Đuổi Theo Dưới Lòng Đất ( Hạ )


Người đăng: Ma Kiếm

- Chắc chắn là Địa Huyệt Ma Chu, linh thú nhị giai. Nhưng những người biết
tới nó thường gọi là ma thú. Chúng có được năng lực hệ Thổ cực kỳ hiếm thấy,
có thể chui xuống lòng đất mười trượng với một tốc độ rất nhanh. Hơn nữa, nó
có lớp vỏ cứng rắn, có thể so với hắc thiết được tôi luyện trăm lần, đồng thời
có được sức lực rất mạnh. Có thể nói nó là linh thú nhị giai khó chịu nhất.
Điểm quan trọng nữa là chúng rất thích ăn thịt con người.

- Không ngờ lại có loại linh thú như vậy. - Lục Thanh cảm thấy khiếp sợ.
Trong trí nhớ của hắn thì Tử Hà linh thú phổ không hề ghi lại. Xem ra trên thế
gian này chủng loại linh thú nhiều vô số, một quyển sách không thể ghi lại
được tất cả.

- Ý của Diệp lão là tông dân mất tích chính là do Địa Huyệt Ma Chu gây nên? -
Lục Thanh lên tiếng hỏi.

- Chắc chắn không thể nhầm được. Đoạn kiếm này rõ ràng là bị hàm răng sắc bén
cùng với chất độc ăn mòn cắn đứt. Không ngờ, lúc trước chúng bị cả đại lục
liên thủ vậy mà bây giờ vẫn còn.

- Cả đại lục liên thủ? - Lục Thanh kinh ngạc hỏi:

- Loài Ma Chu có thật lợi hại như vậy hay sao?

Dừng lại một chút, âm thanh của Diệp lão lại vang lên trong đầu Lục Thanh:

- Xét riêng thực lực của chúng cũng không mạnh mẽ, nhưng ngoại trừ năng lực
bỏ chạy vào trong lòng đất đáng sợ ra, thì chúng còn có khả năng sinh sản rất
mạnh. Lúc trước, chỉ cần Ma Chu tới một tông môn nào thì tông dân bình thường
của tông môn đó sẽ phải chịu tai ương. Sau khi chúng sinh sản ra vô số, những
con trưởng thành sẽ ra tay với kiếm giả. Bất luận là máu thịt và nguyên khí
của kiếm giả cũng đều là thứ mà chúng yêu thích nhất.

- Vì vậy mà hơn hai vạn năm trước, sau khi hơn mười tông môn bình thường cùng
với mấy tông môn cấp Thanh Phàm bị Ma Chu diệt, Kiếm Thần diện mới phát ra
lệnh diệt tộc. Tập hợp toàn bộ lực lượng trong Thập Vạn đại sơn tiêu diệt đàn
Ma Chu, loại bỏ cho loại người một thứ thiên địch.

Nghe tới đây, Lục Thanh cũng phải than thở. Trong năm vạn năm lịch sử không
ngờ lại tồn tại một chủng tộc linh thú đáng sợ như vậy, đúng là không ngờ
được. Như vậy có thể giải thích được chuyện diễn ra ở đây một cách dễ dàng.
Nếu như là từ dưới đất chui lên thì đúng là không để lại bất cứ dấu vết gì,
đồng thời cũng có thể chạy trốn dễ dàng. Mà đám người Cổ Kiếm Phong làm sao có
thể dụng thần thức để thăm dò dưới nền đất?

Trước tiên, mặt đất đối với thần thức của kiếm giả không lĩnh ngộ hệ Thổ mà
nói thì có lực cản rất lớn. Đó cũng là điều cơ bản khiến cho đám người Cổ Kiếm
Phong không thể dò xét. Lục Thanh đã từng thử dụng thần thức dò xét dưới đất.
Bây giờ, thần thức của hắn có thể bao phủ trong phạm vi năm mươi trượng, nhưng
khi dò xét xuống đất lại không đủ năm trượng. Hơn nữa, thần thức tiêu hao cực
nhanh, chỉ có thể chịu đựng hơn mười lần hô hấp là đã cạn kiệt.

- Tuy nhiên bây giờ lại có một việc rất tốt đang đợi ngươi. - Âm thanh Diệp
lão lại vang lên một lần nữa:

- Mỗi lần Ma Chu đi săn xong liền có một, hai ngày hôn mê để tiêu hóa. Chuyện
này được người ta phát hiện ra sau bao nhiêu kiếm giả bỏ mình. Trong khoảng
thời gian này, chúng phong bế toàn bộ lục thức, cho dù cầm kiếm đâm chúng cũng
không tỉnh lại ngay.

- Ý của Diệp lão là? - Lục Thanh hỏi.

- Lẻn vào hang của Ma Chu, thừa dịp chúng hôn mê mà giết chết toàn bộ. Theo
tình hình bây giờ, thì Ma Chu có thể có một số đang ấp trứng. Số lượng cũng
chỉ có khoảng chừng bảy, tám con. Vì vậy mà tông dân mất tích trong một tháng
qua mới chỉ có ba trăm.

- Nếu như thêm một tháng nữa, để cho chúng tích súc đủ nguyên khí dẫn tới tất
cả Ma Chu được nở ra thì sẽ rất khó đối phó. Ta có thể đoán chắc bên trong căn
nhà đá còn có cửa hang mà Ma Chu để lại. Ngươi đi nhanh rồi quay về. Ma Chu đi
săn chắc chắn sào huyệt không xa ngôi thành. Nếu thuận lợi thì chỉ hai canh
giờ có thể trở về.

Gật đầu, Lục Thanh đi vào trong căn nhà đá. Sau khi đóng cửa lại, hắn tới bên
giường, mở một cái cánh cửa bằng hắc thiết ngăn cách với mặt đất ra. Sau đó,
quanh người hắn hiện lên một vầng kiếm khí màu xanh tím rồi đi xuống theo thềm
đá.

- Phía bên trái.

Lục Thanh quay đầu lại nhìn có thể thấy vách đất bên trái có chút khác biệt.
Tuy nhiên, nếu không phải do Diệp lão biết về Địa Huyệt Ma Chu thì Lục Thanh
không để ý gì tới nó. Dù sao thì đây cũng là một cái hầm, mặt đất có vài chỗ
bị ướt cũng là chuyện bình thường.

Tập trung một chút, đầu ngón tay của Lục Thanh xuất hiện Phong Lôi kiếm khí
dài một thước. Hiển nhiên, sau khi Tốn Phong khí dung hợp hoàn toàn, tu vi của
hắn tăng lên một chút.

Phong Lôi kiếm khí giống như cắt vào đậu hũ, xuyên qua lớp đất. Kiếm khí chỉ
xoay ngược một cái, một cái động rộng chừng ba thước đã xuất hiện. Bên trong
tỏa ra một mùi máu tanh tưởi, hiển nhiên là Ma Chu mới đi chưa lâu. Thân thể
của Lục Thanh được kiếm khí ngăn cản với lớp đất thấm đẫm máu tươi. Sau khi đi
được mấy trượng, Lục Thanh tới được một đường hầm cao khoảng hai trượng.

Với tu vi Kiếm Khách, Lục Thanh có thể thấy được trong bóng đêm khoảng chừng
mười trượng. Có thêm kiếm khí chiếu sáng, có thể nhìn thấy được ba mươi
trượng. Nhìn xung quanh có thể thấy trên mặt đất có hai đoạn kiếm dính đầy máu
tươi và vài đốt ngón tay dính trong bùn đất.

Quả nhiên là người còn lại cũng không chạy thoát. Nghĩ tới hai huynh đệ nói
chuyện trong tửu lâu, Lục Thanh thở dài.

Tốc độ di chuyển của hắn cực nhanh. Rất may là con đường hầm cũng chỉ có một
lối, giúp cho Lục Thanh không phải phân biệt phương hướng. Nhưng dọc theo
đường đi thường xuyên xuất hiện những bộ hài cốt khiến cho Lục Thanh nhíu mày.
Đi được khoảng vài dặm, trên đường đi có hơn mười bộ xương. Mỗi một bộ xương
đều có dấu vết cắn xé.

Cuối cùng, sau nửa nén nhang, Lục Thanh tới cuối con đường, hắn ước chừng bản
thân cũng đi được năm dặm. Căn cứ theo phương hướng thì nơi này cũng gần với
tường của khu thành nam. Trước mặt có một tảng đá nặng ước chừng mấy ngàn cân.
Hiển nhiên là do Địa Huyệt Ma Chu cố tình để lại.

Khi Lục Thanh đang chuyển bị sử dụng kiếm khí đánh nat, âm thanh Diệp lão lại
vang lên trong đầu:

- Không được sử dụng Kiếm Nguyên. Phía sau nó không xa chính là sào huyệt của
Ma Chu. Tiếng động quá lớn sẽ khiến cho chúng tỉnh lại, mà ở dưới đất thì
ngươi cơ bản không phải là đối thủ của chúng.

Lục Thanh sửng sốt. Chẳng lẽ lại bắt hắn dùng sức?

- Ôi! Quả nhiên là còn thiếu kinh nghiệm. - Thấy Lục Thanh nghi hoăc, Diệp
lão thở dài.

- Coi tảng đá như Luyện Tâm kiếm của ngươi, dùng cách mà ngươi sử dụng Luyện
Tâm kiếm. Với tầng thứ nhất của Tử Hoàng Kiếm Thân kinh, lay động mấy ngàn cân
cũng không có bất cứ vấn đề gì.

Lục Thanh nghe vậy liền cúi đầu suy nghĩ, rồi chợt hiểu ra. Hắn bước tới trước
tảng đá. Lục Thanh hít một hơi thật sâu, trong mắt lóe lên tia sáng màu xanh
tím. Hắn vận chuyển Luyện Hồn quyết giúp cho tinh thần binh tĩnh. Trong mắt
hắn, tảng đá đang nhanh chóng thu nhỏ lại, từ từ hóa thành hình dáng của Luyện
Tâm kiếm.

Từ từ đặt tay lên tảng đá, Lục Thanh có cảm giác như đang nắm lấy chuôi của
Luyện Tâm kiếm, những cảnh tượng luyện kiếm lúc trước lại hiện ra trong đầu.
Đặc biệt là đoạn thời gian dài luyện kiếm dưới Minh Nguyệt đầm, vận dụng mọi
cách để giảm bớt áp lực của dòng chảy ngầm trong đầm hoàn toàn hiện rõ trong
đầu Lục Thanh.

Nếu có một người đứng bên cạnh sẽ phát hiện ra bây giờ, trên mặt Lục Thanh có
một tầng ánh sáng màu xanh nhạt, đồng thời có một chút ánh tím lưu chuyển. Khí
thế cực mạnh từ bao phủ toàn thân. Tuy nhiên, khí thế đó lại không hề ẩn chứa
một chút khí tức của Kiếm Nguyên, nó gây cho người ta cảm giác lực lượng cơ
thể thuần túy.

Giống như người khổng lồ trong truyền thuyết từ thời viễn cổ, trời sinh có
được sức mạnh vô hạn. Hai tay Lục Thanh giống như đang cuộn sóng. Tại vị trí
mà bàn tay của Lục Thanh đặt lên tảng đá, một chút bụi khuếch tán ra ngoài.

"Hây..."

Một tiếng quát của Lục Thanh vang lên, mặt đất hơi rung động. Trên đầu, bụi
đất rơi xuống đầy đầu hắn. Tảng đá lớn bị hai tay của Lục Thanh đẩy bắt đầu di
động, từ từ lộ ra một con đường.

Sau khi lộ ra một cái khe đủ cho một người đi qua, Lục Thanh ngừng lại, cúi
đầu nhìn hai tay của mình, trong lòng hiểu ra điều gì đó. Nhưng thoáng cái,
hắn liền tỉnh táo lại, bởi lúc này chưa phải lúc. Lục Thanh nghĩ vậy, rồi
nhanh chóng đi qua tảng đá.

Đôi lông mày khẽ nhíu lại, bởi sau khi đi qua tảng đá, Lục Thanh có thể ngửi
thấy một mùi thối khiến cho người ta phải buồn nôn, đồng thời còn có cả mùi
máu tươi tràn ngập cả đường hầm. Khi nhìn về phía trước, ở chỗ khúc quanh còn
có ánh sáng màu vàng nhạt, pha lẫn với cả ánh sáng đỏ như máu. Nhưng tiếng thở
trầm thấp vang lên liên tiếp.

Ở một góc còn lộ ra nửa cái đầu nhỏ. Cuối cùng thì Lục Thanh cũng biết được
Địa Huyệt Ma Chu mà Diệp lão nói có hình dạng như thế nào.

Đây là một cái huyệt rất rộng, rộng khoảng mười trượng, cao cũng mười trượng.
Trong động có khoảng tám con nhện cao chừng một trượng đang nhắm mắt.

Lớp vỏ của chúng đen nhánh, với mười cái chân sắc bén. Mỗi cái chân cũng phải
to bằng bắp đùi của người thường, dài gần hai mươi trượng. Gây ra sự chú ý của
Lục Thanh chính là cặp răng nhọn đang chảy ra một thứ chất lỏng màu đen khiến
cho hắn có cảm giác nguy hiểm.

Chung quanh tám con ma chu có vô số bộ xương, vẫn còn sót cả thịt nát phủ kín
mặt đất. Mặt đất trong động bị nhuộm một màu đỏ sậm. Chỉ sợ là người bình
thường tới đây, hay kiếm giả có tâm cảnh không đủ chắc chắn đều phải ngất xỉu.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #89