Đuổi Theo Dưới Lòng Đất (thượng)


Người đăng: Ma Kiếm

- Cổ đại nhân! Cuối cùng thì có việc gì xảy ra? - Lục Thanh nghi hoặc hỏi.
Bữa tiệc rượu vừa rồi đã thu hẹp khoảng cách giữa bọn họ.

Nhíu mày, Cổ Kiếm Phong nói:

- Gần một tháng nay có chuyện xảy ra. Cứ khoảng hai, ba ngày lại có tông dân
đang ở trong nhà của mình, mất tích một cách bí ẩn. Nhưng thành vệ lại không
thể phát hiện được một dấu vết gì trong nhà của họ. Thậm chí ngay cả một dấu
vết chống cự cũng không có.

- Chẳng lẽ là cao thủ kiếm đạo làm? - Lạc Tâm Vũ nghi hoặc hỏi.

Cổ Kiếm Phong lắc đầu nói:

- Ban đầu ta cũng tưởng có kiếm đạo cao thủ của tông môn khác muốn tiêu diệt
bớt số lượng tông dân của ta. Nhưng suốt một tháng, thành vệ tuần tra ngày
đêm, đồng thời đêm nào ta cũng ở trong thành dò xét, không hề cảm giác được
bất cứ hơi thở nào.

Đúng là có Cổ Kiếm Phong, một cường giả Kiếm Chủ ở đây, nếu một cao thủ cùng
giai hoặc thấp hơn tới gần, chỉ cần động thủ tạo ra sự dao động của Kiếm
Nguyên chắc chắn sẽ khiến cho hắn cảm nhận được. Mà Kiếm đạo đại sư có cảnh
giới Kiếm Hồn thì không làm như vậy. Thực lực chênh lệch tuyệt đối không khiến
cho bọn họ phải tự mình ra tay.

- Đó là... - Lục Thanh nhìn qua Cổ Kiếm Phong thấy được bên cạnh hắn có một
thanh hắc thiết kiếm rất to. Nếu như hắn nhớ không nhầm thì thanh cự kiếm này
khi họ đi ngang qua cửa tửu lâu lúc trước đã gặp được hai vị Kiếm Giả rách
rưới. Một trong hai người sử dụng vải trắng để bọc lấy chuôi kiếm. Bởi vì câu
chuyện của hai người thu hút nên Lục Thanh để ý rất kỹ.

Lúc này, thanh kiếm bị chém thành hai đoạn. Xung quanh đoạn kiếm còn có một
vũng máu tươi. Hiển nhiên là sự việc diễn ra chưa quá thời gian hai nén nhang.
Rất có thể lúc đó đã chống cự lại, nhưng nhìn tình hình bây giờ, hiển nhiên là
lành ít dữ nhiều.

Cổ Kiếm Phong gật đầu, nói:

- Đây là một đôi huynh đệ nổi tiếng nghèo túng trong đám tông dân. Mặc dù bọn
họ có tu vi Kiếm Thị nhưng bởi vì tổ tiên may mắn tìm được một quyển Lương
Nghi kiếm trận rồi họ học được. Vì vậy mà Kiếm Giả bình thường cũng không dám
chọc vào bọn họ. Ngày thường, bọn họ sinh sống bằng việc bảo vệ cho một số cửa
hàng để sinh sống, nói chung thu nhập cũng tương đối. Nhưng hai người lại say
mê cờ bạc nên vẫn nghèo túng, chỉ có thể ở khu tông dân bình thường thế này.

- Mà vừa rồi, có thế người kia đánh giá sai thực lực của bọn họ nên mới để
cho phản kháng. - Cổ Kiếm Phong bình tĩnh nói, nhưng nét mặt lại rất tức giận.

- Chết tiệt! Người này chuyên chọn những tông dân bình thường hoặc là người
có thực lực yếu để ra tay. Hơn nữa, hành tung bí mật và không để lại bất cứ sơ
hở nào.

Vào lúc này, lại có một đội thành vệ chạy tới, sơ tán tông dân. Tư Đồ thành vệ
trưởng cũng đi tới.

- Thế nào rồi? - Cố Kiếm Phong mở miệng hỏi.

Hán tử lắc đầu, nói:

- Không có! Tất cả người mai phục ở khu tông dân bình thường đều đã được huy
động nhưng vẫn không phát hiện được gì. Bốn cửa thành cũng không phát hiện ra
người nào khả nghi, hoàn toàn giống như trước.

- Ô huynh có phát hiện gì không? - Cổ Kiếm Phong nhìn sang Điện chủ Ô Thiết
của Kiếm Thần điện đang từ trong một căn nhà đá đi ra.

Cũng lắc đầu, Ô Thiết cười khổ nói:

- Không có! Ngoại trừ một chút đổ vỡ còn lại không có gì. Không thể tưởng
tượng nổi chuyện như thế này lại có thể xảy ra.

Ô Thiết phất tay, thở dài một hơi, nói:

- Trở về thôi. Phong chủ cũng không có bất cứ phản ứng gì chứng tỏ không có
sự của Kiếm Đạo đại sư cảnh giới Kiếm Hồn.

- Nhưng bẩm thành chủ. Đến hôm nay, khắp trong thành đã nghe phong phanh về
chuyện này. Khu vực tông dân bình thường đã hết sức hoảng sợ, có không ít tông
dân bắt đầu di chuyển. Lòng tin với phủ thành chủ cũng bắt đầu dao động. Cứ
thế này thì Lạc Nhật thành sẽ bị nguy mất.

Trầm mặc một lúc, Cổ Kiếm Phong mở miệng nói:

- Đã có bao nhiêu người mất tích rồi?

- Tính cả hôm nay thì tổng cộng là chín mươi bảy hộ, ba trăm lẻ sáu người.

- Bắt đầu từ bây giờ, giới nghiêm toàn bộ, đóng hết tất cả cửa thành lại. Nếu
không được sự cho phép của phủ thành chủ, bất kể người nào cũng không được ra
ngoài thành. Tất cả thành vệ tuần tra toàn thành, nếu không có mệnh lệnh của
ta, không ai được về nhà nghỉ. Mặt khác, thông báo cho gia chủ Tư Đồ Hạo Minh
của gia tộc Tư Đồ để cho hắn điều động người trong gia tộc tham dự tuần tra.
Ta cũng không nói nhiều, hy vọng ngươi có thể hiểu.

- Vâng! Thành chủ yên tâm. Gia tộc Tư Đồ của chúng ta không đặt mình ra ngoài
sự việc. - Hán tử Tư Đồ lên tiếng.

"Gia tộc Tư Đồ?" - Lục Thanh chú ý lắng nghe. Có thể khiến cho Cổ Kiếm Phong,
một vị cường giả Kiếm Chủ, thành chủ của một thành coi trọng như vậy chỉ sợ là
một trong năm đại gia tộc. Triêu Dương thành, gia tộc Hoàng Phủ. Phiêu Miễu
thành, gia tộc Tây Môn. Gia tộc họ Diệp ở Vân Vụ thành. Nhạc gia ở Tử Hà thành
và gia tộc Tư Đồ ở Lạc Nhật thành.

- Cổ thành chủ! Nếu như không ngại thì hai người huynh đệ chúng ta muốn tham
gia tuần tra, hy vọng có thể giúp đỡ một chút sức lực. - Lạc Tâm Vũ đang đứng
một bên chợt mở miệng.

Nghe thấy vậy, Cổ Kiếm Phong mừng rỡ, mở miệng nói:

- Làm phiền hai vị.

Đám người Lục Thanh đứng bên cũng mở miệng giúp đỡ khiến cho Cổ Kiếm Phong vui
vẻ. Tất nhiên, hắn có thể nhìn ra tu vi của đoàn người Lục Thanh mạnh tới đâu.
Bọn họ gần như đều là những nhân vật kiệt xuất của tông môn. Có sự giúp đỡ của
bọn họ, nếu gặp phải chuyện gì bất ngờ cũng có thể có chút tác dụng.

Cuối cùng, ngoại trừ Minh Tuyết Nhi bị khuyên giải trở về, mọi người chia nhau
ra, theo đám thành vệ tới mười nơi trong khu vực của đám tông dân bình thường.
Ô Thiết cũng trở về Kiếm Thần điện, điều khiển điện vệ. Nhất thời, không khí
cả Lạc Nhật thành trở nên nặng nề.

Lục Thanh được Cổ Kiếm Phong lưu lại khu vực này để tuần tra. Khu vực tông dân
bình thường ở đây cũng không rộng, chỉ khoảng hơn mười mẫu. Trên đường hoàn
toàn yên tĩnh. Còn về đám tông dân thì bởi vì lệnh giới nghiêm nên đã về hết
nhà. Lúc này, chỉ còn lại Lục Thanh và một đội có mười thành vệ.

Bây giờ, Lục Thanh đang cau mày, những suy nghĩ xuất hiện thật nhanh trong
đầu.

- Tiểu tử phát hiện thấy cái gì? - Đột nhiên, thanh âm của Diệp lão vang lên
trong óc Lục Thanh.

- Diệp lão đã khỏe? - Lục Thanh cảm thấy vui vẻ. Từ sáng sớm tới bây giờ,
Diệp lão không hề nói một tiếng, cũng dặn Lục Thanh không quấy rầy lão. Lão
nói để hồi phục lại lực lượng đã mất đi. Nhưng bây giờ lại đột nhiên mở miệng,
chứng tỏ đã có sự tiến triển.

Lầm bầm gì đó, Diệp lão nói:

- Làm sao mà nhanh thế được. Ngươi cho rằng đó chỉ là tổn thương bình thường
hay sao? Lần này bị nữ nhân điên đó sử dụng tà kiếm trận khiến cho ta không
thể thu hồi Kiếm Nguyên. Nếu muốn hồi phục lại cũng phải mất tới mười năm. Bây
giờ, chỉ có thể thở ra một chút mà thôi.

Lục Thanh nghe vậy cảm thấy sửng sốt. Hắn vội vàng nói:

- Diệp lão cứu ta thoát khỏi nguy hiểm. Nếu có gì có thể giúp ngài nhanh hồi
phục thì cứ nói. Lục Thanh nhất định sẽ dốc toàn lực.

Thở dài một tiếng, Diệp lão nói:

- Tiểu tử có lòng như vậy chứng ta không nhìn lầm người. Nhưng bây giờ, ngươi
chưa giúp gì được cho ta. Trước mắt, ngươi cần cố gắng tăng tiến tu vi, để sau
này hãy hay. Bây giờ, ta phụ thuộc trong Luyện Tâm kiếm của người hết sức an
toàn, không có vấn đề gì hết.

Dừng lại một chút, Diệp lão lại nói tiếp:

- Tiểu tử! Ngươi rời khỏi mấy người này, quay về chỗ căn nhà lúc này. Ở đó,
hình như ta cảm nhận được một thứ gì đó quen thuộc.

Gật gật, Lục Thanh không nói gì nữa mà xoay người nó với đám thành vệ đi sau:

- Các ngươi đi dọc theo lối này dò xét. Ta tới đó xem một chút. - Chỉ tay vào
một cái ngõ nhỏ, rồi Lục Thanh đi vào bên trong.

Đối với sự phân phó của Lục Thanh, đám thành vệ không dám từ chối. Bọn họ đã
nhìn thấy Lục Thanh tới đây như thế nào. Đặc biệt là bộ võ phục của Lục Thanh
bây giờ có màu xanh xám. Mặc dù tuổi còn trẻ tới mức khó tin, nhưng sự thật
trước mắt, cùng với thanh thế của Phong Lôi kiếm khí khiến cho bọn họ không
thể không tin.

Sau khi đi vào ngõ nhỏ, Lục Thanh hóa thành một đạo tàn ảnh, thu liễm Kiếm
Nguyên lực, nhanh chóng về tới căn nhà đá của đôi huynh đệ nghèo kia.

Vào lúc này, vết máu trước căn nhà đã đông lại. Đoạn chuôi kiếm vẫn còn ở đó,
không có ai có ý định lấy đi. Lục Thanh lắc đầu, xem ra thường ngày, đôi huynh
đệ này cũng không được lòng người lắm.

- Thấy cái gì? - Diệp lão mở miệng hỏi.

- Vâng! - Lục Thanh gật đầu, nói:

- Lục gia của ta có một quyển chú tạo kỳ thư tên là Tàn Kiếm kinh. Bên trong
kể lại chi tiết nguyên nhân khiến cho các loại kiếm bị gẫy. Ở trong đó có miêu
tả về trường hợp ở đây.

Suy nghĩ một chút, Lục Thanh nói tiếp:

- Mặt kiếm bị gẫy mặc dù bóng, nhìn như bị một thanh kiếm sắc chặt đứt. Nhưng
thực ra không phải. Chỗ mặt vỡ gần thân kiếm đường vân vặn vẹo, hơn nữa nhìn
kỹ cũng không phải là một đường. Nguyên nhân gây ra điều đó cũng chỉ có một đó
là do thanh kiếm này bị người ta dùng sức làm gẫy.

- Ngươi nói rất đúng. Không ngờ Lục gia của ngươi lại còn có kỳ học như vậy.
Nhưng bây giờ, ngươi nhìn kỹ chỗ gẫy của nó. - Diệp lão than thở một câu rồi
nhắc nhở.

- Đây là? - Lục Thanh nghe thấy vậy liền cầm nửa đoạn kiếm lên nhìn. Hắn phát
hiện, một mặt vốn do hắc tinh luyện chế ra vào lúc này đang có những tiếng
lách tách rất nhỏ. Nếu không phải đêm khuya không người hết sức yên tĩnh thì
không thể nghe được. Chỗ gãy giống như bị mài mòn, từ từ lõm xuống. Một chút
bụi trắng nhẹ nhàng bay ra khỏi chỗ lõm.

- Làm sao lại như vậy? - Lục Thanh ngẩn người.

- Ôi... - Lúc này, Diệp lão chợt thở dài:

- Thì ra là đàn súc sinh này. Không ngờ lại xuất hiện chúng ở đây.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #88