Chương 128: Rất Là Tò Mò


xHạng Hồng cũng là bạn bè với Kim Hinh, nên chuyện của hai chị em Thạch gia nàng cũng nghe Kim Hinh kể một chút, bên hai người bên cạnh Samantha nhất định là Thạch Lệ và Thạch Hiểu Mẫn, liền chủ động lại giới thiệu, lấy thân phận là bạn của Thạch Thiên để làm quen. Thạch Lệ nghe Triệu Gia Minh nói về tình hình của xã hội đen HongKong rồi, đương nhiên là biết đến Hạng Hồng, thầm nghĩ, Thạch Thiên giao tiếp thật rộng, nơi nơi đều có bạn, hơn nữa đều là gái đẹp.

Mặc dù Hạng Hồng là người đẹp, nhưng bối cảnh sau lưng của nàng lại khiến cho đám hoa hoa công tử kia chùn bước, trừ phi là thật tình yêu nàng, nếu không chắc chắn sẽ không chọc vào, thấy nàng đứng bên cạnh, liền thu lại sự “nhiệt tình” dành cho Thạch Hiểu Mẫn, đem những lời buồn nôn nuốt vào trong bụng.

Samantha thỉnh thoảng nhìn về phía Thạch Thiên và Kim Hinh bên kia, nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của Kim Hinh , nằm trong ngực của Thạch Thiên nhẹ giọng nói nhỏ, đột nhiên trong lòng nàng xuất hiện một trận khổ sở không hiểu, nhìn thấy Thạch Thiên nhẹ ôm eo nhỏ của Kim Hinh , nằm ngửa lên ghế sô pha, thì lại nổi giận đùng đùng, cắn chặt răng nói với Thạch Hiểu Mẫn: “Chúng ta kiếm chỗ nào ngồi đi, đứng lâu nên chân hơi mỏi rồi”

Thạch Hiểu Mẫn dưới sự “vây công” của đám đàn ông này đã sớm muốn tìm chỗ trốn, nghe vậy vui vẻ gật đầu, cùng Thạch Lệ, Hạng Hồng đi với hướng của Kim Hinh và Thạch Thiên. Lúc này, mọi người trong tiệc rượu mới chú ý đến Thạch Thiên và Kim Hinh đang ngồi trong góc tán tỉnh nhau. Trừ Trâu Gia Vinh, Hứa Thục Ái mấy người ra thì những người khác đều cảm thấy bất ngờ khó hiểu.

Danh tiếng của Kim Hinh vốn đã đồn rất xa rồi, trước kia chuyện xấu không dứt, gần đây đột nhiên im lặng, làm cho đám paparazi chuyên đào mộ không có bài mà viết, không ít tin đồn hành lang nói rằng Kim Hinh đã chơi chán rồi, muốn tu thân dưỡng tính. Lúc này, mọi người trong sảnh được mở rộng tầm mắt ra, trước đây cứ tưởng là do chơi chán rồi, ai dè đâu lại thích chơi với thiếu nhi, hơn nữa càng không kiêng nể gì so với trước kia, làm trò tán tỉnh trước mặt nhiều người không coi ai ra gì. Đám đông không nhịn được bắt đầu nghị luận, phần lớn đều lộ ra vẻ khinh miệt, tựa hồ đang châm chọc Kim Hinh.

Ngày đó Kim Hinh đến nhà Samantha ngủ với Thạch Hiểu Mẫn cả đêm, dưới sự sắp xếp của Kim Hinh , nên hai người cũng trở thành bạn bè tốt rồi, Thạch Hiểu Mẫn trực tiếp đi lại bên cạnh Kim Hinh, kéo nàng khỏi người Thạch Thiên, trêu đùa: “Chị Kim Hinh , tiểu tử này hấp dẫn chị à, đến đây mà không thèm nói chuyện với em, mà cứ dán chặt vào hắn thế?”

Kim Hinh đỏ mặt, buông tay của Thạch Thiên ra, nắm lấy tay của Thạch Hiểu Mẫn, cười nói: “Cái này cũng không nên trách chị, có trách thì trách Thạch Thiên nhà em là yêu tinh hại người!”

Thạch Hiểu Mẫn kinh ngạc nói: “Hắn hại chị? Trông chị không giống như người bị hại...”

Kim Hinh cười hi hi nói: “Em đã tốt nghiệp đại học rồi mà cứ giống con nít vậy, cái gì cũng không hiểu, thật sự là phục em rồi đó, khó trách Quách thiếu gia yêu em đến chết đi sống lại”

Thạch Hiểu Mẫn liền đỏ mặt nói: “Ai... ai thèm hắn yêu chứ, tên ngốc bất cẩn...”

Kim Hinh thấy bộ dáng thẹn thùng nói, biết nàng cũng có chút tình cảm với Quách Gia Chí, nên cười nói: “Đàn ông ngốc một chút thì đã sao, là bởi vì thật tình với em, nên mới ngốc”

Thạch Hiểu Mẫn liền nói: “Vậy sao chị Kim Hinh không tìm một người đàn ông ngốc?”

Kim Hinh thở dài nói: “Em cho rằng đàn ông ngốc đầy đường sao? Đại đa số đàn ông đều ngu xuẩn, chứ không phải ngốc. Chị thấy Quách Gia Chí rất thật lòng với em, hắn biết em thích xem phim của chị, nên đã đau khổ cầu xin chị tham gia tiệc rượu này, vì sợ rằng không thể lo cho em chu đáo, muốn giới thiệu chị cho em quen, có người trò chuyện với em, thì em sẽ cho hắn cơ hội”.

Thạch Hiểu Mẫn giật mình, đỏ mặt nói: “Em... em không biết..”

Kim Hinh thấy nàng đã có chút động tâm, cười cười, nói nhỏ bên tai nàng, cười đến nỗi làm cho mặt của Thạch Hiểu Mẫn đỏ bừng luôn.

Dương Tân Kiệt từ xa quan sát, phát hiện ra năm cô gái xinh đẹp nhất đêm nay đều tập trung ngồi bên cạnh người thiếu niên tên là Thạch Thiên, mà thiếu niên này vẫn bộ dạng lười biếng như cũ, nằm méo mó trên ghế sô pha, không hề quan tâm đến các cô gái, mị lực cũng không có, nhưng những cô gái xinh đẹp thì đều vây quanh hắn. Dương Tân Kiệt vốn từ đó đến giờ vẫn cho rằng bản thân là một nhân vật đi đến đâu là tiêu điểm ở đó, cho nên sớm dưỡng thành tính cách kiêu ngạo, tuy rằng một số người quen cũng lại chào hỏi nói chuyện với hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy vắng vẻ, đặc biệt là thái độ như không nhìn thấy của Kim Hinh đối với hắn khi nãy vậy, làm cho hắn không chịu nổi, không phục, nói xin lỗi với mọi người rồi đi đến hướng của Thạch Thiên.

Đi đến trước mặt Samantha, Dương Tân Kiệt nặn ra một nụ cười tiêu sái mê người, nói: “Samantha tiểu thư, tôi có thể ngồi ở đây không?”

Samantha gật đầu: “Dương tiên sinh khách khí, mời ngồi!”

Dương Tân Kiệt cười, kéo lấy một cái ghế ngồi xuống: “Bên kia nhiều người quen quá, không ứng phó nổi, nhìn thấy bên này thật thanh tịnh nhàn nhã, không nhịn được đến quấy rầy, xin đừng phiền lòng!”

Samantha cười nói: “Dương tiên sinh tuổi trẻ tài cao, đến nơi nào cũng được người ta hâm mộ theo đuổi, mọi người đương nhiên là nhiệt tình với anh rồi!”

Dương Tân Kiệt cười đắc ý nói: “Đâu có đâu có, nếu nói về mọi người theo đuổi, tôi nào dám so với Samantha tiểu thư, tuy rằng dốc sức làm việc vài năm cũng có chút thành tích, nhưng cũng chỉ là làm công cho người khác, không thể so với những người trong hoa viên này được” Nghe thì có vẻ rất là khiêm tốn, nhưng ý chính của thằng này chửi là đám người này không thể so với mình, chẳng qua dựa vào tiền gia đình mới có được địa vị ngày hôm nay thôi. Cao thủ chơi chữ, cao thủ!!

Dương Tân Kiệt nói xong, nhìn nhìn những cô gái xung quanh, thấy Thạch Hiểu Mẫn đỏ mặt cúi đầu, tựa hồ như đang có tâm sự, Kim Hinh lại dựa vào ngực của thiếu niên tên Thạch Thiên, Thạch Lệ thì vẫn lạnh như băng, Hạng Hồng thì nghiêng người dựa vào ghế sô pha, ánh mắt đang nhìn lên người của Thạch Thiên, tựa hồ như nàng không nghe hắn đang nói gì, chỉ có Samantha là cười đáp với hắn một cách lãnh đạm vô cùng, ánh mắt cũng thỉnh thoảng nhìn về phía Thạch Thiên.

Từ sau khi trở thành tổng tài của châu Á, hắn chưa bao giờ bị đối xử lạnh nhạt như vậy, nhất thời cảm thấy buồn bực, càng thêm tò mò về lai lịch của người thiếu niên Thạch Thiên này, không nhịn được hỏi: “Vị tiểu tiên sinh này thoạt nhìn còn rất trẻ, ăn mặc lại... không giống người thường, không biết là phụ trách công tác gì trong tạp chí Thiên Tư, tại hạ rất tò mò!”

Bất Diệt Truyền Thuyết - Chương #128