Người đăng: Ma Kiếm
Càng khiến cho đám Dư Cập Hóa hoảng sợ đó là mặt tuyết trước mặt bị đào lên
những cái hố to, nhưng không hề có một hạt tuyết hay làn khí lan tới bọn họ.
Năng lực khống chế như vậy, bọn họ không dám tưởng tượng.
Một lát sau, bụi tuyết tan hết, xuất hiện trước mặt mọi người là gần ngàn cái
xác sói cháy đen. Trong số đó có cả những đám tro, chứng tỏ đợt công kích vừa
rồi Trường Nha lang chết phải nhiều hơn rất nhiều.
Bầy sói bị năm người trên bầu trời chấn nhiếp. Nhìn thi thể của đồng loại cháy
đen trước mặt chúng tru lên những tiếng thê lương. Sau đó, bầy sói như thùy
triều rút đi. Chỉ trong chớp mắt, biến mất không còn chút bóng dáng.
Năm người từ trên không trung hạ xuống, nhẹ nhàng như một cách chim hạ xuống
đất, không bốc lên một chút bụi. Chín người bước lên trước thi lễ. Nét mặt Lạc
Tâm Vũ lạnh nhạt, bước tới khom người trước Lạc Thiên Phong nói:
- Cha.
Nhìn Lạc Tâm Vũ cung kính trước mặt, Lạc Thiên Phong gật đầu hài lòng. Vị trí
đứng đầu Long Phượng bảng của con trai đã làm cho hắn mở mày mở mặt. Sau đó,
Lạc Tâm Vũ quay sang bốn vị phong chủ, hành lễ:
- Bốn vị sư thúc mạnh khỏe. - Đám người Dư Cập Hóa cũng tiến lên hành lễ.
- Nhược Vũ! Tuyết Nhi đâu? - Minh Tịch Nguyệt nhướng mày hỏi. Nhưng do đó là
đệ tử của mình nên giọng nói cũng không quá lạnh nhạt.
Dịch Nhược Vũ nghe thấy vậy không dám chậm trễ, đáp:
- Sư muột tuổi còn trẻ, lại chưa thấy máu bao giờ. Nên con để sư muội ở Lang
Khẩu thôn, không đưa tới đây.
Nhướng mày, Minh Tịnh Nguyệt đang định nói gì đó thì Tứ trưởng lão Huyền Minh
đã mở miệng:
- Nếu không còn vấn đề gì nữa, thì hãy nói cho chúng ta rõ chuyện ở đây.
Bốn người kể cả Lạc Thiên Phong cùng gật đầu, nhìn về phía Lạc Tâm Vũ.
- Vũ nhi! Ngươi nói lại tình hình cụ thể cho chúng ta.
Đối mặt với ánh mắt của năm vị đại sư kiếm đạo, Lạc Tâm Vũ hơi mất bình tĩnh.
Nhưng do ở chung nhiều năm với phụ thân Lạc Thiên Phong nên cũng giúp cho hắn
nhanh chóng ổn định. Hắn liền nói lại tất cả tình huống trong khoảng thời gian
gần đây. Khi nói tới chuyện huyết tế, thanh âm có chút hoảng sợ. Dù sao thì
kiếm trận ác độc như vậy khiến cho người ta khó có thể chấp nhận.
- Cái gì?
Lạc Tâm Vũ nói xong, năm người Lạc Thiên Phong nhìn nhau rồi nhìn về phía kiếm
trận. Trong lòng mỗi người đều cảm thấy một sự khiếp sợ.
- Đây là lực lượng của nó sao? - Lạc Thiên Phong lẩm bẩm nói:
- Không ngờ lại không thể phát hiện được. - Nhưng ngay lập tức, năm người
cùng nở nụ cười. Nếu như chiếm được thứ đó thì chuyện tông môn quật khởi đã
nằm trong tầm tay.
- Bây giờ là làm thế nào mới có thể chiếm được đồ vật đó vào trong tay. -
Trong năm người, ngoại trừ Minh Tịnh Nguyệt còn có duy nhất một gã trung niên
hán tử. Lúc này, hắn mở miệng ra nói. Hán tử mặc một bộ võ phục màu tím, chòm
râu trên mặt khiến cho khuôn mặt hắn hết sức hiền lạnh. Nhưng không một ai dám
coi thường hắn. Bởi hắn chính là một trong số các phong chủ của Tử Hà tông,
phong chủ Tầm Thiên Kính. Tu vi của hắn chính là một trong sáu vị kiếm đạo đại
sư đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn. Đồng thời cũng là một trong hai trưởng lão của
tông môn, có được quyền cao chức trọng.
Lạc Thiên Phong trầm tư một lúc, rồi nhìn về phía chín người Lạc Tâm Vũ, nói:
- Các ngươi về trước đi. Chuyện ở đây, các ngươi không thể can thiệp được.
- Nhưng tông chủ... Lục Thanh vẫn còn đang ở trong trận. - Mặc dù không hiểu
mấy người Lạc Thiên Phong nói gì, nhưng nghe yêu cầu rời đi khiến cho Đoạn
Thanh Vân không giữ được bình tĩnh.
- Thanh Vân. - Dư Cập Hóa kéo tay Đoạn Thanh Vân. Nhưng hai người cảm thấy
kinh ngạc khi Triệu Thiên Diệp đứng bên lại tiến lên hai bước, bái một cái
thật sâu đối với Lạc Thiên Phong và Huyền Thanh:
- Mong tông chủ đại nhân và sư phụ có thể cứu mạng của Lục sư đệ.
Mấy người Dư Cập Hóa không thể ngờ được Triệu Thiên Diệp vẫn luôn lạnh lùng,
vào lúc này lại có thể vì Lục Thanh mà thỉnh cầu mấy người tông chủ. Phải biết
rằng, ngoại trừ lúc đàu lên núi bái sư, sau đó mặc kệ người nào, Triệu Thiên
Diệp cũng chỉ khom người một chút mà thôi. Nói tóm lại trời sanh hắn có tính
kiêu ngạo. Ngay cả mấy người Lạc Tâm Vũ cũng biết điều đó. Mà vào lúc này, hắn
lại mở miệng vì Lục Thanh khiến cho bọn họ cảm thấy giật mình vì quan hệ của
Triệu Thiên Diệp với Lục Thanh.
- Lục Thanh! - Lạc Thiên Phong than nhẹ một tiếng.
- Lục Thanh cũng vì bảo vệ Lạc Nhât thành mà rơi vào hiểm cảnh. Tông môn sẽ
không để cho hắn phải thất vọng. Chưa kể ta còn nghe nói sự tiến bộ của hắn
trong vòng trăm năm qua chưa từng xuất hiện người nào như thế.
Huyền Minh đứng bên cạnh mỉm cười đối với Huyền Thanh:
- Đây là ái đồ mà Huyền phong chủ tự mình dẫn lên núi. Có thể có được tốc độ
tu luyện như thế cũng có nguyên nhân. Huyền Thanh sư huynh phải bảo vệ hắn cho
tốt mới được.
Người sáng suốt nghe thấy vậy cũng có thể hiểu được Huyền Minh không có hảo ý
đối với Huyền Thanh. Ba người Lạc Thiên Phong như đã quen nên nét mặt vẫn thản
nhiên. Trước mặt đám tiểu bối như Lạc Tâm Vũ tất nhiên là không tiện mở miệng.
Huyền Thanh trở nên âm trầm một cách đáng sợ. Nhưng vẫn nhếch mép mỉm cười,
nói:
- Phú quý do trời, sinh tử do mệnh. Có thể làm gì ta sẽ dốc hết sức ra để
làm. Còn sống hay chết là do tạo hóa của hắn.
Sau khi có được sự cam đoan của Lạc Thiên Phong và Huyền Thanh, ba người Đoạn
Thanh Vân cảm thấy yên tâm mà đi xuống. Khi tới chân núi, bọn họ nhanh chóng
chạy tới gặp Nhiếp Thanh Thiên và ba vị hộ pháp. Sau khi nghe thấy tông chủ và
bốn vị phong chủ tới đó, bọn họ liền thay đổi hướng. Nhưng sau khi Nhiếp Thanh
Thiên biết được tình cảnh của Lục Thanh, bầu rượu bên hông bị hắn bóp nát.
Nhưng hắn cũng chẳng biết làm cách nào. Nếu ngay cả tông chủ và bốn vị phong
chủ mà cũng không thể giải cứu thì bọn họ có đi cũng chẳng giải quyết được vấn
đề gì.
Vào lúc này, chín người Lạc Tâm Vũ đứng im ở một nơi. Lớp tuyết đọng trên mặt
đất đã được kiếm khí trong cuộc chiến quét sạch. Chỉ còn lại mặt đất màu vàng.
Nhìn trước mặt không hề có chút lực lượng dao động, nét mặt Lạc Thiên Phong
trở nên nghiêm trọng. Hắn giơ hai ngón tay làm kiếm. Đầu ngón tay xuất hiện
Kiếm Cương mà vàng tím dài mười tượng. Kiếm Cương như có cùng nguồn gốc với
kiếm khí của Lạc Tâm Vũ. Nhưng so với kiếm khí thì nó ngưng tụ hơn rất nhiều,
đồng thời cũng linh động hơn.
Vào lúc này, quanh đầu ngón tay của Lạc Thiên Phong có một ngọn lửa màu vàng
bao phủ, như muốn đốt cháy cả không khí. Không gian xung quanh cũng bắt đầu
vặn vẹo. Nhưng bốn người Huyền Thanh đứng bên cạnh lại không cảm thấy có một
chút hơi nóng. Mặc dù bốn người không mở miệng, nhưng trên mặt cũng hơi tái.
Chứng tỏ trong lòng họ đang bị chấn nhiếp. Tu vi và lực không chế như vậy đã
vượt qua bọn họ. Đồng thời, nguyên bản trong lòng bốn người vốn hờ hững thì
nay lại thêm một chút kính sợ.
Chỉ thấy Lạc Thiên Phong giơ tay phải lên. Kiếm Cương dài mười trượng ở đầu
ngón tay của hắn chợt biến đổi. Chỉ trong nháy mắt nó hóa thành một thanh kiếm
dài mười trượng, rộng vài thước bị bao phủ bởi một ngọn lửa.
- Đi...
Lạc Thiên Phong quá khẽ một tiếng, tay phải chặt xuống. Vào lúc này, cánh tay
phải của Lạc Thiên Phong chợt trở nên mơ hồ khiến cho bốn người Huyền Thanh
cũng không nhận rõ vị trí. Thanh kiếm màu vàng tím như xuyên qua không gian,
chỉ để lại một chút ảo ảnh bay vào khoảng không gian mà hai người Lục Thanh và
Đoạn Thanh Vân bị hút vào trong.
- Sao lại như thế?
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thanh kiếm chém vào khoảng không mà
không hề gặp một chút trở ngại, thậm chí là một chút gợn sóng. Chỉ có nơi mũi
kiếm cắm vào một chút dao động trong không khí tản ra. Nơi nó đi qua, không
khí dao động. Bất luận là nó động tới núi đá hay đại thụ chúng cũng đều biến
thành bột phấn. Dao động lan tới hơn mười trượng mới dừng lại.
Lạc Thiên Phong nhíu mày, mở miệng nói:
- Ta đã sử dụng tám phần lực lượng của Tử Dương kiếm vẫn không làm gì được
nó. Các ngươi thử kết hợp với ta xem xao. Ta đoán tất cả chúng ta phải dốc
toàn lực mới có thể mở ra được một con đường.
Vừa dứt lời, hắn chợt quát lên:
- Người nào?
Lạc Thiên Phong nhíu mày, cả năm người cùng nhìn vào không trung về phía Thú
Khư trên bầu trời xa xa.
Trong tầm mắt của bọn họ, sáu đạo kiếm quang đang bay tới cực nhanh. Kiếm
quang đó không phải do Kiếm Chủ cố gắng ngự không mà hoàn toàn do kiếm khí có
thuộc tính tinh khiết tạo thành sáu đạo Kiếm Cương. Sáu đạo Kiếm Cương phá
không mà tới so với năm người Lạc Thiên Phong còn mạnh hơn một bậc.
Có thể bởi vì do nguyên nhân tốc độ quá nhanh, nên bên ngoài Kiếm Cương xuất
hiện một cái lồng bằng lửa. Ánh sáng của nó tỏa ra chẳng khác nào mặt trời
chói chang.
- Là Thanh Ngọc tam lão và Phù vân tam kiếm. Làm sao mà sáu lão già này lại
có được tin tức? - Trên trán Tầm Thiên Kính nổi gân xanh, nhìn chằm chằm vào
sáu đạo kiếm quang đang bay đến, giọng nói chẳng hề khách khí.
Hừ lạnh một tiếng, Lạc Thiên Phong nói:
- Hai tông này luôn mơ ước địa vị của tông môn chúng ta. Vì vậy mà bọn họ sắp
đặt gian tế vào cũng là chuyện bình thường. Chờ sau khi lấy được đồ vật đó trở
về sẽ điều tra một lần. Phàm là người của bọn họ ngay cả cửu tộc, già trẻ nam
nữ đều không bỏ sót. - Từ âm thanh của Lạc Thiên Phong, bốn người còn lại biết
hắn đã nổi giận. Lần này, bọn họ được sư thúc Thái Thượng trưởng lão chỉ điểm,
tìm kiếm thứ đồ vật đó.
Hôm nay, sáu người kia đến đây, mặc dù bọn họ không cảm thấy e ngại nhưng nếu
không ai biết thì vẫn tốt hơn. Chẳng may nó rơi vào tay sáu người đó thì Tử Hả
tông sau mấy năm sẽ lâm vào thế vạn kiếp bất phục.
Mà từ khi Nhiếp Thanh Thiên đến Lạc Nhật thành cầu viện mới chỉ có mấy canh
giờ. Vậy mà sáu người này có thể thu được tin tức, kịp thời chạy tới. Tốc độ
truyền tin của gian tế quá nhanh khiến cho năm người tức giận.
- Ha ha! Mấy năm không gặp, mấy vị vẫn khỏe chứ? - Lúc này, một thanh âm già
nua từ xa vang lên. Thanh âm vang vọng khắp không gian xung quanh đó.
Sau khoảng một nhịp hô hấp, sáu người đó liền xuất hiện trước mặt năm người
Lạc Thiên Phong. Sau người hơi chưa làm hai bên. Một bên là ba người mặc
trường sam màu trắng, lưng đeo Thanh Phàm thần kiếm tỏa ra ánh sáng màu vàng.
Nhìn ba người đó khiến cho người khác phải ngạc nhiên vì dáng vẻ trung niên
của họ. Mà khuôn mặt của họ giống nhau như đúc. Ba người đứng cùng một chỗ với
nhau khiến cho người ta không biết đó.