Giết Gà Dọa Khỉ (thượng)


Người đăng: Ma Kiếm

Ô Thiết sau khi vượt qua Hỏa nguyên kiếp đã bước vào cấp bậc Kiếm Chủ. Chẳng
những kiếm khí được gột rửa hoàn toàn trở nên tinh khiết mà ngay cả tâm cảnh
cũng có một sự lột xác lớn. Sau khi trải qua sự khảo nghiệm của trời đất, Lục
Thanh có thể thấy trên người hắn có một thứ khi chất mơ hồ, ánh mắt nhìn mọi
người cũng ôn hòa hơn.

- Đa tạ Cổ huynh hộ pháp. Các vị có thể nể mặt tới xem lễ, Ô mỗ cảm thấy rất
an ủi. - Ô Thiết xoay người ôm quyền rồi nói với Cổ Kiếm Phong và đám người
Lục Thanh.

- Ô huynh không nên khách khí. Hai chúng ta kết bạn với nhau, chút chuyện đó
chính là thành tâm của Cổ mỗ. - Cổ Kiếm Phong lắc đầu nói. Hai người nhìn nhau
cũng cất tiếng cười.

Những người thuộc các thế lực trong Lạc Nhật thành sau khi nghe thấy hai người
nói chuyện với nhau đều hơi biến sắc, nhưng không ai dám mở miệng. Màn đêm
buông xuống, trong phủ thành chủ, Cổ Kiếm Phong mở tiệc rượu, lệnh cho đầu bếp
tốt nhất trong thành tự tay nấu nướng, chiêu đãi tất cả mọi người tới xem lễ.
Đồng thời trước mặt mọi người và Ô Thiết tuyên bố thoái vị.

Mặc dù đã nghe thấy từ trước, nhưng vào lúc này, nghe chính miệng hai người
nói ra vẫn khiến cho mọi người cảm thấy chấn động. Bởi vì như vậy sẽ lại có
thành chủ và điện chủ mới tới đây. Điều đó sẽ khiến cho các thế lực trong Lạc
Nhật thành có một sự thay đổi, các mối quan hệ và lợi ích trong đó không phải
thoáng cái là xong.

- Cổ đại nhân! Mấy năm nay, dưới sự dẫn dắt của ngài và Ô đại nhân, tông dân
Lạc Nhật thành cùng chung sức. Tất cả những vấn đề an ninh hay sinh sống của
tông dân cũng được cải thiện rất nhiều. Tất cả chúng ta đều cần hai vị đại
nhân. Tông dân của Lạc Nhật thành cũng cần hai vị đại nhân. - Có mấy thế lực
nhỏ vẫn chưa bỏ ý định, liền lên tiếng trong bữa tiệc.

Cổ Kiếm Phong cất tiếng cười nhạt rồi nói:

- Trước đây vẫn chưa thoái vị là bởi vì Huyền phong chủ tín nhiệm ta. Hơn
nữa, lại có việc Thú Khư bạo động sắp xảy ra, nếu có một vị thành chủ mới tới
chỉ sợ rằng khó có thể nắm trong tay một khu vực lớn như Lạc Nhật thành, thậm
chí còn có thể gây ra tổn thất lớn.

Âm thanh chợt thay đổi, Cổ Kiếm Phong lại nói tiếp:

- Nhưng bây giờ thì khác, nguyên nhân dẫn tới việc Thú Khư bạo động đã được
tông chủ và bốn vị phong chủ giải quyết triệt để. Sau này, Lạc Nhật thành
không còn lo lắng bị Thú Khư uy hiếp, mà ta cũng có thể gỡ được gánh nặng trên
vai xuống, chyên tâm truy tìm đỉnh cao của kiếm đạo. Ta nghĩ các vị cũng có
thể hiếu được suy nghĩ của một kiếm giả như ta.

Kể từ đó, tất cả mọi người thuộc các thế lực ở Lạc Nhật thành không dám mở
miệng ngăn cản. Bọn họ đã biết ý định của hai người Cổ Kiếm Phong nên việc cần
làm bây giờ là phải chuẩn bị sẵn sàng để đón thành chủ và điện chủ mới tới,
nhằm bảo vệ gia nghiệp của bản thân, không để cho các thế lực khác nuốt mất.

Đêm khuya yên tĩnh, Lục Thanh ngồi ngay ngắn trong phòng, vận chuyển Tử Hoàng
Kiếm Thân kinh mà không tu luyện Húc Nhật tâm kinh. Theo lời Diệp lão nói thì
hắn nên chờ sau nửa tháng, củng cố vững chắc tầng thứ nhất của Tử Hoàng Kiếm
Thân kinh, đồng thời dựa vào đó mà cắn nuốt Huyết Sát và chất dịch Kiếm Nguyên
trong cơ thể để tăng tu vi.

Mà dựa theo tâm cảnh và thần thức của hắn, Diệp lão nói hắn có thể tăng lên
tới Kiếm Khách đại thiên vị mà không cần phải lo lắng bất cứ vấn đề gì, còn
thân thể lại càng không cần phải lo. Thân thể của hắn có thể ngăn cản ngũ phẩm
kiếm khí chém lên người thì cho dù là Kiếm Chủ cũng không thế sánh được.

Điều này cũng khiến cho Lục Thanh hiểu thêm một chút về mức độ nghịch thiên
của Tử Hoảng Kiếm Thân kinh. Mà Diệp lão cũng nói cho hắn rằng Tử Hoàng Kiếm
Thân kinh thực tế chính là một bộ Kiếm Nguyên công hoàng cấp. Điều này không
hề nằm ngoài suy đoán của Lục Thanh. Phàm cấp có sáu tầng, địa cấp có chín
tầng, thiên cấp có mười hai tầng mà hoàng cấp có mười ba tầng. Đây là kiến
thức cơ bản mà mỗi một kiếm giả tu luyện Kiếm Nguyên công đều phải biết.

Nhưng theo lời nói của Diệp lão thì Tử Hoàng Kiếm Thân kinh quá mực nghịch
thiên nên tu luyện cần phải hấp thu tinh nguyên linh vật cực nhiều. Gần như
không một người nào có thể tu luyện tới tầng thứ mười ba. Vì vậy mà nhiều lúc
nó chỉ trở thành một thứ để tẩy cân phạt tủy, cải thiện thể chất để trợ giúp
cho Kiếm Nguyên công.

Bởi vì mức độ tu luyện của nó khó khăn như vậy nên một khi luyện tới tầng thứ
sáu, đối mặt với kiếm giả cùng đẳng cấp, cho dù là chênh lệch mấy thiên vị
cũng đều có thể chiến thắng. Thậm chí là khiếu chiến vượt cấp cũng có khả
năng.

Vì vậy mà bây giờ, Lục Thanh đã hoàn toàn bỏ qua sự tu luyện Húc Nhật tâm
kinh, chuyển sang tu luyện Tử Hoàng Kiếm Thân kinh. Trong cơ thể của hắn có
Huyết Sát và chất dịch Kiếm Nguyên đủ tới tầng thứ sáu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thanh tỉnh lại. Ngày mai, bọn họ sẽ trở về Triêu
Dương phong, bắt đầu chuẩn bị cho lần luận kiếm giữa năm. Lần luận kiếm này có
một ý nghĩa rất lớn. Chỉ cần có thể bước vào trong số hai mươi người dẫn đầu
là có thể có được cơ hội đi vào trong Kiếm Trì tu luyện. Đối với Lục Thanh mà
nói thì cho dù trong cơ thể hắn có rất nhiều chất dịch Kiếm Nguyên và Huyết
Sát cho Tử Hoàng Kiếm Thân kinh cắn nuốt nhưng đối với bất cứ thứ gì có thể
tăng cường tu vi, Lục Thanh cũng đều không bỏ qua.

Ra khỏi phủ thành chủ, Lục Thanh không để cho đám Đoạn Thanh Vân biết. Hôm nay
là ngày cuối cùng bọn họ ở Lạc Nhật thành nên hắn muốn đi xem cửa hàng của Lục
gia ở đây. Những việc này vốn vẫn do Dịch lão để ý, nhưng bây giờ đang ở đây
nên hắn cũng cần đi xem một chút.

Chưa kể, hôm qua hắn còn hai thấy hai người kia nói chuyện với nhau. Nếu không
đi xem xét, hắn cảm thấy không yên tâm.

Tất cả các cửa hàng của Lục gia đều kinh doanh về kiếm, đồng thời bồi dưỡng
một số Chú Kiếm sư chú tạo kiếm. Ngoài ra còn có một số loại tài liệu quý giá,
dụng cụ chú kiếm... Do thanh danh của Lục gia về chú kiếm rất cao, hơn nữa với
cùng một loại tài liệu, phẩm chất kiếm khí do Lục gia chú tạo ra lại cao hơn
một bậc so với Chú Kiếm sư khác. Vì vậy mà lợi nhuận có thể nói là rất tốt.

Phường thị của Lạc Nhật thành có diện tích rất lớn, nằm ở góc đông bắc. Quanh
phường thị có một bức tường đá cao ba trượng bao lấy. Ngoài cửa lớn có sáu gã
thành vệ mặc giáp da thú, ánh mắt dò xét mọi người qua lại. Ngoài ý muốn của
Lục Thanh chính là sáu người đó lúc trước đã theo hắn tuần tra ở khu tông dân
bình thường sinh sống.

Nhìn thấy Lục Thanh đi tới, sáu gã thành vệ cung kính. Một người cầm đầu tiến
lên, thi lễ, nói:

- Đại nhân tới phường thị muốn mua vật gì? Để ta cho người dẫn đường, như vậy
thương gia cũng không dám nói giá lung tung. - Nói xong, tên thành về quay
sang một người khác rồi nháy mắt.

Lục Thanh mỉm cười, nói:

- Các ngươi có nhiệm vụ của mình. Nói cho ta biết cửa hàng bán kiếm của Lục
gia ở đâu là được. Ta tự mình tới đó.

Thành vệ cầm đầu nghe thấy vậy liền sửng sốt, nét mặt có chút khó khăn. Lục
Thanh thấy thế nhướng mày, nói:

- Thế nào? Có vấn đề gì hay sao?

- Chuyện này... - Gã thành vệ nhìn quanh. Lục Thanh hiểu ý, đi với hắn tới
một góc, nói:

- Bây giờ ngươi có thể nói được rồi.

Có chút lo lắng, thành vệ mở miệng nói:

- Đại nhân không biết, gần đây không thể tới cửa hàng của Lục gia.

Lục Thanh nghe thấy vậy liền cảm thấy căng thẳng. Quả nhiên là có chuyện xảy
ra, nét mặt hắn vẫn không thay đổi, hói:

- Tại sao lại không tới được?

- Đại nhân không biết. Gần đây, gia tộc Tư Đồ muốn mua lại hai gian hàng của
Lục gia. Vì vậy mà bây giờ, không có người nào tới cửa hàng kiếm của Lục gia.

- Muốn mua? - Lục Thanh trợn mắt. Tên thành vệ liền cảm nhận được một áp lực
vô hình đánh thẳng vào tinh thần. Nét mặt hắn đầy mồ hôi hôt, hai chân run run
chuẩn bị quỳ xuống.

Tuy nhiên, Lục Thanh nhanh chóng bình tĩnh, nói tiếp:

- Việc mua cửa hàng cùng với việc đi tới đó có gì liên quan? Chẳng lẽ bây giờ
đã mua được rồi hay sao?

- Chuyện này... Thực ra cửa hàng của Lục gia cũng không đồng ý bán. Nhưng thế
lực của gia tộc Tư Đồ quá lớn. Mà bây giờ, gia chủ của Lục gia đã qua đời,
thực lực của Lục gia giảm mạnh. Mà miếng thịt béo của gia tộc Tư Đồ từ rất lâu
vẫn luôn để ý. Bây giờ, vừa lúc có được cơ hội.

Lục Thanh nghe thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, nói:

- Gia tộc Tư Đồ nghĩ Lục gia dễ như vậy sao? Không ngờ dám thừa nước đục mà
thả câu.

Gã thành vệ cũng thở dài một tiếng, nói:

- Đó là do Lục gia không có Kiếm Sư bảo vệ nên thực lực không mạnh. Vậy mà
bọn họ lại có được những cửa hàng béo như vậy thì làm sao gia tộc Tư Đồ lại
không nhòm ngó? Có thể chờ tới bây giờ cũng là đã nhịn lâu lắm rồi.

- Thực lực? - Lục Thanh cười lạnh:

- Ta muốn xem hôm nay, ai dám cản ta tới cửa hàng của Lục gia.

Gã thành vệ thấy âm thanh của Lục Thanh trở nên lạnh lẽo thầm nghĩ không hay.
Vị tiểu đại nhân mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng tính tình lại rất mạnh. Vì vậy mà
hắn có lòng tốt nhắc nhở:

- Đại nhân không biết rằng gia tộc Tư Đồ vì quấy nhiễu sự buôn bán của Lục
gia, mỗi ngày đều có một vị trưởng lão có tu vi Kiếm Khách ở tại cửa hàng kiếm
của gia tộc Tư Đồ, đối diện với cửa hàng của Lục gia. Chỉ cần có người can đảm
tới cửa hàng mua kiếm sẽ bị hắn khiêu chiến.

Dừng lại một chút, thành vệ ngẩng đầu nhìn Lục Thanh, nói:

- Hôm nay, đã có Kiếm Giả trung thiên vị của Lục gia ở Lạc Nhật thành, bốn vị
Kiếm Giả, hơn mười Kiếm Thị bị hắn đả thương. Vì vậy mà cơ bản không có người
nào dám tới cửa hàng kiếm của Lục gia. Đại nhân! Hay là tới một cửa hàng kiếm
khác? Chẳng cần phải vì một cái cửa hàng của Lục gia mà kết oán với gia tộc Tư
Đồ.

Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Lục Thanh. hiển nhiên vừa rồi, lời nói của
thành vệ đã chạm tới cấm kỵ của lòng hắn. Trong đầu nghĩ tới đại trưởng lão Tư
Đồ Trọng của gia tộc Tư Đồ. Ngươi đã để ý tới gia nghiệp của Lục gia thì chờ
trách ta không nể mặt ngươi.

Lục Thanh lắc đầu, nói:

- Nói cho ta biết vị trí của hàng kiếm của Lục gia.

- Đại nhân vì sao...

- Vị trí... - Âm thanh của Lục Thanh cao lên.

Gã thành vệ chợt cảm thấy Lục Thanh hoàn toàn thay đổi. Mặc dù khí thế vẫn
không lộ ra như trước nhưng vẫn khiến cho hắn cảm thấy áp lực.

- Góc phía Nam...hai cửa hàng ở chính giữa cái phố phồn hoa nhất trong Lạc
Nhật thành. - Không chịu nổi không khí như vậy, gã thành vệ mở miệng nói. Nhất
thời, hắn ngẩng đầu nhìn, Lục Thanh xoay người đi vào trong phường thị.

Một câu nói từ xa vọng tới:

- Bởi vì ta tên là Lục Thanh.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #95