Người đăng: Ma Kiếm
Liên tiếp bốn ngày, toàn Lạc Nhật thành nằm trong sự giới nghiêm. Thậm chí
không khí so với việc Thú Khư bạo động còn nặng nề hơn mấy phần. Nhưng khiến
cho mấy người Cổ Kiếm Phong cảm thấy hoang mang chính là vốn cứ hai tới ba
ngày lại có tông dân mất tích thì bây giờ không còn xảy ra.
Nguyên nhân của việc đó, Lục Thanh là người biết rõ nhất, nhưng hiển nhiên là
hắn sẽ không nói ra. Bởi việc này có liên quan tới rất nhiều thứ. Một lời giải
thích không rõ ràng sẽ mang tới cho hắn vô vàng rắc rối. Vì vậy mà hắn quyết
định giấu kín chứ không nói ra làm gì.
Cho tới mười ngày sau, thời gian Thú Khư bạo động đã tới. Mặc dù, tông chủ Lạc
Thiên Phong đã khẳng định bạo động sẽ không xảy ra, nhưng Cổ Kiếm Phong vẫn ra
lệnh cho toàn thành đề phòng. Dù sao thì cẩn thận cũng vẫn hơn. Thân là người
đứng đầu một thành, hắn phải lo lắng cho toàn bộ tông dân.
Lại thêm năm ngày nữa, bốn cửa thành liên tục đóng chặt nhưng bên ngoài vẫn
hoàn toàn yên tĩnh. Ngay cả khoảng bình nguyên tiếp giáp với vùng núi của Thú
Khư cũng chỉ có một vài bóng chim bay lượn, không hề có bóng dáng của một con
thú.
- Xem ra lời tông chủ nói là thật. - Đứng trên tường thành, Cổ Kiếm Phong mặc
một bộ giáp bạc, mái tóc bó lại gọn gàng.
Ô Thiết đứng bên cạnh, mặc dù không mặc như vậy nhưng cũng là một bộ nguyễn
giáp bằng da thú màu xanh.
- Đúng thế! Từ mười bảy năm trước, ta tiếp nhận vị trí điện chủ đã hai lần
tham gia chống lại bạo động. Mặc dù chỉ là hai lần, nhưng ta thực sự không
muốn được thấy lần thứ ba. Chỉ cần nghĩ tới cái cảnh máu chảy thành sông đó ta
lại thấy đau lòng nhưng không làm sao ngăn cản được. Cái cảm giác đó suốt mười
bẩy năm qua cứ thường xuyên quanh quẩn trong đầu.
- Đúng vậy! - Cổ Kiếm Phong thở dài một hơi:
- Cũng bởi như vậy mà ngươi không dám độ nguyên kiếp, sợ tâm ma thừa dịp quấy
nhiễu. Mà ta vẫn ở cảnh giới Kiếm Chủ tiểu thiên vị đã mười năm vẫn không tiến
thêm.
Đưa mắt nhìn ráng chiều ở phía xa, Ô Thiết nói:
- Có đôi khi, địa vị cũng trở thành một gánh nặng. Nó ngăn cản chúng ta đi
tiếp con đường của bản thân.
- Con đường kiếm đạo muốn toàn tâm toàn ý, cho dù không nhất định phải đoạn
tuyệt tình nghĩa nhưng cũng phải không còn gì lo lắng mới được. Ô huynh... -
Nói tới đây, Cổ Kiếm Phong ngẩng đầu đối mắt với Ô Thiết.
- Hai chúng ta đều không có gia thất, nên kết bạn mà tìm kiếm. - Như cảm nhận
được suy nghĩ của đối phương, cả hai cùng mở miệng.
Lúc này, Lục Thanh đứng một bên nghe thấy vậy, hai mắt liền sáng lên. Hắn hiểu
được ý định của hai người bọn họ đến lúc này đã hoàn toàn yên tâm, tập trung
vào con đường kiếm đạo mù mịt phía trước.
Vào lúc này, quanh hai người vẫn tỏa ra hơi thở giết chốc tanh tưởi đã hoàn
toàn biến mất, gần như không còn. Thay thế vào đó chính là một sự bình tĩnh,
như không còn thứ gì quan hệ tới bọn họ.
Sự thay đổi của hai người tất nhiên là không thể gạt được những người khác.
Vào lúc này, Lạc Tâm Vũ và mấy người Đoạn Thanh Vân đứng ở trên tường thành
đều khom người:
- Chúc mừng hai vị đại nhân gạt bỏ được tất cả những lo lắng trong lòng.
Lúc này, mặc dù vẻ mặt của Cổ Kiếm Phong vẫn có một sự phóng khoáng như trước,
nhưng trong mắt một người lại có một sự yên lặng, ôn hòa. Đồng thời, Ô Thiết
bên cạnh cũng có ánh mắt như vậy. Ngay cả Lục Thanh và tất cả những người có
tu vi Kiếm Khách cũng đều phát hiện, nguyên khí trong trời đất quanh người Ô
Thiết bắt đầu cuồn cuộn giống như những con sóng, chẳng khác gì bị một vật nào
đó làm mất đi sự yên tĩnh.
Đây là hiện tượng nguyên khí dao động khi Kiếm Sư chuẩn bị tiến lên tu vi Kiếm
Chủ, độ nguyên kiếp gây ra.
Lục Thanh nhớ rõ ở tầng thứ năm của Húc Nhật tâm kinh có miêu tả về điều đó.
Nhìn trạng thái của Ô Thiết lúc này, chỉ sợ là chưa tới nửa tháng đã có thể
chính thức độ kiếp số đầu tiên trên con đường kiếm đạo dài dằng dặc.
Ban đêm, Lục Thanh yên lặng ngồi ở một căn phòng trong phủ thành chủ. Trong
đầu hắn hồi tưởng lại sự thay đổi của Cổ Kiếm Phong và Ô Thiết lúc ban chiều.
- Có phải đang nghĩ rằng bản thân có rất nhiều vấn đề dễ ảnh hưởng tới bước
tiến trên con đường kiếm đạo hay không? - Nhưng cảm nhận được suy nghĩ của Lục
Thanh, âm thanh Diệp lão lại vang lên trong đầu.
Yên lặng không nói gì, Lục Thanh gật nhẹ. Đúng là hắn đang suy nghĩ về điều
đó. Sống trong Thập Vạn đại sơn, cường giả kiếm đạo xuất hiện liên tục khiến
cho không có người nào từ nhỏ lại không mơ ước trở thành một kiếm giả có thực
lực mạnh. Cho dù là sinh ra ở một thế gia chú kiếm như Lục Thanh cũng có suy
nghĩ như vậy. Chỉ có điều bây giờ, bất luận là di kiếm của phụ thân thay gia
nghiệp của Lục gia cũng đều là trách nhiệm nặng nề mà hắn không thể bỏ.
Mặc dù trọng trách của hắn lúc này là tăng cường thực lực để có thể bảo vệ tổ
nghiệp ngàn năm của Lục gia cùng với dân trong trấn. Nhưng không thể nghi ngờ
một điều rằng trong lòng hắn có những chuyện không thể bỏ đi được. Mặc dù tu
vi bây giờ tăng tiến rất nhanh, nhưng hắn biết đó là do có được một số cơ
duyên, thậm chí là do đánh cược mà đoạt được. Nếu chỉ dựa vào khổ tu thì tu vi
của hắn chỉ sợ là không thể nào vượt qua được Đoạn Thanh Vân.
- Hừ! Tên tiểu tử này đang suy nghĩ linh tinh gì đó? Mà bây giờ, trên Kiếm
Thần đại lục còn truyền bá cái lý luận kiếm đạo chết tiệt về điều trói buộc
cái gì? Ai nói có điều ràng buộc thì sẽ khiến cho sự tiến bộ của kiếm đạo gặp
trở ngại, sẽ làm cho độ kiếp gặp phải tâm ma. Đúng là một lũ ngu. - Diệp lão
mở miệng mắng chửi, âm thanh có một sự tức giận và khinh thường.
- Cái gì? - Lục Thanh ngẩn người. Đối với lời nói của Diệp lão, hắn quả thực
là không hiểu. Ngay từ ngày đầu tiên khi hắn tiếp xúc với kiếm đạo đã được
nghê rằng, luyện kiếm phải khiến cho tâm và kiếm tương thông. Chỉ có thể toàn
tâm toàn ý, không thể có một chút phân tâm. Mà sau khi hắn tới được cảnh giới
này, trong Húc Nhật tâm kinh có một số chú giải khiến cho hắn hiểu rất sâu về
điều đó. Chỉ có một lòng truy cầu kiếm đạo mới có thể chạm tới được con đường
thực sự.
- Ta nói các người hoàn toàn sai lầm. - Vào lúc này, âm thanh của Diệp lão
lại trầm xuống.
- Bất luận là sự ràng buộc hay trọng trách cũng đều là một thứ trách nhiệm.
Làm người có trách nhiệm, ngươi sẽ hiểu được ý nghĩa chính thức của việc theo
đuổi kiếm đạo đó chính là thủ hộ.
- Thủ hộ? - Lục Thanh lẩm bẩm.
- Đúng! Chính là thủ hộ. Sau khi ngươi có thể hiểu được điều đó sẽ có tiềm
chất trở thành Kiếm Thánh.
- Kiếm Thánh? - Lục Thanh không tin được vào tai mình. Trong mắt của hắn,
trên Kiếm Thần đại lúc, Kiếm Thánh là một cái truyền thuyết đã biến mất hàng
vạn năm, chỉ có một số được ghi chép trong cổ tịch. Hiện nay, cả đại lục cũng
chỉ có năm thánh địa kiếm đạo cấp Tử Hoàng là có tuyệt thế kiếm giả có tu vi
Kiếm Tổ. Về phần Kiếm Thánh cũng chỉ có trong truyền thuyết mà thôi.
- Đúng thế! Vốn ta không muốn nói với ngươi chuyện này quá sớm, mà để sau này
cho ngươi lĩnh ngộ sẽ có hiệu quả rất tốt, đồng thời khắc sâu vào trong lòng
ngươi. Nhưng hôm nay, hai tên tiểu tử kia làm rối loạn tinh thần của ngươi nên
nếu ta không làm cho ngươi hiểu ra thì rất có thể sẽ dẫn ngươi đi vào ngõ cụt.
- Thở dài một tiếng, Diệp lão giải thích.
Trong lời nói của Diệp lão, Lục Thanh có thể thấy được một sự quan tâm chân
thành. Cặp lông mày giãn ra, Lục Thanh mỉm cười, nói:
- Bảo vệ! Ta nghĩ ta hiểu được một ít. Diệp lão cứ yên tâm. Ta sẽ giữ vững
tâm của mình.
- Như thế là tốt rồi. Ngươi phải nhớ kỹ rằng hai tên tiểu tử kia mặc dù bây
giờ nhìn như buông xuống, nhưng thực ra cái mà họ bỏ đi chỉ là rất nhỏ nên
thành tựu cũng rất thấp. Đương nhiên, nếu bây giờ bọn họ đã lựa chọn thì cũng
chỉ có cách đó. Còn ngươi tu luyện Tử Hoàng kiếm thân kinh thì lão phu có thể
coi như một nửa sư phụ của ngươi. Nếu sau này ngươi có được thành tựu lớn cũng
có thể giúp được ta rất nhiều. - Thanh âm của Diệp lão có một chút gì đó mong
muốn.
Mặc dù khống chế rất tốt, nhưng do truyền âm trong đầu Lục Thanh nên vẫn để
cho hắn cảm nhận được rõ ràng. Trong lòng cảm thấy ấm áp, hắn liền quỳ trên
giường, cung kính dập đầu lạy ba cái, nói:
- Sư phụ.
- Tốt...tốt! - Thanh âm run rẩy của Diệp lão lại vang lên trong đầu Lục
Thanh.
- Không ngờ ta cố gắng kéo dài hơi thở bao nhiêu năm lại còn có thể thu được
một đồ đệ tốt như vậy. Thực sự là đáng mừng, đáng mừng. - Tiếng cười sung
sướng vang lên tới nửa nén nhang mới dừng lại.
- Ngươi yên tâm. Chỉ cần sau này ngươi nghe theo sự chỉ dẫn của vi sư, giữ
vững bản tâm đi theo một con đường. Một khi ngươi chính thức thoải mái bước
theo nó, đến lúc đó cũng chính là thời khắc mà ngươi đạt được thành tựu. Hơn
nữa, với sự trở giúp của ta, khả năng kết Kiếm Phách có thể chắc chắn tới
chín, mười phần. Cho dù là Kiếm Thánh cũng nắm chắc được hai phần. - Thanh âm
của Diệp lão có một sự tự tin lạ thường, ảnh hưởng tới sự tự tin của Lục
Thanh.
Cơ bản hắn chẳng có gì đáng để cho lão nhân phải thèm muốn. Hơn nữa, lời nói
của lão nhân hết sức thẳng thắn khiến cho hai người trở nên gần gũi. Mặc dù,
lão nhân vẫn giấu thân phận không chịu nói ra, nhưng Lục Thanh vẫn hết sức tin
tưởng.
Sau sự chỉ điểm của lão nhân, Lục Thanh chậm rãi hấp thu chất dịch Kiếm Nguyên
và Huyết Sát trong cơ thể để củng cố tầng thứ nhất của Tử Hoàng Kiếm Thân
kinh. Không thể không nói rằng chất dịch Kiếm Nguyên và Huyết Sát quả là rất
mạnh. Theo lời nói của Diệp lão thì hiệu quả của tầng thứ nhất đối với Lục
Thanh bây giờ hơn năm đó lão Trúc Cơ dùng thạch nhũ địa tâm tám ngàn năm rất
nhiều.
Nửa tháng trôi đi, trong khoảng thời gian này, lệnh giới nghiêm của Lạc Nhật
thành cũng từ từ được tháo bỏ. Sau khi công bố tin tức không còn bạo động, cả
Lạc Nhật thành dường như sôi trào. Tất cả tông dân đều đốt đèn, nhảy múa bên
đống lửa ăn mừng tới mấy ngày mấy đêm.
Sau nửa tháng, với yêu cầu của Ô Thiết, đoàn người Lục Thanh ở lại Lạc Nhật
thành xem lễ độ nguyên kiếp. Địa điểm được đặt tại bên ngoài Lạc Nhật thành,
cách khoảng năm dặm. Nơi đó có tên là Vọng Nguyệt sơn ở bên cạnh Thú Khư. Thời
gian vào lúc giữa trưa.