Chương 104: Ai Đã Bỏ Ra Một Số Tiền ...


Thạch Hiểu Mẫn cười nói: “Đúng vậy, nhưng mà hắn cũng không chịu thiệt đâu, bộ tây phục đang mặc trên người của hắn, đã tốn hết nửa tháng tiền lương của em đó”

Samantha quay đầu lại nhìn bộ tây phục cực kỳ bình thường trên người của Thạch Thiên, nghĩ thầm, cái này không còn thiệt sao? Bộ trang sức của hắn đủ để mua mấy công ty trang phục luôn nữa là, chẳng qua, nghĩ lại Thạch Thiên nhất định là có chủ ý với Thạch Hiểu Mẫn, lỡ như Thạch Hiểu Mẫn mắc mưu của hắn, thì trong phương diện này cũng không chịu thiệt. Nhìn bộ dáng của nàng, không cởi mở như mấy cô người mẫu kia, có cơ hội nhất định phải khuyên nàng ít lời, để tránh cho tình cảm và thân thể bị tổn thương, ảnh hưởng công việc, nếu giống như Đơn Nghệ Nhã thì cả đời thê thảm...

Lại nghe Thạch Hiểu Mẫn nói với Thạch Thiên: “Cà vạt của tôi đâu? Tại sao không mang?”

Thạch Thiên tức giận nói: “Tôi không phải trâu, mang cái dây thừng đó trên người làm gì...” Hắc mặc quần áo vào chỉ cần thoải mái là được, ở châu Âu sống lâu như vậy, mặc tây phục cũng được,nhưng tuyệt đối không đeo cà vạt hoặc nơ.

Thạch Hiểu Mẫn trừng mắt nhìn hắn, nói: “Cái cà vạt này tôi tốn hết ba trăm đô la HongKong để mua, tại sao cậu dám nói không cần?”

Thạch Thiên lắc đầu nói: “Tôi đâu có kêu cô mua, cô tự lấy đi, mang nó lên cổ của cô đó”.

Dù sao Samantha cũng đang ở bên cạnh, nên Thạch Hiểu Mẫn cũng ngại tranh cãi với hắn, chỉ trừng mắt nhìn hắn một cái. Theo Samantha thấy, bọn họ có vẻ vô cùng quen biết, trong lòng thầm than, nói: “Gần đến giờ rồi, chúng ta đi thôi”.

Lúc này, giao thông đông đúc, đường chật chội, khi đến nơi thì trời đã tối rồi, chẳng qua, người khác cũng vừa đến, ngoài cửa đã có hơn mười chiếc xe, đã đưa thiệp mời cho nhân viên để vào.

Bên trong tòa nhà là một hoa viên với bầu trời sáng như ban ngày, những người khách này chạy xe thẳng từ cổng vào, xuống xe, đứng ở cửa chính nghênh đón khách chính là Quách Gia Nhân, đi đến đón tiếp mọi người, nhất thời có vẻ vô cùng náo nhiệt.

Quách Gia Nhân nhìn thấy Samantha và Thạch Thiên cùng Thạch Hiểu Mẫn xuống xe đi lại cửa, sắc mặt nhất thời trở nên tái xanh, nói nhỏ vào tai người bên cạnh vài câu, sau đó hai người ra nghênh đón ba người Samantha. Quách Gia Nhân mỉm cười nói: “Samantha tiểu thư thật sự là ngày càng mê người, bây giờ muốn gặp mặt cô thật sự không dễ dàng...” Nói xong, liền dùng ánh mắt oán hận nhìn Thạch Thiên một cái, rồi thấy được dung mạo của Thạch Hiểu Mẫn, liền ngẩn ra, thầm nghĩ, trong tạp chí đã xuất hiện một mỹ nữ không thua kém Samantha từ bao giờ vậy. Thật ra hắn đã từng gặp Thạch Hiểu Mẫn rồi, nhưng mà sau khi nàng trang điểm thay đồ và thì rất khác với bình thường, nên không nhận ra được.

Samantha mỉm cười nói: “Quách tiên sinh quá khen, đường hơi đông xe, hy vọng không đến muộn!”

Quách Gia Nhân vội nói: “Không có, không có, cô xem, mọi người cũng vừa đến” Rồi nhìn Thạch Hiểu Mẫn hỏi: “Vị tiểu thư xinh đẹp này cũng của tạp chí xã sao? Tại sao tôi chưa thấy bao giờ...”

Samantha cười giới thiệu: “Đây là trợ lý mới của tôi, Thạch Hiểu Mẫn tiểu thư”.

Thạch Hiểu Mẫn lễ phép gật đầu chào với Quách Gia Nhân: “Xin chào Quách tiên sinh!” Nhưng giọng nói lại lạnh như băng, bởi vì ngày đó có bốn tên bảo tiêu của Quách Gia Nhân vây lấy bọn họ trước cửa cao ốc, biết chắc là Quách Gia Nhân đã phái bọn họ tới, cho nên ấn tượng về hắn cực kỳ kém.

Quách Gia Nhân nghe được nàng cùng họ với Thạch Thiên, chấn động, liền nhớ đến đây là mỹ nữ đã đánh ngã hơn ba mươi người, biết là không dễ chọc, nhất thời bỏ đi ý định tiếp cận nàng, lúng túng nói: “A, hân hạnh, hân hạnh... thì ra là Thạch tiểu thư” Nói xong vội ho một tiếng.

Tên bên cạnh nghe được ám hiệu, bước đến trước chỉ vào mặt của Thạch Thiên nói: “Anh là bảo an của tạp chí xã? Có thể đi với lái xe ra bãi giữ xe, ở đó nghỉ ngơi nói chuyện, chờ tiệc rượu kết thúc thì sẽ thông báo cho anh đi đón Samantha tiểu thư... a...” Bóng người chợt bay cái vèo, tên này bay qua đầu mọi người, bị Thạch Thiên ném thẳng vào trong cái hòn non bộ giữa sân. Bởi vì Thạch Thiên ra tay quá nhanh, cho nên mọi người chỉ nghe một tiếng ầm, sau đó thấy một người trong hồ nước, bởi vì có một người không cẩn thận, không biết phát sinh chuyện gì, nhất thời bị nước tạt trúng người.

Thạch Thiên vốn không để ý đến tiệc rượu hay gì gì đó, nhân vật nổi tiếng hay tài xế hoặc bảo vệ trong mắt hắn đều giống như nhau cả thôi, đều là người, không có giá cả, dám có thể chỉ vào mặt hắn sao. Quách Gia Nhân không ngờ trước mặt công chúng mà Thạch Thiên không hề cố kỵ, ra tay quá nhanh, làm hắn sợ đến mức lui về sau vài bước, sợ bị tên này ném vào trong hồ nước.

Samantha sợ Thạch Thiên làm náo loạn mọi chuyện lên, nên quay sang giải thích với Quách Gia Nhân: “Thạch Thiên tiên sinh bây giờ là phụ tá của tôi, là tôi kêu anh ấy đến tham gia tiệc rượu”.

Quách Gia Nhân thật ra cũng biết, nhưng muốn làm khó xử Thạch Thiên, nên vội vài xuống nước: “À... thì ra là như thế... vậy, xin mời vào”

Ở cửa sổ lầu ba có hai lão già đang đứng, nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện phát sinh dưới này, một lão trong đó chính là Quách Bỉnh Liêm, nói với ông còn lại: “Người trẻ tuổi bên cạnh Samantha tiểu thư chính là Thạch Thiên”.

Lão già kia cười nói: “Bộ dạng thật tuấn tú lịch sự, chẳng qua cũng không lòe loẹt, không giống như dân mặt trắng sống dựa vào cơm của con gái, giống như nông dân dưới quê lên phố làm công. Đứa nhỏ Hiểu Lệ này bình thường tầm nhìn rất cao, tại sao lại thích hắn?” Thì ra đây chính một ông nhà giàu khác ở HongKong, Lý Vạn Cơ, Lý Hiểu Lệ mặc dù không phải là cháu gái ruột của ông, nhất là đại ca của ông qua đời từ sớm, chỉ để lại một đứa cháu gái này nhờ ông chăm sóc, bản thân ông lại không có cháu gì cả, cho nên đã đối đãi với Lý Hiểu Lệ như cháu ruột, thậm chí còn yêu thương nhiều hơn, nghe bạn già Quách Bỉnh Liêm nói có người có chủ ý với Lý Hiểu Lệ, liền tự mình đến đây để thương nghị với Quách Bỉnh Liêm giải quyết chuyện này.

Quách Bỉnh Liêm cười khổ nói: “Con gái bây giờ không biết nghĩ cái gì nữa, thiếu gia có tiền thì nhìn không thuận mắt, ngược lại thích thiếu niên giống như côn đồ này”.

Lý Vạn Cơ cười lạnh nói: “Sao ông không tìm người giáo huấn hắn là được, cần gì phải cho hắn ưu đãi?”

Quách Bỉnh Liêm cười nói: “Không gạt ông, tôi đã cho Gia Nhân tìm người giáo huấn hắn, nhưng mà người thiếu niên này không nhìn bề ngoài được, hơn ba mươi quyền sư và bảo tiêu cũng bị hắn đánh bị thương, ông vừa thấy đó, tôi cũng không rõ là xảy ra chuyện gì mà hắn đã ném người ta ra ao nước cách xa mấy chục mét”.

Lý Vạn Cơ lắc đầu nói: “Thật là quái, nhưng mà tôi không tin không đối phó được với một bảo an của một tạp chí”.

Quách Bỉnh Liêm khuyên: “Không nên tìm sát thủ giết hắn, chúng ta có thân phận gì, mà lại làm ra phiền toái này, hơn nữa trong nhà hắn còn có một cảnh sát cấp cao, nếu làm sự tình ầm ĩ lên thì lại ảnh hưởng đến danh dự của chúng ta. Thật ra tôi sợ nhất là Thiến Vi và Hiểu Lệ nhà ông, không hiểu được nỗi khổ tâm của chúng ta, ngược lại còn gây ầm ĩ oán hận hai lão già chúng ta, chúng ta lại mất nhiều hơn được”.

Lý Vạn Cơ nghĩ nghĩ, rồi thở dài nói: “Đúng như ông nói, nhưng mà tôi vẫn thấy bực mình...”

Quách Bỉnh Liêm cười nói: “Chuyện nhỏ thôi, chờ bọn nhỏ thấy được bộ mặt thật của tiểu tử này rồi tìm biện pháp giáo huấn hắn cũng được”.

Lý Vạn Cơ giật mình, cười nói: “Nói cũng phải, cũng là ông nghĩ chu đáo”.

Quách Bỉnh Liêm nói: “Nếu ông cảm thấy chưa hết giận, thì ngày mai đi đánh mấy ván, tôi nhường ông mấy ván, thế nào?”

Lý Vạn Cơ cười ha hả nói: “Dựa vào kỹ thuật của ông thì nhường tôi được bao nhiêu? Lần đó không phải ông thua nhiều hơn thắng à, còn nói là nhường nữa” Cười xong lại nói tiếp: “Đúng rồi, mảnh đất này chẳng lẽ chỉ dùng để hội họp nhàn rỗi vậy thôi sao? Thật đáng tiếc, tôi thấy không bằng chúng ta cùng nhau khai phá thành trung tâm thương mại, rồi gộp mấy khu đất xung quanh lại xây một sân golf, thế nào?”

Quách Bỉnh Liêm cười nói: “Kế hoạch rất hay, nhưng ông nói chậm rồi, vì tôi đã bán mảnh đất này”.

Lý Vạn Cơ kinh ngạc nói: “Bán? Ông đã bán mảnh đất này? Biết vậy để tôi mua từ đầu rồi, Quách lão tam ông thật là không biết suy nghĩ!”

Quách Bỉnh Liêm thở dài nói: “Đất chung quanh đều đã có người mua hết rồi, tương lai phát triển thế nào được nữa chứ, tôi có thể không bán sao? Bán cho ông, chưa chắc ông chịu mua!”

Lý Vạn Cơ kinh hãi nói: “Xung đều đều đã bị mua? Chuyện lớn như vậy sao tôi không biết...” Khu đất xung quanh còn lớn hơn khu này gần gấp đôi, mà lại lặng lẽ không tiếng động bị mua đi, khó trách ngay cả người như ông ta cũng khó tin.

Quách Bỉnh Liêm nói: “Tôi cũng thế, chờ khi bọn họ tìm đến cửa, thì tôi mới biết được”

Lý Vạn Cơ mở to mắt ra, không tin được hỏi: “Là ai bỏ ra số tiền lớn như vậy?”

Quách Bỉnh Liêm trả lời: “Là Quỹ TS…”

Sắc mặt Lý Vạn Cơ nhất thời trở nên thoải mái, Quỹ TS thì cỡ phú hào như bọn họ đều phải biết, hai nhà này cũng là công ty hợp tác cấp dưới của Quỹ TS mà, cũng biết thực lực của nó rất khó tưởng tượng, gật đầu nói: “Khó trách, trừ Quỹ TS ra, người khác làm sao mà mua được, nhưng sao bọn họ lại mua một khu đất to như vậy ở HongKong? Tiên sinh Rhea đến tìm ông?”

Quách Bỉnh Liêm nói: “Là Pirnie tiên sinh đến, chẳng qua, nói mua thôi chứ chưa nói sử dụng thế nào, làm cho tôi thấy kỳ quái, nghe khẩu khí của ông ta hình như ổng cũng không biết, còn phải chờ quyết định của người ta mới được, bây giờ chỉ mua trước rồi tính... có lẽ là tôi nghe lầm...”

Bất Diệt Truyền Thuyết - Chương #104