Trấn Nhỏ Thiếu Niên


Nhân lịch năm 1 vạn 1500 ở một nơi xa xôi trấn nhỏ thuộc một phàm nhân quốc
gia! Bên trong diễn võ võ trường của một gia tộc nhỏ có một thiếu niên đang
miệt mài dùng sức đấm mạnh vào 1 cây cọc gỗ mà không hề hay biết xung quanh
thiếu nam thiếu nữ đang lục đục thu xếp dụng cụ luyện võ trở về chỗ ở.

Có thiếu niên nhìn về thiếu niên đang mệt mài tập luyện khẽ thở dài nhắc nhở:
“Tiêu Phàm ca trời sắp tối rồi về nghỉ ngơi đi thôi“.

“Ừ! Tuấn đê ta biết rồi, đề về trước đi ta tu luyện chút nữa rồi về “ Thiếu
niên tên Tiêu Phàm khẽ ngừng lại động tác trả lời thiếu niên kia .

Tiêu Tuấn lắc đầu rời đi không tiếp tục khuyên vì hắn biết khuyên tiếp cũng vô
dụng bởi vì chưa từng có ai khuyên được thiếu niên này nên cũng không ôm quá
nhiều hy vọng rời đi .

Mãi đến khi mặt trời khuất bóng thiếu niên mới dừng lại nhìn ngắm khung cảnh
xung quanh một chút khung cảnh có chút cô đơn.

Khẽ lau đi vài giọt mồ hôi đang chảy dài trên khuôn mặt anh tuấn có chút non
nớt , nhẹ nhàng thu dọn 1 chút dồ đạc luyện võ rồi đi trở về chỗ ở.

Đi ngang qua vài tòa tiểu viện gặp hai cái gia tộc hộ vệ cúi đầu khẽ hô: “Tiêu
Phàm thiếu gia ! “

“Hai vị đại thúc cũng không còn sớm nữa hai vị cũng nên về nghỉ ngơi đi
thôi“Tiêu Phàm cười nói rồi lại đi tiếp.

Mãi đến khi hắn đi xa 2 người hộ vệ mới ngẩng đầu lên khẽ thở dài nghị
luận:“Nghe nói Tiêu phàm thiếu gia đã dừng ở Võ đồ đỉnh cấp hơn 1 năm bởi vì
không có đầu võ mạch nào cho nên không khả năng bước vào Võ sĩ cảnh giới. Đáng
tiếc một vị tính tình tốt như vậy thiếu gia lại gặp phải số phận long đong“

Hộ vệ còn lại trừng mắt với hộ vê kia giận dữ nói: “ Ngươi cần ăn đòn ! Người
ta là thân phận thiếu gia không phải nho nhỏ tiểu hộ vệ như chúng ta đến đàm
tiếu. Kể ra thì cũng có chút đáng tiếc Tiêu Phàm thiếu gia còn trẻ như vây.
Ông trời có chút bất công “

Cái kia hộ vệ : “ Ta.. xyz…“

Lại nói về Tiêu Phàm năm nay 16 tuổi, thân phận là Tiêu gia dòng chính tộc
nhân , Tiêu gia một trong tam đại gia tộc của Thanh Phong trấn nhân khẩu cả
nghìn người, Võ sư cường giả cũng có vài người miễn cưỡng được xem như một cái
loại nhỏ võ đạo gia tộc.

Cha hắn Tiêu Phá Thiên em trai của của đương nhiệm tộc trưởng Tiêu gia Tiêu Bá
Thiên, mẹ hắn tên Lãnh Ngọc thân phận thần bí ít được người trong gia tộc biêt
đến chỉ có vài vị gia tộc cao tầng rõ rang tuy nhiên vì lí do nào đó người
trong gia tộc rất ít khi nhắc đến.

Từ khi hắn còn rất nhỏ cha mẹ đã bị người hại chết nên hắn từ nhỏ sống nương
tựa vào đại bá cùng tam thúc Tiêu Bán Thiên, mỗi khi hắn nhắc đến cha mẹ đại
bá cùng tam thúc đều trầm tư không nói nên những gì hắn biết về cha mẹ hắn rất
ít điều duy nhất hắn biết là cha mẹ hắn là 2 vị Võ linh trở lên cường giả.

Mồ côi từ nhỏ nên tính cách hắn có chút quật cường từ nhỏ hắn chỉ có 2 cái
khát vọng đó là trở thành một vị võ đạo cường để báo thù cho cha mẹ cùng hắn
hi vọng một ngày nào đó có thể được gặp lại cha mẹ của mình dù biết có chút
không thực tế.

Thiếu niên mộng tưởng mà có chút không hợp thói thường cũng bình thường, ngày
sau ra sao ai biết được tóm lại là cứ mơ mộng đi thôi có động lực để vươn lên.

Giới thiệu một chút về Thanh Phong trấn là cái trấn nhỏ vùng phía bắc của
Thiên Long quốc thuộc địa phận quản lí của Thiên Hà thành, vị trí địa lí của
Thanh Phong trấn nằm gần lối vào Đại Hoang sơn mạch nên kinh tế phát triển dân
cư có chút đông đúc hơn các trấn lân cận, Thanh Phong trấn diện tích nghìn dặm
dân số vạn người có tam đại gia tộc đứng đầu phân biệt : Tiêu gia, Đỗ gia cùng
Phạm gia, mỗi gia tộc kinh doanh một loại sinh ý khác biệt không có xung đột
cùng va chạm quá lớn nên tam gia chung sống hòa bình không có mâu thuẫn quá
lớn.Phạm gia kinh doanh mua bán hoang thú thịt cùng nội đan, Đỗ gia kinh doanh
vải vóc quần áo, Tiêu gia kinh doanh dan dược sơ cấp cùng dược liệu. Bên dưới
tam đại gia tộc còn có chút gia tộc nhỏ liên hợp lại tạo thành một cái thế lực
lớn chống đỡ lại tam đại gia tộc, ngoài ra còn 1 vài thế lực bên ngoài.

Thanh Phong trấn vì là một cái trấn nhỏ xa xôi gần rừng rậm nên võ đạo kém
phát triển chiến lực cao cấp nhất cũng chỉ là võ sư cao cấp ba vị tộc trưởng
tam đại gia tộc hiện tại cũng là cảnh giới này.

Võ đạo cảnh giới phân chia : Võ đồ - Võ sĩ –Võ sư – Võ linh – Võ Vương

Nghe nói bên trên có càng cao hơn cảnh giới tuy nhiên đối với những phàm nhân
quốc gia đó là trong truyền thuyết cảnh giới bởi vì Thiên Long quốc cao cấp
nhất chiến lực cũng chỉ là một vị Võ Vương nghe nói là Thiên Long quốc quốc
vương.

Võ đồ tên như ý nghĩa là võ đạo học đồ ở giai đoạn này người luyện võ chỉ chú
trọng rèn luyện thân thể vượt qua cực hạn bản thân tăng lên lực lượng bản
thân, ở cảnh giới này không tu luyện võ đạo tâm pháp cùng pháp quyết nên chỉ
dùng lực lượng đến đo lường cảnh giới 200 cân là sơ cấp cảnh giới , 400 cân là
trung cấp , 600 cân là cao cấp , 800 đến 1000 cân là đỉnh cấp.

Võ sĩ cảnh giới là cũng chủ tu lực lượng cùng thân thể : 2000 cân là sơ cấp ,
4000 cân là trung cấp , 6000 cân là cao cấp, đỉnh cấp cực hạn là 1 vạn cân.
Tuy nhiên cảnh giới này võ giả đã có thể tu luyện võ đạo tâm pháp cùng võ kỹ
có tăng phúc lực lượng nên mạnh hơn võ đồ cảnh giới gấp trăm lần không ngừng.

Võ sư cảnh giới đã có thể mở ra đan điền hấp thu linh khí tu luyện ra chân
khí. Đặc trưng của cảnh giới này võ giả giơ tay nhấc chân có vạn cân lực
lượng, chân khí phóng ra ngoài tạo thành chân khí hộ màng, chân khí tu luyện
ra càng nhiều thì càng mạnh võ sư cực hạn tu luyện ra 100 sợi chân khí .

Võ linh chân khí phóng ra ngoài,chân khí hóa hình có thể cách không giết người
ngoài

trăm mét, tạo ra công kích trên diện rộng cái gì gọi là vạn nhân địch chính là
nói về Võ linh cường giả.

Võ Vương chuyên tu võ đạo ý cảnh phân biệt : đao ý, quyền ý, kiếm ý…v.v.. bao
quát tất cả các loại võ đạo ý cảnh . Mỗi loại võ đạo ý cảnh có mạnh yếu khác
nhau tuy nhiên tu luyện đến tận cùng rời núi lấp biển cũng không phải là không
có khả năng.

Về cơ bản đa số nhân loại trên nhân giới đều có thấp nhất là Võ đồ tu vi tuy
nhiên muốn đạt đến Võ sĩ cảnh giới cần phải có điều kiện tiên quyết là có võ
mạch mới có thể trở thành chân chính võ giả nếu không vĩnh viễn chỉ có tại Võ
đồ cảnh giới bồi hồi sống phàm nhân cuộc sống tại cái cá lớn nuốt cá bé thế
giới vĩnh viễn chỉ là con kiến nhỏ mặc người xâm lược.

Võ mạch là một loại kinh mạch trong cơ thể người chỉ có đạt đến 16 tuổi kinh
mạch định hình mới có thể kiểm tra được, võ mạch là võ giả tiền lực quyết định
đến thiên phú tu luyện võ đạo. Võ giả thông qua võ mạch hấp thu thiên địa linh
khí để tu luyện. Võ mạch càng nhiều tốc độ hấp thu thiên địa linh khí càng cao
cùng võ mạch dùng thiên địa linh khí đến rèn luyện thể chất khiến cho lực
lượng thân thể càng mạnh càng nhiều võ mạch mang đến cho thân thể càng nhiều
chỗ tốt, Sô lượng võ mạch quyết định đến võ giả thể chất : 1 đến 10 đầu võ
mạch xưng Phàm thể trên 10 đến 20 đầu võ mạch xưng Linh thể, trên 20 đến 40
đầu võ mạch là Vương thể , trên 40 tới 80 đầu võ mạch là Hoàng thể, về Thánh
thể là 80 đầu võ mạch trở lên , còn Thần thể chưa từng nghe nói cũng chưa từng
ai nhìn thấy là loại thể chất chỉ xuất hiện trong truyền thuyết có tồn tại hay
không thì khó biết. Lấy phàm thể làm đánh giá người bình thường thì Linh thể
có tốc độ tu luyện gấp đôi người thường Vương thể là gấp 4 lần , Hoàng thể là
gấp 8 lần nghe cỡ nào rợn người , Thánh thể là 10 lần trở lên cực kì khủng
khiếp tốc độ, Thần thể nếu có tồn tại không biết là cỡ nào dọa người . Cũng
may là các loại đặc biệt thể chất có chút ít ỏi .

Trong lúc lan man thì nhân vật chính của chúng ta cuối cùng cũng trở về ngôi
nhà nhỏ có chút đơn bạc xung quanh một vài dụng cụ luyện võ sắp xếp ngăn nắp.

Mỗi một Tiêu gia thiếu niên khi đến 14 tuổi đều được gia tộc phân cho 1 căn
nhà nhỏ đầy đủ tiện nghi cho cuộc sống sinh hoạt hàng ngày cùng với một cái
nha hoàn hầu hạ cùng hàng tháng trợ cấp tiền bạc cho tộc nhân sinh sống một
cái tiêu gia tộc nhân có thể sống cuộc sống sung túc vô ưu vô lo cho tới hết
16 tuổi.

Đi vào sân nhỏ về sau hắn gặp một cái tiểu cô nương dung mạo có chút thanh tú
đang giặt đồ. Tiêu Phàm khẽ gọi : “Tiểu Hoa có cơm chưa ta đói rồi “.

Nàng tên Tiêu Hoa là nha hoàn gia tộc điều đến chăm lo cuộc sống hàng ngày của
hắn,nàng đáp lại : “ Thiếu gia đi tắm trước đi để nô tì hâm nóng lại thức ăn“.

Mang thân thể có chút mệt mỏi bước vào căn nhà nhỏ hắn tìm về chính mình phòng
ngủ. Căn nhà nhỏ bên ngoài nhìn có chút nhỏ nhắn đơn bên trong diện tích khá
rộng rãi chia làm hai phòng ngủ cùng một phòng khách .

Phòng khách trang trí có chút đơn sơ chỉ có vỏn vẹn 1 bộ bàn ghế cùng một viên
Huỳnh Quang thạch đang sáng rọi khắp căn phòng . Huỳnh Quang thạch một loại
nhất phẩm linh tài chuyên dùng để soi sáng khi trời tối phổ thông khắp toàn bộ
võ đạo thế. Vì khá phổ thông đâu đâu cũng có nên giá trị khá rẻ tầm trên dưới
500 tiền đồng bằng 1 tháng chi tiêu của một gia đình người bình thường.

Một lúc sau , tắm rửa cùng ăn uống xong xuôi. Tiểu Hoa dọn dẹp bàn ăn còn Tiêu
phàm hắn đi pha một bình trà sau đó ngồi trầm tư tại phòng khách.

Hắn suy nghĩ về những điều xảy ra ở trên thân thể mình, một tháng trước đăng
kí gia nhập Thiên Hoa võ viện tại Thiên Hoa thành, hắn kiểm tra võ mạch thì
kết quả hắn không có nổi lấy một đầu võ mạch nên không trúng tuyển vào học
viện .

Tiêu Phàm luôn luôn cảm thấy có gì đó không đúng ở đây , nói hắn không có
thiên phú tu luyện cũng có chút hơi vô lý vì bản thân hắn cảm giác thiên phú
hắn rất tốt hơn nữa thời điểm trước hắn tu luyện cực nhanh.

Ở độ tuổi 14 khi bạn cùng trang lứa đang còn bồi hồi tại Võ đồ sơ cấp hoặc
trung cấp cảnh giới thì hắn đà trở thành một Võ đồ đỉnh cấp tuy nhiên không
biết vì lí do gì sau đó hơn một năm thì không thể tiến bồi hồi tại đó trong
khi tộc nhân cùng bạn bè đồng trang lứa đã sơn đạt đến Võ sĩ cảnh vượt xa hắn
.

Từ một vị võ đạo thiên tài rơi xuống trở thành một phế vật nhận hết sự khinh
thường cũng những ánh mắt soi mói của mọi người xung quanh có đồng tình , có
thương hại, có khinh thường , có căm ghét .Lâu dần cũng thành thói quen nên
hắn cũng chẳng mấy để ý lắm , bản thân hắn coi đó là một loại tu luyện tu tâm
dưỡng tính .

Chỉ là hắn luôn cảm thấy thân thể có chút gì đó khác thường bởi thân thể hắn
luôn luôn có điều gì đó khác biệt so với người thường, Võ đồ cực hạn cảnh giới
lực lượng khoảng ngàn cân còn bản thân hắn lực lượng đạt tới hai ngàn cân gấp
đôi so với cùng cảnh giới võ hơn hơn nữa còn có một vài thứ không rõ ràng lắm
tỉ như sức bật cùng đọ dẻo dai rất tốt , khả năng hồi phục cũng rất tốt tuy
nhiên lại không rõ ràng lắm .

Tuy không thể trở thành cường đại võ giả nhưng hắn có gia tộc cũng đủ để cho
hắn có cuộc sống an bình sinh hoạt vô ưu vô lo , nhưng thực sự thì hắn không
cam tâm làm một cái người bình thường sống qua ngày , hắn phải mạnh mẽ để trả
thù cho cha mẹ , hắn phải mạnh mẽ để theo đuổi bước chân cha hắn Tiêu Phá
Thiên một cái cường đại võ giả mà đại bá thường nhắc tới , hắn muốn bước ra
khỏi Thanh Phong trấn cùng Thiên Hà thành thậm chí là Thiên Long quốc để khám
phá càng rộng lớn hơn thế giới .

Khẽ lắc đầu xua tan đi trong lòng suy nghĩ , Tiêu Phàm nhấp một ngụm Thái
Nguyên trà . Có chút vị ngọt cùng cảm giác tươi mát nhiều càng nhiều hơn vị
đắng , Tiêu Phàm cảm giác đầu óc có chút thanh tỉnh hơn .

Nghe nói loại trà này được sản xuất tại một tòa thành trì tên Thái Nguyên
thành , tuy không phải linh dược nhưng loại trà này có tác dụng dánh tan trong
đầu tạp niệm sảng khoái tinh thần nên rất được võ giả yêu thích , giá cả cũng
rất phải chăng 50 tiền đồng một gói lớn dùng được nhiều lần.

Bỗng nhiên hắn nhớ lời nói của người nào đó : “ Uống một ngụm Thái Nguyên trà
, hút thuốc lào Tiên Lãng . Nhân sinh còn gì nuối tiếc“.

Tiêu phàm mặt có chút đen thầm nghĩ “ Kỳ hoa đúng là kỳ hoa. Có lẽ lần sau
cũng thử 1 chút điếu cày chi đạo của hắn xem sao “.

Hắn cười khẽ nhìn khung cảnh bên ngoài 1 chút, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm.


Bất Diệt Thánh Hoàng - Chương #1