Thiên Nhân Đại Đạo


Người đăng: Ma Kiếm

Trên bầu trời tối đen như mực, các vì sao nhắp nháy không ngừng.

Trong Kiếm Hồn màu tím bạc, ngay cả tam hồn cũng biến thành màu tím bạc, một
tầng khí Phong Mang màu trắng đục vờn quanh. So với khí Phong Mang khi trước,
lúc này phía trên Kiếm Hồn là một cỗ khí Phong Mang dịu dàng mà sắc bén hiếm
thấy, nếu nói khi trước là một khối sắt. vậy lúc này đã biến thành một khối
thép trong suốt, khối thép này càng nén lại, càng trở nên nóng hơn, Thiên Nhân
hợp nhất.

Bên trong thần Đình thức hải trên Thức Kiếm ngàn trượng, chữ Đạo màu xanh kia
toát ra ánh sáng xanh mênh mông, chiếu sáng toàn bộ thức hải, kẻ thành Thiên
Đạo rồi nhân Đạo cũng thành, không hiểu vì sao, có rất nhiêu chữ dần dần phát
sáng trong đầu Lục Thanh. Âm Dương Tàn Thư! Không cần suy nghĩ, Lục Thanh lập
tức chìm đắm vào nhưng dòng chữ trong đầu.

Có Nhân cũng có Thiên, có Thiên cũng có Nhân, vạn vật cùng ta là một, ngộ ra
rồi động tác chẻ củi nấu nước cũng là diệu đạo, chính là tùy theo ý mình,
không câu thúc theo bắt cứ quy tắc nào cả.

Phía trên Thiên Xu, Thiên khí là chủ, phía dưới Thiên Xu. Địa khí là chủ, nơi
hai khí giao nhau, Nhân khí sinh ra, vạn vật cũng từ đây mà ra.

Tàn thư có tất cả trên dưới trăm chữ. Giống như tiếng mõ sớm chuông chiều rền
vang trong thức hải lại giống như âm thanh của Thiên Đạo, xuyên qua khí huyết,
thấu hiểu bản tính, Thiên Đạo không phải là Kiếm Đạo, Nhân Đạo không phải là
Thiên Đạo, Thiên Nhân hợp nhất, đại đạo ắt thành.

Lục Thanh chậm rãi mở hai mắt ra, lúc này, khí Phong Mang toát ra từ toàn thần
hắn chỉ trong thoáng chốc đã thu lại hết, sau đó tức khắc phân bố ra dày đặc
khắp toàn thân.

Nếu nói lúc trước khí Phong Mang trên người Lục Thanh là thần kiếm chưa rèn,
không thề phá vỡ, như vậy hiện tại đã trở thành thép ròng, tựa nước mưa xuyên
đá.

Lục Thanh đưa mắt nhìn tử thụ trước mặt, trong mắt hắn không hề có trở ngại,
mà thêm một chút mờ ảo, điềm nhiên, dường như tất cả sự vật trên thế gian này
không thể làm dao động bản tâm.

- Đạo cương nhu là căn nguyên của đạo. Đệ nhất đạo Kiếm Phách.

Lục Thanh lẩm bẩm, hiện tại rốt cục hắn đã hiểu rõ nguồn gốc phân chia Kiếm
Phách, hóa ra, một bước này chính là cảnh giới Kiếm Phách.

Cảnh giới Kiếm Phách chính là hồn phách hợp nhất, nhìn ra được nguồn gốc nhân
thân, từ đó đột phá gông cùm, kéo dài thọ mệnh, nhưng bước đầu tiến này phải
đột phá quy tắc trước đó, dũng mãnh tinh tiến, trở thành tiến thoái tùy tâm,
là phải đánh nát hoàn toàn ý chí Kiếm Đạo trước đó, ngưng kết lại một lần nữa.
Sự thay đổi như vậy cần phải có tâm ý thành thật, tuy rằng nói nghe đơn giản,
nhưng thật sự làm được còn khó hơn lên trời.

Lúc này trong lòng đại định, Lục Thanh không khỏi cảm khái bùi ngùi, nếu lúc
trước hắn vẫn một mực kiên cường bất khuất, thà chết không bỏ Tử Hà tông, vậy
sẽ không thể nào bước được một bước này. Phá tan ý chí lúc trước, nếu còn quá
bận tâm cho tông môn, cho cơ nghiệp Lục gia, hắn sẽ không chịu rời đi. Đây là
nguyên do ngày đó hắn khổ tâm gieo hạt, mãi tới hôm nay mới hái được quả ngọt
như vậy. Đến giờ này, Lục Thanh đã có phương hướng sáng tỏ về con đường Kiếm
Phách.

- Giỏi thay chân Long Kiếm Hoàng, quả thật bất phàm.

Bất chợt Lục Thanh nghe một giọng nói ôn hòa vang bên, hắn vội ngẩng đầu nhìn
lại, chỉ thấy bên cạnh Quân Mạc Đồ xuất hiện một lão nhân áo xám không biết từ
lúc nào.

Lão nhân mặt mày hiền lành, tuy rằng tử khí toát ra toàn thần, còn có Kiếm Ý
Sát Lục chấn nhiếp lòng người, nhưng lại có một luồng sức sống dạt dào, vô
cùng mâu thuẫn.

- Tông sư kiếm Phách!

Lục Thanh hơi lộ vẻ kinh ngạc, nhưng thần sắc không hề kích động.

- Ha ha, tiểu hữu có thể lãnh ngộ đạo cương nhu, ngày sau ắt thành kiếm
Phách, thật sự đáng mừng!

Lão nhân vuốt chôm râu đã hoa râm, mặt lộ vẻ khen ngợi.

- Tiền bối khách sáo rồi, Lục Thanh khom người thi lễ.

- Hay, không kiêu căng nôn nóng, quả thật đã lãnh ngộ được đạo cương nhu, hơn
nữa một thân Hạo Nhiên Chính Khí, đại nghiệp tông sư Thiên Đạo đã không còn xa
nữa.

Lão nhân gật gật đầu, từ không trung hạ xuống.

- Ngồi...

Không khách sáo, Lục Thanh và lão nhân cùng ngồi xuống.

Sắc mặt Quân Mạc Đồ lộ vẻ hơi phức tạp, nhìn Lục Thanh trầm giọng nói:

- Không ngờ Lục Đại sư lại đi trước ta như vậy, Lục Thanh chỉ cười điềm đạm,
không nói nửa lời.

- Thiếu chủ không cần tỏ ra hàm mộ, tuy rằng Nhân Đạo nhất mạch chúng ta muốn
tiến vào Kiếm Phách sẽ gian khổ hơn, nhưng chỉ cần lãnh ngộ được nguồn gốc
Nhân Đạo. vậy cũng có thể phối hợp cương nhu, thành tựu đại nghiệp tông sư.

Lão nhân cau mày nói. Quân Mạc Đồ gật gật đầu, sắc mặt hòa hoãn lại. giọng
cung kính:

- Đa tạ Thái Thượng trưởng lão nhắc nhỡ.

Lão nhân khoát tay, ánh mắt lại nhìn sang Lục Thanh, mở miệng hỏi:

- Không biết tiểu hữu lãnh ngộ Vạn Pháp Quy Tông nhiều hay ít?

- Vạn Pháp Quy Tông ư?

Lục Thanh thoáng động trong lòng, trầm giọng đáp:

- Đạo sinh ra nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, nhân pháp
Địa. Địa pháp Thiên, Thiên pháp Đạo. Đạo pháp tự nhiên, Thiên Đạo tam thiên,
Kiếm Đạo tam thiên, vạn pháp đều có thể là kiếm!

- Vạn pháp đêu có thể là kiếm!

Lão nhân tỏ vẻ sợ hãi liếc nhìn Lục Thanh một cái thật sâu. giọng cảm thán:

- Thật không ngờ tiểu hữu cũng đã đi trước chúng ta, có thể nói rằng tiểu hữu
đã đắc đạo, Lục Thanh lắc lắc đầu:

- Đắc đạo thì dễ, thành đạo mới khó. vãn bổi còn phải đi nhiều...

- Ha ha, tiểu hữu quá khiêm tốn rồi. Từ trước tới nay, đừng nói năm vạn năm
hiện tại dù là năm vạn năm Man Hoang thượng cố, nhân vặt tuyệt đỉnh chân chính
đắc đạo hiếm có vô cùng, không đắc đạo sao thành đạo, thành đạo nào, dừng lại
nơi đạo ấy, từ xưa tới nay. đều là như vậy. Mà kẻ đắc đạo, thành đạo, lại
không biết dừng nơi đạo nào, con đường phía trước mịt mờ...

Lão nhân xúc động nói.

Ngừng một chút, lão nhân lại hỏi:

- Tiểu hữu có biết Kiếm Phách có mấy phần không?

- Kiếm Phách có mấy phần ư? Lục Thanh trầm ngâm giây lát sau đó mới đáp:

- Kiếm Phách có ba phần.

- Là ba phần nào?

- Phần thứ nhất là Kiếm Đế, cương nhu phối hợp. Phần thứ hai là Kiếm Tôn, âm
dương luẩn chuyển. Phần thứ ba là Kiếm tổ, thiên nhân hợp nhất.

- Không sai, quả nhiên tiều hữu đã ngộ!

Lão nhân gật gật đầu:

- Đây là phân chia của tông sư Thiên Đạo, cũng là phân chia của tông sư Nhân
Đạo chúng ta, chỉ có điều lấy Nhân Đạo chúng ta suy ra Thiên Đạo chính là khó
càng thêm khó, lời xưa có câu: "Đạo bất đồng, không thề cùng mưu. Đạo bất đồng
lại muốn hợp nhất mà ngộ, hết sức khó khăn."

Lục Thanh không nói, hiện giờ đã lãnh ngộ được phân chia nguồn gốc, rốt cục
hắn cũng đã biết được sự khác nhau của Nhân Đạo và Thiên Đạo, kiếm Giả lấy
Nhân Đạo tu Thiên Đạo, bản thân chỉ cần thấu ngộ Nhân Đạo của mình là được,
nhưng kẻ tu Nhân Đạo muốn thề ngộ Thiên Đạo, sự khó khăn trong đó ắt nhiều hơn
gấp bội phần.

- Không biết sắp tới tiểu hữu muốn đi đâu? Tiểu hữu đã tự trục xuất mình ra
khôi Tử Hà tông. Sinh Tử môn ta nguyện ý đón chào, dùng địa vị trưởng lão cung
nghênh tiểu hữu.

- Thái Thượng trưởng lão!

Vốn Quân Mạc Đồ còn đang chiêm nghiệm lời hai người vừa nói nhưng lúc này nghe
lão nhân nói vậy bèn thất thanh kêu lên.

- Bản trưởng lão tự biết chừng mực, xin Thiếu chủ bất tất phải nhọc lòng.

Dứt lời, lão nhân nhìn Lục Thanh chằm chằm, dường như muốn nhìn ra vẻ gì đó
trên mặt hắn:

- Nếu tiểu hữu có yêu cầu gì, cứ việc thoải mái đưa ra, nếu Sinh Tử môn chúng
ta không làm được, lão phu có thể ra tay một mình.

Được lời hứa hẹn của một vị tông sư kiếm Phách, Lục Thanh lộ vẽ sững sờ, lời
hứa của một vị tông sư kiếm Phách cũng đã có thừa thành ý, không hề do dự, Lục
Thanh lắc lắc đầu:

- Nếu tiền bối hiểu rõ vãn bối, vậy vì sao không biết vãn bối sẽ không tiếp
nhận đề nghị này?

Lão nhân lộ vẻ sững sờ, sau đó cất tiếng cười to:

- Giỏi, không hồ là nhân vật ngộ ra phân chia nguồn gốc, Kiếm Phách ắt thành,
cũng là do lão phu vọng tưởng với cao...

Dừng một chút, lão nhân trầm giọng nói:

- Đến ngày* tiểu hữu thành tựu Kiếm Phách, lão phu nhất định đăng môn thăm
hỏi đến lúc đó, hai người chúng ta luận bàn Kiếm Đạo, để lão phu hiểu biết
thêm về Lĩnh Vực của tiểu hữu là đủ. Phải nói rằng, tiểu hữu là hậu sinh duy
nhất mà lão phu nhìn không thấu trong mấy trăm năm qua, ha ha. Đã tới lúc rồi
lão phu phải đi đây, thiếu chủ bảo trọng!

Vừa dứt lời. một thanh thần kiếm cấp Bạch Linh đen như mực từ Đan Điền lão
nhân bắn ra, dần dần dài ra chừng một trượng, lão nhân lập tức tung mình đứng
trên thân kiếm.

- Thái Thượng trưởng lão...

Quân Mạc Đồ kêu to một tiếng.

-Vù...

Kiếm quang hai màu đen đỏ chợt lóe lên trong hư không, ánh mắt Lục Thanh vừa
chớp động đã biết, lão nhân đã rời xa hai trăm dặm. Đây chính là thần thông
Kiếm Đạo mà chỉ có tông sư Kiếm Phách mới có: Ngự Kiếm Phi Hành.

Chỉ có hồn phách cùng hợp, sinh ra khí Phong Mang, mới có thể dung hòa cùng
thần kiếm, thật sự đạt tới cảnh giới Nhân Kiếm Hợp Nhất, từ đó người ngự trên
kiếm, ngự không phi hành.

Đến mức này, tông sư Kiếm Phách đã thật sự đạt tới trình độ kinh người, ngày
đi hơn mười ngàn dặm cũng là chuyện vô cùng thoải mái, thậm chí còn có được
nhiều thần thông, thần niệm ngự kiếm. Giết người ngoài ngàn dặm cũng là chuyện
hết sức bình thường, không có tiếng đáp lại. Quân Mạc Đồ cũng biết vị Thái
Thượng trưởng lão này đã đi xa.

- Quân Đại sư, Lục mỗ cũng phải đi...

- Lục Đại sư không ở thêm vài ngày sao?

Quân Mạc Đồ hơi sửng sốt sau đó cười hỏi, theo lời Thái Thượng trưởng lão vừa
nói hắn cũng biết Lục Thanh hiện giờ đã là nhân vật tuyệt đỉnh thật sự chạm
tới cảnh giới Kiếm Phách, lại thêm tu vi tam kiếp Kiếm Hoàng hiện tại, e rằng
chỉ trong vòng mười năm là có thề bước vào cảnh giới tông sư Kiếm Phách. Một
nhân vật như vậy chỉ có lôi kéo ngay hiện tại sau này mới có thu hoạch lớn,
tuy nhiên Lục Thanh chỉ thản nhiên cười nói:

- Tại hạ còn có chuyện quan trọng, không tiện ở lâu.

- Vậy sao...

Quân Mạc Đồ có vẻ hơi thất vọng, gật gật đầu:

- Vậy Quân mổ cũng không dám giữ, nếu sau này Lục Đại sư có cần, có thể thông
qua thanh kiếm lệnh này cảm ứng đệ tử Sinh Tử môn ta, từ cảnh giới Kiếm Hồn
trở xuống, Lục Đai sư có thể sai khiến.

Dứt lời, Quân Mạc Đồ lật tay, một thanh kiếm lệnh hai màu đen đỏ bay tới trước
mặt Lục Thanh lần này Lục Thanh không do dự, thản nhiên thu lấy. Vù một tiếng,
Lục Thanh giậm chân một cái, lập tức biến mất trong phạm vì hồn thức của Quân
Mạc Đồ.

-Nhanh thật!

Sắc mặt Quân Mạc Đồ bình tĩnh như nước, nhìn một lúc lâu về phía Lục Thanh vừa
đi. Sau đó, hắn nở một nụ cười:

- Chân Long Kiếm Hoàng… hay lắm...


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #684