẫn nói: “Dài dòng cái con mẹ gì...” Rồi quay sang nói với Đơn Nghệ Nhã: “Quán của bà hơi bị bẩn, nên chúng tôi đến thu phí làm sạch”.

Đơn Nghệ Nhã biết bọn họ nói là tiền vệ sinh làm sạch, thật ra là thu tiền bảo kê, hơi nhíu mày nói: “Mã ca không phải đã nói là không thu sao? Tại sao còn thu?”

Thằng tóc xanh cười lạnh nói: “Ngưu ca Mã ca cái gì, về sau con đường này là của Bưu ca”.

Thạch Thiên tò mò hỏi Đơn Nghệ Nhã: “Cái gì thế này? Tiền vệ sinh gì?”

Đơn Nghệ Nhã cười khổ: “Xã hội đen đến thu tiền bảo kệ, cậu đừng hỏi nhiều” Rồi quay sang nói với ba người kia: “Phải thu bao nhiêu?” Nàng cũng biết những người này không nói đạo lý gì, mặc kệ con đường này của ai, đều là chuyện giữa các bang phái, không quan hệ với việc buôn bán của mình, không trả tiền thì những người này nhất định sẽ thường xuyên đến đây gây chuyện, không làm ăn được gì, chờ đến lúc mà xung đột giữa bang phái giải quyết xong, thì quán cũng đóng cửa luôn rồi.

Thằng tóc đỏ thấy Đơn Nghệ Nhã thỏa hiệp, cười nói: “Lễ mừng năm mới mà, mọi người chỉ cần lộc thôi, bà cứ cho một vạn tám ngàn cũng được, về sau mỗi tháng năm ngàn, nếu có người nào dám đến quậy phá thì cứ nói cho bọn tôi biết một tiếng, nhất định sẽ thu xếp giùm bà”.

Đơn Nghệ Nhã cau mày nói: “Lúc trước đâu có thu nhiều vậy”

Tóc đỏ cười nói: “Ai kêu anh em tụi tôi nhiều, dưới tay lão đại Bưu ca lớn nhỏ cộng lại cũng hai ngàn người, bà chỉ cần đưa năm ngàn mỗi tháng, thì được nhiều người đến bảo vệ cái quán này cho bà, vậy là quá lời rồi”.

Tóc xanh rút một cây sắt trong người ra, đập xuống quầy thu ngân một cái rầm, kiêu ngạo nói: “Nhanh lên một chút, bà cho rằng chúng tôi đến nói nhảm với bà à? Còn nhiều chổ chờ chúng tôi đến thu tiền, không đưa thì đừng trách chúng tôi”.

Khách trong quán đã thấy không đúng, lại thấy tên lưu manh này rút đồ chơi ra, sợ gặp tai họa, liền chạy ra khỏi quán, Đơn Nghệ Nhã vừa nói xin lỗi với khác, vừa nói với nhân viên: “Đưa tiền cho bọn họ...”

Thạch Thiên đứng lên nói: “Đưa cái xxx gì, cô đã là bạn của lão tử, còn phải cần người khác bảo vệ sao?” Thân hình nhoáng lên trước mặt ba người kia, giơ tay tát cho mỗi tên một cái, ba tên này làm sao mà chịu nổi một bàn tay của Thạch Thiên, mặc dù Thạch Thiên căn bản là không dùng sức, nhưng cũng đủ làm cho ba tên này cảm thấy trời đất thay đổi, đứng không vững, té lăn trên mặt đất, một bên mặt sưng to lên, hiện rõ năm dấu tay ra, Thạch Thiên cười ha hả nói: “Lão tử cho các ngươi năm ngàn, có đủ không? Không đủ đưa thêm” Nói xong, liền giơ tay tặng thêm “tiền bảo kê” cho mỗi người.

Đơn Nghệ Nhã nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, sau khi phục hồi tinh thần vội vàng lăn xe đến giữ chặt Thạch Thiên nói: “Cậu... cậu đừng xúc động, bọn họ là xã hội đen, không chọc được đâu...”

Thạch Thiên cười nói: “Xã hội đen xã hội trắng gì, kiêu ngạo trước mặt lão tử là tìm chết”.

Ba tên lưu manh bị đánh nhưng chưa ngất xỉu, lảo đảo đứng dậy, thằng tóc xanh chỉ vào Thạch Thiên tức giận nói: “Tiểu tử, mày ở đâu? Ngay cả bọn tao cũng dám đánh, muốn chết à”.

Thạch Thiên lười nói nhảm với chúng, giơ tay lên tặng cho bên mặt bên kia của mỗi thằng một cái tát, bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên ba tiếng bốp mà chỉ nghe như một tiếng, ba tên này nhất thời lại té ngã xuống đất, hai bên mặt đều có năm ngón tay in lên, có vẻ rất đối xứng.

Người phục vụ trong quầy thu nhân lúc này đang cầm một cọc tiền, nhìn thấy cảnh trước mắt, run giọng hỏi: “Bà chủ, tiền này... còn đưa cho bọn chúng không?”

Thạch Thiên quay lại nạt: “Đồ ngu, không thấy lão tử đã cho bọn chúng rồi sao, không cần cho”.

Người này “a...” một tiếng, rồi quay sang nhìn Đơn Nghệ Nhã.

Đơn Nghệ Nhã nghĩ thầm, bây giờ chuyện đã ầm ĩ thế này, cho dù có đưa tiền, thì đối phương cũng sẽ không bỏ qua, hít một hơi không nói gì, nghĩ thầm, bây giờ nên làm cái gì mới tốt, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có nước dọn quán mà thôi, chờ mọi việc trôi qua. Chẳng qua trong lòng nàng không hề trách Thạch Thiên, dù sao Thạch Thiên cũng có ân với mình, bây giờ lại vì quán ăn mà ra mặt đánh những người này, ngược lại chỉ lo lắng rằng sẽ mang đến phiền toái cho Thạch Thiên, nếu thật sự như lời Thạch Thiên nói, mấy tháng sau mình có thể khôi phục lại bình thường, thì quán hồn đồn này không cần mở cũng được, dù sao ở đây lâu rồi nên cũng chán.

Ba tên này tuy rằng không bị thương gì, chẳng qua đầu óc nhất thời choáng váng, không đứng vững được, khi đã bước chân ra đường, thì phải coi ai mạnh hơn, ai độc ác hơn. Bây giờ mặt mũi thì mất, lại thấy thiếu niên này càng độc ác hơn mình, không cần phân rõ trái phải, cũng biết ba người không phải là đối thủ của hắn, trong lòng nghĩ sẽ tìm lão đại tập hợp anh em trở về báo thù.

Tóc đỏ chật vật đứng dậy, căm hận nói: “Thằng nhóc, mày có bản lĩnh thì chờ đó, chúng ta sẽ gặp lại” Ba tên dìu nhau, lảo đảo ra khỏi cửa.

Thạch Thiên thấy bọn chúng còn dám hâm dọa mình, cười lạnh một tiếng, bước lại đạp vào mông của tóc đỏ, hai tên này vốn đang dìu nhau, đã đứng không vững rồi, mà tên tóc đỏ đứng giữa lại bị đạp cho một cái, nhất thời té ngửa, mà hai tên kia cũng bị hắn kéo ngã theo. Thạch Thiên cầm lấy cây gậy sắt của thằng tóc xanh khi nãy, đi đến cửa, chỉ vào ba tên nằm trên mặt đất, nói: “Lão tử đã nói là tha cho các ngươi chưa?”

Ba tên này không ngờ thiếu niên kia lại đuổi theo đánh mình, còn cầm theo gậy sắt, nhất thời run lên, tóc đỏ run giọng nói: “Mày... mày muốn làm gì...”

Bất Diệt Truyền Thuyết - Chương #141