Kiếm Chủng Biến Hóa


Người đăng: Ma Kiếm

Thấy không thể làm gì được. Huyết Cốt Tâm lập tức dừng tay.

Nhưng Ma Vô Thường quan sát chăm chú Lôi Thiên một hồi, lập tức thần sắc trở
nên ngưng trọng:

- Ý chí ngoại hiển, cảnh giới Tôn Giả!

Mặt lộ vẻ kinh ngạc. Lôi Thiên nhìn về phía Ma Vô Thường, bỗng cười khẽ một
tiếng:

- Ngươi cũng không kém. ..

Nghe hai người nói với nhau, bốn người Liệt Sí Thiên đều kinh hãi trong lòng,
sau đó nhớ lại biểu hiện của Lôi Thiên lúc trước, trong lòng lập tức dâng lên
sóng gió.

- Lôi huynh, xem ra Tử Lôi tông của huynh đã có thực lực đặt chân lên giới
Bạch Linh rồi.

Minh Thiên Hà cười khổ.

- Giới Bạch Linh phải đâu dễ đặt chân lên như vậy, tông môn cấp Bạch Linh
trong vòng năm vạn năm qua vẫn duy trì số lượng như cũ, muốn đặt chân lên đó,
e rằng phải tranh chấp cùng một tông môn nào đó không chết không thôi. Tử Lôi
tông ta còn thiếu một chút nền tảng.

Lôi Thiên thờ ơ nói.

Mấy người nói xong, ánh mắt cũng không rời khỏi hai người Lục Thanh, trên chín
tầng mây, kiếp vân chiếm phạm vi hai mươi dặm dường như còn e ngại chuyện gì,
vẫn chưa đánh xuống.

Lúc này pháp tắc Thiên Đạo quanh người Lục Thanh gần như đã ngưng đọng thành
thực chất. Tuy nhiên sáu người có thể thấy được, dưới pháp tắc Thiên Đạo còn
có một vầng sáng pháp tắc màu tím bạc không bị trấn áp, thậm chí pháp tắc
Thiên Đạo sau khi lớn mạnh lại tỏ ra hơi sợ hãi không dám tới gần, vầng sáng
pháp tắc màu tím bạc này dán chặt trên người Lục Thanh

Thần sắc Lục Thanh lúc này tỏ ra an tường, đứng giữa hư không dường như đã hòa
hợp với thiên địa thành một thể. Dần dần mọi người đều mất đi cảm ứng với hắn,
cho dù mắt thấy nhưng lòng sinh ra nghi hoặc không thôi ở đó thật sự có người
tồn tại hay sao?

- Người này quả thật kinh tài tuyệt diễm, gặp may mắn vô cùng, có thể ngộ đạo
như vậy, e rằng trong năm vạn năm qua cũng tuyệt đối là hiếm có.

Minh Thiên Hà nói với giọng cảm khái đồng thời mắt liếc nhìn sang Huyết Cốt
Tâm.

Lôi kiếp do Lục Thanh dẫn tới, nên vừa rồi Huyết Cốt Tâm không dám động thủ,
can thiệp vào ý chí của Thiên Đạo, cho dù là tiên thiên Ma Đạo cũng không chịu
nổi, huống chi lão lại là một Kiếm Giả nửa đường mới đầu nhập vào Ma Đạo.

Lúc này, hư ảnh Kiếm Ý màu trắng đục bao vây Nhiếp Bích Tâm cũng ngân vang
tiếng kiếm ngâm mênh mông vô tận. Tiếng kiếm ngâm cuồn cuộn vang tận chín tầng
mây, cho dù là kiếp vân bên trên cũng vì vậy mà hơi ngưng trệ

- Kiếm Phách ngưng luyện!

Bỗng nhiên Lạc Băng Y hạ giọng nói.

Lúc này, một đạo kiếm quang màu trắng đục từ người Nhiếp Bích Tâm phóng vút
lên cao, tiếng kiếm ngâm kịch liệt mang theo một cỗ Kiếm Ý Hạo Nhiên mênh mông
cuồn cuộn, nháy mắt đã trấn áp trong phạm vi hai trăm dặm trên không.

Dưới Bái Nguyệt phong, trong mắt Tửu Kiếm Hoàng vọt ra hào quang kinh người.

- Tông sư Kiếm Phách, là Tông sư Kiếm Phách!

Thân hình Tửu Kiếm Hoàng run rẩy:

- Năm ngàn năm. Hạo Nhiên tông ta rốt cục lại xuất hiện một Tông sư Kiếm
Phách. Khí Chư Thiên cuồn cuộn, Chính Khí thịnh vượng hơn!

- Khí Chư Thiên cuồn cuộn, Chính Khí thịnh vượng hơn!

Mười mấy Đại sư Hạo Nhiên tông đồng thanh quát vang phụ họa.

Hạo Nhiên Chính Khí màu trắng đục lấy Tửu Kiếm Hoàng làm trung tâm, hội tụ lại
trên cao vạn trượng, hóa thành một thanh kiếm Chính Khí thực chất màu trắng
đục, lăng không bắn xuống đỉnh Bái Nguyệt phong.

Thanh kiếm Chính Khí dài một trượng này không gặp chút trở ngại. bắn vào sau
lưng Nhiếp Bích Tâm.

Hai mắt Nhiếp Bích Tâm bừng mở, khí Động Hư vô biên từ trong không trung xuất
hiện, nhập vào thân thể lão. Ngay sau đó, thân thể Nhiếp Bích Tâm vốn đứng
dưới quảng trường bắt đầu chậm rãi bay lên.

Khí Động Hư hội Tụ khoảng thời gian tàn nữa nén nhang mới dừng lại. Lúc này,
đôi mắt Nhiếp Bích Tâm đã trở nên thanh tĩnh lại.

- Nhiếp huynh, chúc mừng.

Nhìn Nhiếp Bích Tâm trước mặt. Lôi Thiên mĩm cười nói:

- Ngưng luyện Lĩnh Vực trong thời gian tàn nửa nén nhang, chính là hiếm có
trong số nhưng kẻ đắc đạo.

Lúc này nhìn sáu người Lôi Thiên trước mặt, bỗng nhiên Nhiếp Bích Tâm có cảm
giác như đã trải qua mấy đời. Nửa ngày trước, nhìn sáu người trước mặt, lão
còn nhìn bằng ánh mắt sợ hãi và tôn sùng. Nhưng chỉ nữa ngày sau, lão đã có
thể nhìn sáu người bằng ánh mắt ngang hàng. Lòng Nhiếp Bích Tâm đột nhiên cảm
khái, chênh lệch thực lực, chỉ kém một bậc đã là một trời một vực, huống chi
còn kém cả một cảnh giới Kiếm Đạo.

Kiếm Hồn và Kiếm Phách, khác nhau một chữ, cách xa ngàn dặm.

- Nhiếp Bích Tâm tham kiến các vị.

Tuy rằng đã là Tông sư Kiếm Phách, nhưng Nhiếp Bích Tâm vẫn khẽ nghiêng mình
thi lễ với bốn người Lôi Thiên. Mặc dù lúc nãy bận đột phá lãnh ngộ, nhưng
Nhiếp Bích Tâm vẫn có cảm ứng với những chuyện xung quanh. Nguy cơ sinh tử khi
Huyết Cốt Tâm muốn ra tay lão cũng biết rất rõ ràng, tự nhiên cũng hiểu bọn
Lôi Thiên đã ra tay viện trợ.

- Đêu là đông đạo với nhau, xin Nhiếp huynh đừng khách sáo. Minh Thiên Hà
cười nói.

Không do dự, lập tức Nhiếp Bích Tâm đứng sang bên cạnh bốn người Lôi Thiên.

Hiện tại thêm một Tông sư Kiếm Phách, tuy chỉ vừa mới tấn cấp, nhưng vẫn khiến
cho Huyết Cốt Tâm cau mày, khẽ liếc nhìn Ma Vô Thường. Lúc này Ma Vô Thường
vẫn tỏ ra thoải mái nhẹ nhàng, dường như y đã nắm tất cả trong lòng bàn tay.

- Ầm. ..

Thiên Lôi gào thét giống như đã nhịn quá lâu. ý chí đang hội tụ tới cũng càng
ngày càng lớn. Dù là bọn Lôi Thiên cũng phải thối lui vài dặm, đễ tránh cho bị
ảnh hưởng lan tới.

Lúc này pháp tắc Thiên Đạo trên người Lục Thanh đã ngưng tụ thành một quầng
sáng thực chất. bao vây thân thể hắn vào trong. Tận cùng bên trong là một
quầng sáng pháp tắc màu tím bạc, cũng bao Lục Thanh vào giữa. Trong Đan Điền
Khí Hải, một thanh Kiếm Chủng dài chín tấc đang tỏa ra thần quang màu tím bạc
rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ Khí Hải.

Trong không gian Kiếm Chủng, trên màn trời tối đen có rất nhiều điểm sáng nho
nhỏ. Lúc này những điểm sáng ấy bừng lên hào quang chói mắt, sau đó chậm rãi
hội tụ lại trên màn trời tối đến.

Hệ Chư Thiên!

Lúc này trong lòng Lục Thanh đột ngột bừng tỉnh ngộ, thì ra màn trời phía trên
không gian Kiếm Chủng chính là hệ Chư Thiên vô cùng vô tận.

Hệ Chư Thiên hội tụ ngưng kết thành một vì sao rực rỡ chói mắt bên trong Kiếm
Hồn. Vì sao này phát ra đủ các loại màu sắc vô cùng rực rỡ, khiến cho người ta
không thể phân biệt rõ rốt cục nó có bao nhiêu màu.

Trên Kiếm Hồn chín tấc, lực pháp tắc màu tím bạc cũng sáng chói lên, bên cạnh
Kiếm Hồn, một đạo kiếp lôi màu tím đến đang xoay vần, dường như có linh tính,
phát ra nhưng tiếng nổ ầm ầm như sét đánh.

Tâm thần Lục Thanh chìm vào trong uy nghiêm vô hạn, đây là uy Thiên Đạo, uy
Thiên Đạo hết sức tinh thuần. Tuy nhiên khác với uy Thiên Đạo Kiếm tông, uy
Thiên Đạo Kiếm Tông chỉ có hồn thức bao lấy cả khoảng thiên địa này, mà giờ
phút này uy Thiên Đạo mà Lục Thanh cảm ứng được, chính là cả thiên địa.

Uy nghiêm như vậy đã thoát ra khỏi sức người. Đối với sự biến hóa của không
gian Kiếm Chủng, Lục Thanh cảm thấy kỳ dị khôn lường, chỉ có điều bên trong
Tủy Hải, huyết mạch Long Vương ba ngàn trượng không ngừng cất tiếng long ngâm
giận dữ. Trên Tủy Hải màu tím bạc. những cuộn sóng dàng lên ngập trời. Đồng
thời trên hai chiếc sừng của Long Vương, cũng hội tụ pháp tắc hệ Chư Thiên rực
rỡ.

Thời gian trôi qua. lực pháp tắc này rốt cục ngưng kết thành một thể, một đạo
hào quang chói mắt lập tức từ trong Tủy Hải bắn ra, chui vào trong không gian
Kiếm Chủng.

Vì sao kia dường như đã tồn tại rất lâu đời, lập tức cũng phát ra hào quang
màu trắng sáng, chiếu sáng khắp không gian Kiếm Chủng.

Phía trên Kiếm Hồn. lực pháp tắc màu tím bạc dường như cảm thấy không thể ngăn
đỡ, vội thối lui trở lại. Nó rút vào bên trong Kiếm Hồn, bảo vệ bên trong hết
sức chặt chẽ.

Kiếm Hồn màu tím bạc phát ra nhưng tiếng kêu ong ong, lập tức vì sao sáng
trắng kia rơi xuống. Trong khoảnh khắc vừa chạm tới Kiếm Hồn. nó hóa thành một
chất lỏng màu trắng dính kết, bao vây toàn bộ Kiếm Hồn.

Kiếp lôi màu tím đen kia cũng không do dự, lập tức mềm đi, dung nhập vào trong
chất lỏng kia.

Toàn thân Lục Thanh rung động mạnh, kiếp vân điên cuồng trên chín tầng mây vẫn
đang gào thét giận dữ. Thiên Lôi cuồn cuộn rít gào. Lúc này kiếp vân màu tím
đen bắt đầu xoay tròn, vốn đang chiếm phạm vi hai mươi dặm bắt đầu thu nhỏ lại
nhiều lần, cuối cùng hóa thành một đạo kiếp vân quy dị màu tím đến rộng chừng
một dặm.

-Rắc. ..

Một đạo không gian loạn lưu hình tròn đen ngòm vòn quanh kiếp vân, uy thế kinh
khủng trấn áp ngàn dặm.

Trên không trung, sắc mặt Nhiếp Bích Tâm tái nhợt, trong Đan Điền Khí Hải,
giữa Kiếm Chủng màu trắng đục, một Kiếm Anh chừng một tấc đang run rẩy. Nhiếp
Bích Tâm cảm thấy dường như có một cỗ uy nghiêm trấn áp trên người khiến cho
hồn phách của lão chấn động. Uy nghiêm này chỉ đối phó với một mình lão.

Lĩnh Vực Chính Khí vừa ngưng kết trong cơ thể rung động. Nhiếp Bích Tâm đưa
mắt nhìn Lục Thanh cách đó không xa. Một thân pháp tắc Thiên Đạo thực chất của
hắn, không biết đã hóa thành màu trắng tinh thuần từ bao giờ.

Không phải là pháp tắc Chính Khí. nhưng uy nghiêm chất chứa trong đó dường như
khiến cho lão cảm thấy sợ hãi.

Lôi Thiên cau mày lại, khoát tay bay ra một đạo kiếm quang Lĩnh Vực màu xanh
tím che chở Nhiếp Bích Tâm vào trong.

- Đa tạ Lôi huynh.

Nhiếp Bích Tâm thở phào.

- Hạo Nhiên Chính Khí chính là khí Thiên Đạo, tự nhiên phụ thuộc vào pháp tắc
Thiên Đạo, cũng giống như là địa vị giữa Tông chủ và tông dân chênh lệch với
nhau, tự nhiên phải chịu đè ép. Tuy nhiên đợi đến khi Lĩnh Vực của Nhiếp huynh
củng cố Tiểu thế Giới hoàn bị, sẽ không còn bị đè ép.

Minh Thiên Hà muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng lại thôi.

Còn có điều kiện tiên quyết, đó là Lục Thanh không bước vào cảnh giới Kiếm
Phách.

Dường như cũng hiểu ra một chút, nhưng Nhiếp Bích Tâm không lộ ra vẻ gì là e
ngại, ngược lại ánh mắt nhìn về phía Lục Thanh lộ ra vẻ khen ngợi không thôi.

Pháp tắc Thiên Đạo màu trắng đục vòn quanh người Lục Thanh, không ngờ xuất ra
một tia uy Thiên Đạo.

Không sai chính là uy Thiên Đạo, không phải tiếp dẫn nắm giữ, mà là tự cấp tự
túc, tự nhiên sinh ra.

Ngay tức khắc, một dấu ấn hình tiểu kiếm màu bạch kim từ mi tâm Lúc Thanh xuất
hiện, trên đó, một chữ Đạo màu xanh như ẩn như hiện.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #712