Bước ra khỏi Vạn Bảo các Tiêu Phàm cùng Phạm An đi nhanh về hướng Phong Vũ
lâu.
Thằng này kỳ hoa ngược lại đầu óc có chút tính toán đâu ra đấy Phong Vũ lâu là
nhà hắn sản nghiệp ăn xong ai dám đòi tiền hắn.
Tiêu Phàm tính toán lát nữa làm sao gõ hắn một vố.
Nhìn thằng nào đó vừa đi vừa vung vẩy cái điếu cày ra vẻ : “ Cầm điếu nơi tay
có ta vô địch hình tượng” Tiêu Phàm mặt càng tái, mẹ nó tam đại gia tộc 1 năm
thu vào miễn cưỡng rơi vào gần 2 vạn phàm phẩm linh thạch, hơn nữa còn phân
chia cho từng người cao tầng gia tộc thành viên. Con mẹ nó! hắn ngược lại thì
tốt bỏ nửa năm gia tộc thu vào mua cái cũ nát điếu cày. Bản thân Tiêu Phàm có
20 vạn phàm phẩm linh thạch cũng có chút tiếc đứt ruột.
Hai người đi một hồi sau thì tới nơi, một tòa to lớn lầu các có 3 tầng lầu
trên cửa vào treo to lớn bảng hiệu Phong Vũ Lâu.
Bước vào bên trong không gian có chút rộng lớn diện tích khoảng chừng 300 mét
vuông, bởi vì cũng gần trưa nên có nhiều người đến chờ ăn cơm nên gần như bàn
ghế đều kín người ngồi.
Phong Vũ lâu là quán ăn nổi tiếng nhất Thanh Phong trấn thức ăn chủ yếu đều
được chế biến từ hoang thú thịt giá cả thấp nhất một bàn ăn cũng có giá 1000
tiền đồng tuy nhiên ngày nào cũng vô cùng dông khách đến ăn uống.
Thực khách ở đây đủ các loại người long xà hỗn tạp tuy nhiên đây là nơi đa số
các võ giả bước vào Đại Hoang sơn mạch săn giết hung thú nghỉ ngơi ăn uống
cùng ngủ nghỉ.
Tầng một kinh doanh ăn uống tầng hai cùng tầng ba cho thuê phòng ngủ.
Thấy hai người đi vào một cái tiểu nhị nhanh nhẩu lại gần hăm hở lấy lòng : “
An thiếu gia , Phàm thiếu gia mời qua bên kia ngồi để tiểu nhân đi vào pha trà
rồi ra hầu hạ hai vị” nói xong hắn dẫn hai người tới một bàn ăn ngay cửa sổ
không khí có chút thoáng đãng.
Bỗng nhiên nghe có tiếng nói âm dương quái khí vọng đến: “ Bàn này bọn ta đã
đặt từ trước sao có thể lại đem cho người khác ngồi. Có biết công tử nhà ta là
ai không? Cẩn thận công tử nhà ta gọi nhà ngươi quản lí đuổi việc luôn”
Tiêu Phàm ba người ngoảnh mặt nhìn sang thì giật nẩy cả mình. Hóa ra là hai vị
cô nương hồi sáng bọn hắn va phải. Tiêu Phàm có chút xấu hổ cười làm hòa: “Nếu
các vị tiểu… tiểu công tử đã đặt trước thì chúng ta cũng không mạo phạm”
Nói rồi vội vàng kéo theo Phạm An đi đến cái bàn bên cạnh ngồi, tiểu nhị lóc
cóc đi theo bọn hắn. Làm thằng nào đó có chút nghiến răng nghiến lợi không
ngừng.
Tiêu Phàm ngồi xuống khẽ liếc bên kia bàn một chút chỉ thấy hai cô nương kia
đi cùng một cái có khuôn mặt nham hiểm công tử ca. Nhìn kĩ mới thấy là Mã Tài
là Mã gia dòng chính là một cái gia tộc bên dưới tam đại gia tộc nhưng cũng
không thua kém nhiều cùng Bùi gia cùng Nguyễn gia hợp thành liên minh thế lực
có xu hướng trở thành Thanh Phong trấn cái thứ tư thế lực lớn.Người này làm
người nghe nói có chút nham hiểm rất thích hà hiếp người khác lúc nào cũng ra
vẻ văn võ song toàn học nhiều hiểu rộng, tuổi 17 tu vi võ sĩ trung cấp từng
thức tỉnh 5 đầu võ mạch thiên phú cũng bình thường, không cậy gia tộc có chút
bối cảnh có lẽ hắn đã sớm bị người giết rồi, người nhìn người ghét.
Phạm An phân phó tiểu nhị mạng đến một bình trà rồi gọi vài món bọn hắn thường
hay ăn. Đằng nào cũng phải chờ đợi nhà bếp nấu nướng ngồi uống trà chém gió
cũng không tê. Người nào đó lại lôi ra cái điếu cày mới mua hồi sáng ra vuột
ve mân mê một chút rồi hăm hở nói: “Tiểu Phàm ngươi xem long phượng hình vẽ
này có chút bất phàm”
Tiêu Phàm mặt có chút đen, mặc kệ hắn im lặng trầm tư.
Bỗng nghe bên cạnh có tiếng rít thật to theo sau là tiếng “roẹt” , nhìn sang
thấy người nào đó đang thở ra làn khói trắng nghi ngút bỏ xuống bàn hộp quẹt
cùng bao nhỏ bên trong chứa thuốc lào miệng ngâm nga:
“Từng hơi bập bập đắm say
Xì ra cái choét …rít ngay hơi dài
Ngưng thở vít thuốc để sài
Tuôn dòng khói trắng mắt nai mơ màng”
Tiêu Phàm đang cầm chén trà đưa lên miệng vừa nhấp được một ngụm bỗng phun ra
sạch. Đưa tay sờ trán cảm giác có chút không chân thực, con mẹ nó thằng này
hắn biết làm thơ, Có lẽ là báo trước nhân loại tận thế chăng? Người xung quanh
không ngửng chỉ trỏ vào bàn bọn hắn ngồi đang xì xào bàn tán.
Bỗng có vị cao lớn đại hán râu quái nón nhìn tuổi tác tầm 30 thân hình vạm vỡ
thân cao hơn 1 mét 8 bước đến gần cất giọng oang oang nói: “Tại hạ Lý Hổ là
một người tán tu, thấy vị này tiểu huynh đệ hút cái này thuốc hương vị có chút
mê say không biết có may mắn được thử một lần, tại hạ nguyện bỏ ra 1 van tiền
đồng để được thưởng thức mong tiểu huynh đệ tác thành nguyện vọng nho nhỏ” nói
xong định mở túi càn khôn lấy tiền ra.
Phạm An đứng dậy đưa tay can ngăn người kia đại hán có vẻ tang thương nói
rằng: “Vị này lão huynh, tiểu đệ Phạm An nhiều đêm loay hoay mất ngủ vì không
có đối thủ. Ngày nhớ đêm mong, hy vọng tìm ra một người có thể cùng ta uống
trà đàm luận điếu cày chi đạo, nay mới gặp cảm thấy nhân sinh không còn gì
tiếc nuối. Tiền bạc là vật ngoài thân sao có thể để nó nhúng chàm chúng ta
đạo.Mời lão huynh!”
Lý Hổ cầm điếu châm lửa rồi rít sau đó hắn làm tương tự như cái thằng nào đó
kì hoa.
Có lẽ do lần đầu hút cái này thuốc này nên Lý Hổ ngồi có chút siêu vẹo đầu
nghiêng hết bên trái tới bên phải cuối cùng hắn phải gục đầu xuống bàn thở dốc
1 lúc sau mới có thể tỉnh táo .
Nhìn một chút Phạm An hai người có chút chờ mong hắn nói: “Ta lạc vào nhân
gian tiên cảnh gặp một vị Tiên nữ xinh đẹp. Đáng tiếc không thể ở lâu một chút
!”
Tiêu Phàm mặt có chút tái nhìn xung quanh mọi người bàn tán có khinh thường có
ngạc nhiên cũng có cả những người không ngừng hâm mộ, hắn cũng có chút không
biết phải làm sao đành ngậm miệng không nói trong lòng không ngừng gào thét “
Các ngươi cứ giả vờ đi ta xem”
.Bỗng có giọng nói chanh chua vang vọng đến:
“ Cái gì mà tiên nữ với tiên cảnh các ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày đi thôi
! Làm mấy bài vớ vẩn thơ cũng tự cho mình thanh cao. Có bản lĩnh ra so thơ
cùng công tử nhà ta xem ai hơn ai?”
Phạm An nhìn lại thấy là cái cô gái lúc nãy tranh bàn của hắn, bực tức trả
lời:
“ Hồi sáng đụng bọn ngươi có một cái mà mang thù đến tận đây, có bản lĩnh cùng
bản thiếu gia lên lầu đại chiến 3000 nghìn hiệp Các ngươi thân con gái không ở
nhà may vá thêu thùa còn trốn nhà ra ngoài lêu lổng không sợ người khác làm
thịt à”
Vị kia đanh đá cô gái đỏ mặt quay đi bực tức giậm chân nói :” Vô sỉ”
Mã Tài thấy vậy biết cơ hội lấy lòng người đẹp của hắn đã đến đứng dậy chắp
tay điềm đạm nói :
“ Tại hạ Mã Tài người Mã gia thấy Phạm huynh bài thơ thanh nhã, ta từ nhỏ đọc
sách thánh hiền, thấy kỳ tài nổi máu yêu tài mong Phạm huynh thành toàn chỉ
giáo một hai”
Tiêu Phàm có chút thở dài, thầm than Mã Tài nham hiểm. Nịnh nọt như vậy thằng
này kỳ hoa não có chút hư hỏng không mắc mưu mới lạ.
Bên cạnh Lý Hổ có chút chăm chú lắng nghe có lẽ hắn nghĩ người nào đó thật sự
là cái kỳ tài.
Phạm An có chút lâng lâng nói: “ Cũng được cùng ngươi cái này Mã gia đại thiếu
đàm luận văn thơ không tính mất mặt. Chủ đề tùy ngươi ra”
Tiêu Phàm mặt tái ngắt thằng này học hành không đến nơi chốn dốt nát nào biết
cài gì văn thơ, bảo hắn đi chửi nhau còn có thể còn làm thơ thì đợi kiếp sau
đi, nếu thua chắc mặt ném tận nhà bà ngoại, con mẹ nó cái gì mà cố giả vờ cao
thâm.
Tiêu Phàm nhìn vị kia có chút quen thuộc cô nương thấy trầm mặc không nói từ
đầu tới giờ bỗng nhiên hắn giật mình nhận ra một người .
Người ta Đỗ gia Đỗ Tuyết người đời xưng kỳ nữ thiên phú luyện võ tốt hết lần
này tới lần khác lại thích cầm kỳ thi họa, thằng này kỳ hoa đúng là thích mua
dây buộc mình.
Cái kia Mã Tài còn khó đối phó nói gì nàng này toàn Thanh Phong trấn công nhận
kỳ nữ.
Mã Tài một bộ đắc ý, hắn một cái tự nhận văn võ song toàn so với một cái có
chút thiên phú võ đạo nhưng suốt ngày đi chửi nhau ngoài đường làm sao có thể
thua đươc. Hắn ra vẻ cao thâm cười nói :
“ Ta đọc một đoạn thơ chỉ cần Phạm huynh đọc được đoạn tiếp theo trong bài thơ
là xem như ngươi thắng. Chúng ta so đấu 3 lần thắng hai là được !"
Trong lòng thầm nghĩ đến cảnh tượng Đỗ Tuyết cảm động nép vào lòng hắn như
chim non mặc hắn làm loạn , chỉ nghĩ đến thôi đã thấy chỗ nào đó có phản ứng.