Chương 112: Đại Tiên Tha Mạng


xTrương Vĩ Hào cùng với Quách Gia Nhân nói chuyện vài câu rồi rời đi. Hắn sở dĩ đến bữa tiệc tạ ơn này cũng chỉ vì muốn tìm một người đẹp mà xuống tay, thật không ngờ vừa chấm được Trình Bội Ny, thì lại bị Samantha phá hủy, chẳng qua nghe Quách Gia Nhân nói có Quách Bỉnh Liêm ở đây, cho nên cũng hơi ngại.

Chỉ có thể rời đi, trong lòng càng nghĩ càng giận.

Hắn mặc dù biết Samantha không phải là cô gái bình thường, đụng vào thì khó tránh khỏi phiền toái, nhưng hắn là thiếu gia Đông Thắng, từ nhỏ muốn làm gì thì làm rồi, kiêu ngạo quen rồi, lại nghe Quách Gia Nhân đâm chọt cho mấy câu, hơn nữa cũng đã uống nhiều rượu rồi, cho nên lúc về vẫn còn rất căm tức, lệnh cho thuộc hạ bắt lấy Samantha nhốt vào trong một chiếc căn nhà ở vùng vịnh bí mật của hắn.

Những tên thuộc hạ của Trương Vĩ Hào cũng đã quen với chuyện này, hơn nữa còn muốn thưởng thức “cơm thừa” của thiếu gia, nhớ đến vẻ mỹ mạo của Samantha, hưng phấn nổi lên rất nhiều, mai phục trước cửa nhà nàng, còn Trương Vĩ Hào thì quay về chỗ bí mật để chờ bọn chúng.

Căn nhà này thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, giống như nhà dân bình thường, hơn nữa xung quanh là rừng núi, gần đó căn bản không có nhà dân, vị trí cực kỳ hẻo lánh. Bên trong tranh trí cũng như một nhà dân bình thường. Chẳng qua phía sau phòng bếp có một cửa ngầm, đi thông xuống phòng dưới.

Căn phòng này tuy không lớn, nhưng cái gì cần cũng có, trang trí xa hoa, không thua gì khách sạn năm sao, chỉ là không có cửa sổ, nhưng cũng có thiết kế lỗ thông gió, nên người ở trong cũng không bị ngột.

Trương Vĩ Hào một mình đi vào trong phòng, tắm rửa rồi thay quần áo, ngay cả quần lót cũng không mặc, nằm trên cái giường rộng lớn kia, mở TV coi, trên TV là một cặp nam nữ đang xyz, nam diễn viên chính là hắn, làm vậy để bồi dưỡng cảm xúc trước kia Samantha đến.

Qua một giờ, điện thoại trong phòng vang lên, hắn còn chưa nghe đã biết được thủ hạ đã thành công, hơn nữa còn đã đem người đến ở ngoài, bởi vì điện thoại trong này chỉ có hắn và mấy tên thủ hạ biết, nếu không có chuyện gì cũng chẳng gọi đến số này.

Trương Vĩ Hào cầm lấy điện thoại, quả nhiên là thủ hạ đã bắt Samantha đến, kêu hắn mở cửa, cánh cửa này chỉ có Trương Vĩ Hào biết mật mã để mở, sau khi mở cửa, ba gã thủ hạ mang Samantha đang hôn mê vào trong, đặt nàng lên giường, đứng bên cạnh nhìn thân thể động lòng người của Samantha mà nuốt nước miếng điên cuồng.

Trương Vĩ Hào cười mắng: “Nhìn cái gì, một lát cũng có phần bọn mày, không để cho bọn mày cực khổ đâu”.

Ba gã kia đã đoán được Trương Vĩ Hào thế nào cũng nói vậy, vì thế hưng phấn vô cùng nói: “Cảm ơn thiếu gia”.

Trương Vĩ Hào nói: “Không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”

Một gã nói: “Thiếu gia yên tâm, chúng tôi đâu phải làm lần đầu tiên, đều che mặt, xe cũng là xe ăn trộm, chỉ cần Samantha tiểu thư tỉnh lại không đi báo án, thì sẽ không biết là chúng ta làm”.

Một tên khác cười nói: “Nàng ta báo cái gì, chẳng lẽ kiện chúng ta bị nàng cưỡng gian sao?”

Bốn tên cười ha hả lên, trước kia bọn chúng đã làm nhiều lần rồi, mà cho đến bây giờ vẫn không ai đi báo an, một nhân vật công chúng như Samantha vậy, thì càng hẳn là quý trọng mặt mũi hơn, nếu chuyện nàng bị đàn ông cưỡng hiếp truyền ra ngoài, thì sẽ bị đám tạp chí lá cải soi mói um sùm, không thể ra người được.

Ba gã thủ hạ cười hưng phấn, tên dùng gậy đánh ngất xỉu người lái xe, bắt lấy Samantha bắt đầu kể lể, vì để cho Trương Vĩ Hào biết mình xuất nhiều lực nhất, nói là hai tên kia bị kéo ngã xuống đất, tình cảnh chật vật, hy vọng là được Trương Vĩ Hào tán thưởng, thưởng càng nhiều càng tốt.

Trương Vĩ Hào nghe xong kinh hãi mắng to: “Ba thằng mày có bị ngu hay không? Tại sao không đợi vào nhà rồi hãy bắt người? Thằng kia nhất định là sẽ đi báo án, bây giờ cảnh sát đã bắt đầu tra xét, mẹ nó, nuôi bọn mày có ích gì?”

Tên này vội nói: “Hắn cũng không biết là chúng ta làm, chỉ cần Samantha tiểu thư không báo án, không...”

Trương Vĩ Hào tức giận nói: “Không cái đầu của mày, nếu cảnh sát điều tra, tìm được nó rồi hỏi nó, thì bọn mày có chắc là nó không tiết lộ không?”

Tên kia chỉ vào người bên cạnh, lúng túng nói: “Hắn đã bắn gã lái xe ấy, có lẽ, có lẽ đã chết, không báo án được đâu...”

Tên đã nổ súng nói: “Tao chỉ bắn vào đùi nó, có lẽ không chết đâu...”

Trương Vĩ Hào cả giận, nói: “DCM bọn mày! Giết chết cũng phải xử lý xác sạch sẽ chứ, không chết càng tệ hơn, nổ súng bắn người, cho dù nó không nói, thì cảnh sát cũng tự mình tra”.

Tên nổ súng nói: “Vậy... vậy phải làm sao? Hay là em trở về nhìn xem, gần nhà nàng cũng không có người, nếu lái xe chết, thì em sẽ xử lý hắn”.

Trương Vĩ Hào trách: “Làm sao mày biết trước khi nó chết có báo cảnh sát hay không? Đi chui đầu vào lưới à?”

Ba gã này bình thường mỗi ngày đều đi theo Trương Vĩ Hào sống phóng túng, chẳng khác gì hộ vệ của hắn, vì để giảm bớt phiền toái, cho nên trong bang đã cố ý lựa chọn ra những người không có tiền án, trừ bỏ những mỹ nữ mà Trương Vĩ Hào nhìn trúng cùng với những người mà Trương Vĩ Hào nhìn không thuận mắt ra, thì cũng chưa làm ra vụ án nào thật sự cả, cho nên không có kinh nghiệm. Ngược lại, Trương Vĩ Hào là con trai của lão đại, cho nên ở phương diện này cũng đã nghe nhiều có thể đổi lý luận thành kinh nghiệm, cho nên cũng suy nghĩ cẩn thận hơn mấy tên này nhiều.

Nghĩ một lát, Trương Vĩ Hào liền chỉ vào tên đã nổ súng, nói: “Mày, lập tức đem xe chạy đến một chỗ không người thiêu hủy, lái xa một chút” Rồi quay sang nói với một tên khách: “Mày, lái xe của tao đi tìm con thuyền, lấy cái túi lớn về đây, chờ khi làm xong thì ném nó xuống biển cho cá ăn” Cuối cùng nói với tên còn lại: “Còn mày ra ngoài tắt hết đèn trong phòng, rồi ra ngoài rừng cây coi chừng, có biến thì gọi vào”.

Ba gã này biết Trương Vĩ Hào đã không cho bọn họ hưởng dụng thân thể mê người của Samantha, trong lòng cực kỳ buồn bực, chẳng qua không dám biểu hiện ra ngoài, đi ra khỏi phòng, làm theo lời dặn của Trương Vĩ Hào.

Trương Vĩ Hào đóng cửa lại, cảm thấy an toàn hơn rấ nhiều, mỗi lần đóng cánh cửa này lại, hắn đều có một cảm giác ngăn cách với thế giới, căn phòng này được thiết kế vô cùng bí ẩn, lỗ thông gió cũng được trang bị hệ thống cách âm, hơn nữa căn nhà lại nằm giữa rừng núi, cho dù ở ngoài cũng không thể nghe được gì.

***

Chỉ lát sau, những chiếc xe cảnh sát gần đó đã chạy đến nhà Samantha, thu thập manh mối tại hiện trường, Lưu Ngọc San cũng gọi điện thoại đến, nói đã tìm được chiến xe mà nghi phạm sử dụng, theo hệ thống quan sát giao thông thì nửa giờ trước chiếc xe này đã xuất hiện trên phố lớn, đang hướng ra Bát Tiên Lĩnh hoặc là ra chỗ vùng vịnh, tổng cục cũng đã phái ra rất nhiều cảnh sát hỗ trợ tìm kiếm.

Thạch Lệ nghe xong không khỏi nhíu mày, bất luận là Bát Tiên Lĩnh hay là vùng vịnh, đều là khu vực rộng lớn tại HongKong, diện tích cộng lại cũng gần bằng một nửa HongKong, hơn nữa bọn cướp nếu vào trong khu vực này, hoặc là vượt núi chạy qua đất khác, hoặc là dùng thuyền rời khỏi đây. Chẳng qua, cuối cùng cũng biết hướng của chiếc xe, vội gọi điện cho Thạch Thiên.

Thạch Thiên cũng đã phát hiện ra chiếc xe kia chạy ra phố lớn, chẳng qua nơi này rất đông xe, cho nên đã mất dấu chiếc xe, vì thể chỉ dành dùng tốc độ nhanh nhất mà tìm kiếm, vừa mới tìm được một nửa thì nhận được điện thoại của Thạch Lệ, thầm mắng một tiếng, rồi xoay người quay ngược lại.

Chạy đến hướng Bát Tiên Lĩnh.

Thật ra đối với Thạch Thiên mà nói, tìm một người trong một chỗ rộng lớn như vậy cũng không có gì là quá khó, hắn có thể tìm một đỉnh núi cao nhìn xuống, quan sát chung quang, phát hiện ra chỗ nào khả nghi hoặc là nhà nào thì sẽ chạy đến đó, như vậy giảm bớt rất nhiều phiền toái.

Nhưng mà, làm cho Thạch Thiên bất ngờ chính là, khi hắn vừa nhảy lên đỉnh núi Hoàng Lĩnh cao nhất của Bát Tiên Lĩnh, thì phát hiện ra chiếc xe nghi ngờ đang chạy lên núi, vội vàng phóng lại gần xe, mà trong xe chỉ có một người.

Đây chính là tên thủ hạ lái xe theo lời của Trương Vĩ Hào đem xe lên đỉnh núi Hoàng Lĩnh tiêu hủy, lúc này, hắn là một trong ba tên cực khổ nhất đã bắt Samantha về, nhưng lại bị Trương Vĩ Hào chửi nặng nhất, hơn nữa còn bắt hắn đi đến một chỗ xa như vậy để đốt xe, sau khi đốt xong thì đi bộ xuống núi, nhất định là không về kịp để tận hưởng thân thể mê người của Samantha rồi.

Tên này vừa lái xe vừa mắng Trương Vĩ Hào nhát như chuột, vừa qua khỏi sườn núi, liền phát hiện ra bên cạnh xe khác thường, quay đầu ra nhìn thì thấy có một người đang “bay” bên cạnh chiếc xe, làm cho hắn sợ đến mức mặt xanh mét, tưởng đã gặp quỷ, vội vàng nhấn ga bỏ chạy.

Thạch Thiên đang “bay” bên cạnh xe làm sao mà để cho hắn chạy được, cũng không có thời gian chạy thi với chiếc xe, dùng tay đập vỡ kính xe, lôi tên này ra khỏi xe, vừa lôi ra thì ngửi được một mùi hôi thúi, liền ném hắn xuống đất, dùng chân đạp lên, mắng: “Mẹ kiếp, dám tiểu trước mặt lão tử!”

Lúc này, chiếc xe kia đã không còn người lái, lao ra khỏi đường nhào xuống sườn núi, rơi xuống khe núi rồi bốc cháy, tên này rốt cục cũng đã hoàn thành nhiệm vụ đốt xe rồi, chỉ là bây giờ hắn đang bị quỷ bắt, mạng nhỏ khó bảo toàn, sợ đến mức đái trong quần, đau khổ cầu xin: “Đại... đại...đại... tiên tha mạng...”

Bất Diệt Truyền Thuyết - Chương #112