Chương 107: Để Lại Một Tay


Quách Bỉnh Liêm cùng Lý Vạn Cơ cao hứng nhìn Thạch Thiên, rồi nhìn nhau, thấy hắn chắc chắn là từ viện tâm thần chạy ra, lời nói của Thạch Thiên bọn họ tuyệt đối không tin tưởng, làm gì có người sợ con gái thích mình, mà lại bỏ hai trăm triệu đô la mỹ chỉ để không nhìn thấy bọn họ? Cho dù là tỷ phú cũng không thể làm vậy, huống chi Thạch Thiên trong mắt bọn họ chỉ là một tên bảo an vô danh tiểu tốt, cùng lắm chỉ là một viên chức vừa mới lên chức thôi.

Quách Bỉnh Liêm nói: “Chúng tôi đương nhiên sẽ quản tốt cháu gái của chúng tôi, không cần cậu quan tâm, chỉ cần cậu đáp ứng lời mình nói, không chú ý đến các nàng nữa, thì điều kiện vừa rồi chúng tôi sẽ thực hiện được”.

Lý Vạn Cơ cũng không kìm nén được, giận đến tái mặt nói: “Chúng tôi không nói giỡn với cậu, hy vọng cậu suy nghĩ rõ ràng”.

Thạch Thiên cười ha hả nói: “Vậy là tốt, vậy là tốt! Lão tử cũng không rảnh nói giỡn với các ngươi, điều kiện của các không cần thực hiện cũng được, lão tử nói lại cho các ngươi rõ, lão tử đã quyết định như vậy, không đổi ý, các người tại sao không tìm đến ta sớm... ha ha...” Nói xong, sợ bọn họ đổi ý, không dám ngồi đây nói nhảm với họ nữa, đứng dậy cười lớn đi ra, đi đến cửa rồi, mới lo lắng quay đầu lại nói: “Nhớ rõ là giám sát các nàng chặt chẽ! Tiểu bảo bối của các ngươi rất đáng ghét, lão tử sống lâu như vậy mà vẫn chưa gặp con gái nào như thế, thật sự là cảm ơn các ngươi đã nuôi lớn đấy...” Nói xong lắc đầu rời đi.

Quách Bỉnh Liêm và Lý Vạn Cơ biến sắc, nhìn Thạch Thiên biến mất ngoài cửa, đầu óc choáng váng, sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, Lý Vạn Cơ không nhịn được nói: “Tiểu tử này đang thị uy với chúng ta sao? Cảm thấy chúng ta quản cháu gái không chặt để tụi nó chạy đến làm phiền hắn? Hay là hắn đang ám chỉ, mỗi người chúng ta phải cho hắn một trăm triệu đô la mỹ?”

Quách Bỉnh Liêm nhớ lại lời nói của Thạch Thiên, vẫn không hiểu được, thở dài: “Tôi cho rằng đầu óc người này có vấn đề, không thể coi như người bình thường được”.

Lý Vạn Cơ gật đầu nói: “Tôi cũng biết hắn bị bệnh thần kinh rồi, tại sao Hiểu Lệ và Thiến Vi lại thích một người như vậy chứ, thật sự làm cho người ta không hiểu nổi”.

Quách Bỉnh Liêm nói: “Bề ngoài người này không có trở ngại, chỉ là từ ngữ có chút cổ quái, làm cho người ta khó hiểu. Thiến Vi bình thường cũng được giáo dục đàng hoàng mà, chắc là khi tiếp xúc với người này, nhất thời tò mò, cho nên mới nảy sinh hứng thú thôi. Dù sao tuổi của tụi nó vẫn còn nhỏ, dễ dàng mắc mưu, cũng không thể trách tụi nó được”.

Lý Vạn Cơ nói: “Ông nói cũng đúng, giới trẻ bây giờ đều thích mấy cái mới mẻ, mà ông nói chúng ta nên làm gì bây giờ? Tiếp tục nói điều kiện với hắn, hay là tìm người giáo huấn cho đến khi hắn thành thật mới thôi?”

Quách Bỉnh Liêm lắc đầu nói: “Tôi thấy không ổn, người này đầu óc có bệnh, nói chuyện không có kết quả, tìm người đánh cũng vô dụng, vừa rồi ông thấy đó, trước mặt chúng ta mà hắn cứ mở miệng ra là “lão tử” này nọ, hoàn toàn không biết sợ là gì, nếu để cho hắn ghi hận, chỉ sợ tương lai hắn lại báo thù lên người của tụi nhỏ thôi, ông không thể làm gì được, càng không thể giết hắn”.

Trong lòng Lý Vạn Cơ không khỏi phát lạnh, nghĩ đến Thạch Thiên một thân công phu, lại có bệnh thần kinh, đụng đến một người như vậy không biết có hậu quả gì, cười khổ nói: “Chẳng lẽ hắn nói thật, trông chừng tốt Hiểu Lệ và Thiến Vi?”

Quách Bỉnh Liêm mỉm cười, đứng dậy đi đến ngăn tủ bàn, cầm ra một cái máy quay kỹ thuật số, nói: “Cuộc nói chuyện vừa rồi tôi đã quay phim lại, tin rằng khi Hiểu Lệ và Thiến Vi coi xong, bọn nó cũng biết Thạch Thiên sẽ không để bọn nó trong lòng, chẳng lẽ còn tiếp tục thích nó? Tìm một cơ hội đưa bọn nó ra nước ngoài học, không phải là tốt rồi sao!” Thật ra thì, hai người xử lý chuyện này, đem Quách Thiến Vi và Lý Hiểu Lệ ra nước ngoài, chỉ là hai nàng sống chết cũng không chịu.

Lý Vạn Cơ giật mình, cười ha hả nói: “Thì ra ông còn có cái này, tại sao không nói sớm, làm cho tôi lo lắng cả buổi, biện pháp này cũng hay lắm, không cần phải cho tiểu tử này tiền, mặc dù tôi không phải luyến tiếc một chút tiền ấy, nhưng mà cho một người như vậy, trong lòng không thoải mái”.

Quách Bỉnh Liêm cười nói: “Ai nói không phải đâu...”

Bọn họ không biết rằng, Thạch Thiên bình thường nói chuyện với cháu gái của họ, còn hung ác hơn là lần nói chuyện này, ba nàng cũng đã quen với bộ dạng ngại phiền của hắn, trong lòng đã muốn dây dưa với hắn, có chết cũng không ngừng, cho nên đoạn phim vừa rồi đối với các nàng hoàn toàn không có tác dụng.

Thạch Thiên lại nghĩ rốt cục có thể thoát khỏi hai cục phiền toái rồi, còn có một mình Hạng Kiều thế đơn lực bạc, không làm được gì một mình, mà cũng chẳng lo được gì, nhất thời tâm tình rất tốt, trở về đại sảnh dưới lầu hai, nhìn thấy đang ngồi trong góc là thư ký Lý Mân cùng Samantha, Thạch Hiểu Mẫn đang nói chuyện với nhau. Có vài người đi đến mời các nàng khiêu vũ, nhưng đều thất vọng quay về, mà những người khác nhìn thấy Thạch Thiên đến, cũng không dám ở lại nữa, quay đầu bỏ chạy.

Lý Mân thấy Thạch Thiên trở về nhanh như vậy sợ Quách Bỉnh Liêm có chuyện dặn dò mình, vội vàng đứng dậy cáo từ Samantha, Samantha cùng Thạch Hiểu Mẫn thấy vẻ mặt tươi cười của Thạch Thiên, đều ngẩn ra, không biết Quách Bỉnh Liêm nói chuyện tốt gì với hắn, làm cho hắn vui vẻ như thế. Thạch Hiểu Mẫn trực tiếp hỏi: “Phú ông tìm cậu nói chuyện tốt gì thế, mà làm cho cậu vui vẻ vậy?”

Thạch Thiên cười nói: “Tôi kêu hắn quản cháu gái của mình cho tốt, đừng đến làm phiền tôi”

Thạch Hiểu Mẫn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười ha hả, nàng tin tưởng Thạch Thiên sẽ nói những lời này với Quách Bỉnh Liêm, nhưng khẳng định không phải là nguyên nhân mà Quách Bỉnh Liêm tìm Thạch Thiên, vừa tính hỏi tiếp, thì chợt nghe bên đại sảnh truyền ra một tiếng hét chói tai, ba người đi qua, thấy một gã đàn ông trẻ tuổi, sắc mặt đỏ ửng, tựa hồ như đã uống nhiều rượu, đang nắm níu lấy Trình Bội Ny, mà Trình Bội Ny nắm lấy cái bàn, không chịu đứng lên.

Thạch Hiểu Mẫn bình thường thích bảo vệ công lý trong trường, thấy thần tượng bị người ta khi dễ, nhất thời vứt luôn chuyện của Thạch Thiên ra khỏi đầu, chạy đến. Trình Bội Ny cũng từng chụp ảnh cho tạp chí Dung Nhan, nên Samantha cũng biết nàng, cũng đi theo Thạch Hiểu Mẫn xem xảy ra chuyện gì, Thạch Thiên thì vẫn ngồi, chỉ ngưng thần nhìn về bên kia, một chút này không tính là gì với hắn, không cần phải vội vã chạy tới, lỡ như là chuyện nhà của người khác, vậy chẳng phải là tay không sao.

Còn chưa chạy đến trước mặt, thì Thạch Hiểu Mẫn đã nghe người đàn ông kia vừa kéo Trình Bội Ny vừa mắng: “Tao mời mày nhảy là để mắt mày rồi, mẹ nó, đừng có không biết xấu hổ....”

Thạch Hiểu Mẫn buồn cười, thầm mắng, rồi bước lại đẩy tay người đàn ông kia ra, từ khi nàng học nội công tâm pháp, khí lực cũng không kém đàn ông cường tráng, người kia nhất thời không đứng vững, ngã lui vài bước, không kịp đứng vững thân hình đã phẫn nộ quát : “Con mẹ nó ai đẩy tao thế!” Rồi thấy rõ người đứng bên cạnh Trình Bội Ny là một mỹ nữ không thua kém gì nàng, cười nói: “Thì ra là người đẹp, có phải coi trọng bổn thiếu gia, nên chủ động thân cận không?”

Thạch Hiểu Mẫn dù sao cũng là lần đầu tiên tham gia tiệc rượu, lại là trợ lý đi chung với Samantha, nên không muốn làm lớn chuyện, làm Samantha khó xử, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi không để ý đến hắn, quan tâm hỏi Trình Bội Ny: “Trình tiểu thư, cô không sao chứ?”

Trình Bội Ny có chút sợ hãi, run giọng nói: “Không... không sao, cảm ơn cô”

Samantha đi đến trước mặt các nàng, nàng cũng nhận biết người đàn ông kia, tên là Trương Vĩ Hào, là con trai của lão đại Trương Bá Thành Đông Thắng, cũng có mướn một mặt bằng trong cao ốc Cảnh Tinh, cũng không có làm ăn gì cả, bởi vì ít khi nào thấy hắn đến công ty. Âm thanh của Samantha lạnh lùng vang lên: “Trương tiên sinh, tại sao lại làm vậy với Trình tiểu thư, như vậy rất không tôn trọng người khác!”

Trương Vĩ Hào cười ha hả nói: “Samantha tiểu thư nói cái gì vậy, bản thiếu gia coi trọng nàng mới mời nàng đi nhảy, như vậy là đã biểu hiện tôn trọng nàng, tôi còn muốn tôn trọng cô, hay là cô cùng nhảy với tôi?”

Samantha tức đến xanh mặt, nhưng cũng biết loại vô lại này không nói đạo lý, cho nên không muốn tranh cãi với hắn, xoay người nói với Trình Bội Ny: “Trình tiểu thư, hay là qua chỗ của tôi ngồi đi!”

Trình Bội Ny vì sợ Trương Vĩ Hào tiếp tục dây dưa, khẽ gật đầu, ba người không đến ý đến Trương Vĩ Hào, đi đến vị trí trong góc.

Trương Vĩ Hào làm gì chịu bỏ qua, quát: “Còn muốn chạy, bắt Trình Bội Ny lại cho tao”

Hắn nói xong, liền ra thế về phía sau, sau lưng hắn bước nhanh lại hai người, đi đến trước mặt ba người Samantha, giơ tay bắt lấy Trình Bội Ny, Thạch Hiểu Mẫn thấy bọn họ ra tay trước, cũng không khách khí với bọn họ nữa, ra tay đánh ngã hai người này lại.

“Khoan đã....” Người lên tiếng là Quách Gia Nhân, hắn đã thấy Trương Vĩ Hào làm bậy với Trình Bội Ny từ lâu, chẳng qua không muốn quản, bởi vì hắn cũng không khác biệt gì Trương Vĩ Hào lắm, hơn nữa ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà, cho nên có chút giao tình, chỉ là thủ đoạn tán gái có chút nhã nhặn hơn Trương Vĩ Hào một chút, nhưng hắn không muốn Samantha và Thạch Hiểu Mẫn nhúng tay vào, biết Thạch Hiểu Mẫn có thể đánh ngã mấy chục bảo tiêu cao cấp, nếu ra tay thì Trương Vĩ Hào nhất định thua thiệt, mà Trương Vĩ Hào rất kiêu ngạo, lại bắt đầu nói mặt mũi, rồi làm ầm ĩ lên, như vậy rất khó thu dọn.

Nếu là bình thường, hắn ước gì Thạch Hiểu Mẫn và Thạch Thiên gặp phải Trương Vĩ Hào, nhưng hôm nay lại là ngày tổ chức tiệc tạ ơn của cao ốc Cảnh Tinh, cho nên đành phải chạy tới, nói với Trương Vĩ Hào: “Trương thiếu gia cũng chừa cho tôi mặt mũi với, hôm nay chú ba của tôi cũng tới, một hồi sẽ xuống, nếu xảy ra chuyện thì không tốt đâu”.

Bất Diệt Truyền Thuyết - Chương #107