Hang Động Linh Thạch


Người đăng: Ma Kiếm

Sắc mặt Lục Thanh tỏ ra ngưng trọng, không thể tra xét?

Hắn phóng hồn thức ra, nháy mắt đã ra khỏi kiếm trì, tới bên ngoài Vạn Kiếm
động.

Bên cạnh Vạn Kiếm động là một động quật hơi nhỏ một chút, bên trong tràn ngập
sương mù không tan.

Đây là cái gì?

Hồn thức Lục Thanh run rẩy một trận, hắn cảm nhận được cách đó không xa truyền
lại một cảm giác vô cùng mạnh mẽ mà quen thuộc, dường như là một lời kêu gọi
đồng nguyên, nhưng khi hồn thức của hắn muốn tra xét cẩn thận, dường như gặp
phải một tòa thần sơn vạn trượng, làm cách nào cũng không xuyên qua được.
Phương hướng đó nằm ở một thông đạo thật sâu bên tay phải hắn, gần sâu trong
lòng núi.

Quả nhiên.., Lục Thanh thoáng động trong lòng, bèn hỏi:

- Đó là địa phương nào vậy?

- Đó là đan động nội tông của Huyền Dương tông, giống như là một nơi dùng để
bế quan.

Viêm Chiến ngâm nghĩ một chút nói.

- Lục trưởng lão, có muốn...

- Nơi này vô cùng quý dị, ông cứ rời đi trước, một mình ta đi là đủ.

Viêm Chiến gật gật đầu, nhìn phụ nhân sau lưng mình, rốt cục trầm giọng nói:

- Đại ân của Lục trưởng lão. Viêm mổ suốt đời khó quên! Lục trưởng lão, cẩn
thận là hơn!

Dứt lời. Viêm Chiến xoay người rời đi.

Nhìn quanh bốn phía, Lục Thanh lắc lắc đầu, kiếm trận này coi như đã bị hủy,
chỉ một lúc sau, nguyên khí thiên địa nơi này sẽ tan hết, không còn tác dụng
gì, Lục Thanh bước tới hai bước, bèn quyết định đi tới động quật bên cạnh Vạn
Kiếm động.

Quả nhiên trong đó, Lục Thanh thấy vài lò luyện đan, thậm chí trong một gian
thạch thất ở tận cùng, Lục Thanh còn thấy một lò luyện đan, chân hỏa còn đang
cháy bừng bừng, nhưng đã không thể nào khống ché. “Trong lò có mùi khét truyền
ra, đan dược trong này cầm như phế bỏ.” Lục Thanh không ngừng lại, tiếp tục
bước vào chỗ sâu nhất trong động quật này.

Thông đạo trong này có rất nhiều đường rẽ, rẽ vào một đường lại xuất hiện vô
số ngã rẽ khác, Lục Thanh cảm nhận được cảm giác quen thuộc kia, bước chân ung
dung rẽ hết chỗ này sang chỗ khác, khi đi gần được nửa đường, trên mặt đất dần
dần xuất hiện Ngũ Hành Thạch, ban đầu chỉ là một ít có phẩm chất bình thường,
nhưng Lục Thanh càng đi sâu vào trong, số lượng Ngũ Hành Thạch càng xuất hiện
nhiều hơn, mà phẩm chất của nó cũng càng ngày càng trở nên tinh thuần hơn, nơi
này là địa phương nào? Lục Thanh cảm thấy nguyên khí thiên địa ngày càng trở
nên nồng đậm, trong lòng nghi hoặc thầm nhủ.

Bắt quá hắn vẫn dùng không gian Động Hư thu nhặt rất nhiều Ngũ Hành Thạch phẩm
chất cực cao, nhưng càng ngày hắn càng kinh ngạc, càng ngày càng tiếp cận tới
ngọn nguồn của khí tức kia, ngũ Hành Thạch đã bắt đầu phủ kín vách động, tất
cả đều có màu sắc trong suốt như ngọc, hiển nhiên là thuộc hàng thượng phẩm.

Chẳng lẽ là một mỏ linh thạch kín đáo hiếm có? Mỏ linh thạch là do linh khí
thiên địa hội tụ, trải qua thời gian ít nhất ngàn năm mới có thể sinh ra, theo
như hoàn cảnh tu luyện ở giới Thanh Phàm, hẳn không thể xuất hiện mỏ linh
thạch mới phải, trong lòng Lục Thanh bắt đầu cảnh giác hơn.

Lúc này, nguyên khí thiên địa tinh thuần xung quanh đã có thể cảm nhận được rõ
ràng, bày ra thành hình sương mù trắng đục, Lục Thanh hít thật sâu một hơi
nguyên khí, tuy rằng không bằng nguyên khí thiên địa ở Bạch Linh Kiếm cốc và
Kim Thiên Kiếm cốc, nhưng đã ngang bằng với nguyên khí thiên địa ở Thanh Phàm
Kiếm cốc.

Không chút khách sáo, Lục Thanh thu nhặt vô số linh thạch vào trong không gian
Động Hư, nơi đây hội tụ linh khí của Thiên Đạo, chẳng nhưng có Ngũ Hành Thạch
bình thường nhất, thậm chí còn có linh thạch thuộc các hành khác, chỉ là nếu
so với Ngũ Hành Thạch, số lượng vô cùng ít ỏi mà thôi.

Sau nửa canh giờ, cảm giác quen thuộc kia đã gần ngay trước mắt, Lục Thanh
ngẩng đầu nhìn về phía trước, một cửa động sáng ngời hiện ra, hắn sải bước
thẳng tiến về phía trước, khi đến cửa động thì dừng lại, hắn biết, tấm màng
ngăn cản hồn thức của hắn đang ở ngay trước mắt. Màng này cứng rắn vô kể. một
đạo pháp tắc kiếm cương chỉ làm cho nó khẽ gợn lên một đường nhỏ mà thỏi.

Ánh mắt Lục Thanh ngưng tụ, kiếm chỉ trong tay phải xuất ra, sau đó thu lại
thành quyền khí Phong Mang màu trắng đục chợt lóe lên trên mặt quyền của Lục
Thanh rồi biến mất

Ngay sau đó, không gian xung quanh như bị kéo dài ra vô tận, quyền phải của
Lục Thanh cũng dần dần kéo dài ra, sau đó chậm rãi biến thành một thanh thần
kiếm màu trắng đục, trong ẩn chứa pháp tắc kiếm cương màu tím bạc.

Quyền và kiếm này đã không còn chút phân biệt. một quyền đánh ra, không gian
vang lên tiếng kiếm ngâm kinh người.

Tiếng kiếm ngâm này chỉ có Đại sư đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn mới có thể nghe
được. Đây là thanh âm rung động từ trong bản nguyên, tiếng kiếm ngâm thê lương
vang lên từ trên quyền phải của Lục Thanh.

Trong chớp mắt, cánh tay Lục Thanh giống như hóa thành một thanh thần kiếm sắc
bén, theo một quyền của Lục Thanh đánh ra, toàn thần hắn chợt phồng lên. Phong
Mang màu trắng đục chớp lóe, dưới chân Lục Thanh, linh thạch phủ đầy mặt đất.
sau khi bị chân phải hắn đạp xuống, chợt phát ra tiếng ầm ầm thật lớn, mặt đất
bắt đầu nứt ra.

Rắc... Mấy khe nứt gần trăm trượng dưới chân Lục Thanh vữ ra, vô số linh thạch
hóa thành bụi phấn.

Gần như trong sát na quyền xuất ra, một tiếng long ngâm rắt lớn từ quyền phải
của Lục Thanh vang lên, long uy Thiên Đạo bị tiếng long ngâm này kích thích,
huyết mạch Chân Long màu vàng tím sau lưng Lục Thanh bốc lên vòng quanh, ngay
sau đó lại xông vào lưng Lục Thanh, lần này còn có Kiếm Ý phong Lôi xông vào
quyền phải của Lục Thanh.

Khí huyết vô cùng trong người Lục Thanh bốc lên, chỉ trong thoáng chốc, Lục
Thanh có cảm giác mơ hồ, hắn như hóa thành một Chân Long khổng lồ, đầu rồng
thật lớn ngẩng nhìn trời rống giận, uy nghiêm vô cùng, thề quyết xẻ mở cả
thiên địa xung quanh. Giờ phút này, hắn chính là thiên, hắn chính là địa, mà
lớp màng vô hình trước mắt giống như một màng nước mông, chỉ cần một chiêu là
có thể vỡ tan ra.

Lực lượng mạnh mẽ tựa như một chân Long theo quyền phải của Lục Thanh phóng
ra, trên quyền phải của Lục Thanh, một con Chân Long màu vàng tím bên ngoài
bao phủ một lóp khí Phong Mang màu trắng đục hiện lên, nhưng Chân Long màu
vàng tím này chỉ trong phút chốc đã hóa thành một thanh thần kiếm cổ xưa, thần
kiếm màu vàng tím xé toạc hư không, trấn áp Động Hư.

Đạt tới Tử Hoàng Kiếm Thần Kinh tầng thứ mười, khoảng bốn trăm vạn căn cự lực
ngang nhiên bùng nổ.

- Ầm...

Một quyền ngưng tụ sức lực toàn thân của Lục Thanh, hội tụ uy Chân Long trong
vô tận tủy hải cùng Kiếm Ý mênh mông cuồn cuộn. một lực lượng Chân Long bị
quyền này đánh ra. Phía trước quyền phải của Lục Thanh, một Động Hư không gian
dài mười trượng, rộng nửa trượng hình kiếm phía trước quyền phải của Lục Thanh
nhất thời bay ra, thanh kiếm này to vô kể, có một vòng màu vàng tím quấn
quanh, thần kiếm còn chưa lộ ra, đã va chạm vào bức màng kia, bốp một tiếng
vang lên, bức màng kia vỡ ra, Lục Thanh hít sâu một hơi, tiến bước vào trong.

Trong động này không có nguyên khí thiên địa trong không trung, chính vì toàn
bộ nguyên khí thiên địa đã ngưng tụ thành nguyên dịch màu trắng đục, trôi nổi
trên mặt đất thành một lóp thật dày, huyệt động này cũng không lớn lắm, có chu
vì gần mười trượng, trên một khối Ngũ Hành Thạch thật lớn chừng vài ngàn cân
ngay phía trước, một thanh tiểu kiếm dài chững ba tấc màu xám bạc đang lơ lửng
trên đó, từng trận ba động huyền ảo từ bề mặt nó truyền ra, bất quá Lục Thanh
không cảm nhận được chân khí quen thuộc trên bề mặt.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên thanh tiểu kiếm màu xám bạc trên không, phát hiện ra có
một mặt vách đá duy nhất không bị bao phủ bởi Ngũ Hành Thạch, trên đó có khắc
những chữ to kỳ dị, từng đạo kiếm khí vô hình lưu chuyển trong nét chữ, vừa
sắc bén vừa bá đạo.

Lục Thanh yên lặng xem nhưng chữ kia, chợt cảm thấy kiếm nguyên trong kinh
mạch mình vận chuyển nhanh hơn. một cảm giác vui mừng hớn hở nảy sinh tận đáy
lòng, không sai chính là vui mừng hớn hở. vui mừng như gặp lại người thân.

Rốt cục mấy hàng chữ kia muốn nói gì? Lục Thanh cau mày nhìn nhưng chữ to kỳ
dị mà hắn không hiểu, nếu có Diệp lão ở đây, hắn có thể hỏi, nhưng giờ Diệp
lão đang ngủ say, hắn cũng không có cách nào hiểu được.

Quan sát nhưng chữ to kia một lúc, dần dần Lục Thanh cảm thấy nhập thần. Đột
nhiên trong đầu hắn như có một thứ gì đó nứt vỡ ra, từng đạo dao động huyền ảo
bất thình lình xuất hiện trong thức hải.

- Đây là...

Lục Thanh nhắm nghiền hai mắt lại, rất lâu sau lại mở bừng hai mắt, không ngờ
lúc này đã hiểu được chữ trên vách đá.

Hỗn độn sơ khai đại đạo sinh diễn, thời không luân chuyển, ngũ hành luân hồi.
Bát thánh xuất thế, nguyện lực vãng sinh!

Tuy chỉ có ba hàng chữ ngắn ngủi, nhưng từng chữ từng câu mênh mông cuồn cuộn
Kiếm Ý, khiến cho trong lòng Lục Thanh sinh ra kính sợ.

Rốt cục là muốn nói gì, cái gì mà thời không luân chuyển, bát thánh là nhưng
ai? Nguyện lực vãng sinh phải hiểu thế nào?

Tuy rằng đã đọc hiểu được nhưng hàng chữ này, nhưng Lục Thanh lại càng thêm
nghi hoặc, hắn hoàn toàn không biết nó muốn nói gì.

Trong lúc Lục Thanh đang suy nghĩ, tiểu kiếm màu xám bạc vốn đang lơ lửng, lúc
này chậm rãi tản mát ra thần quang màu xám bạc dày đặc, một cỗ dao động kỳ
quái dần dần khuếch tán ra xung quanh, Lục Thanh sinh lòng cảnh giác, kiếm chỉ
hoành ngang trước ngực, lặng lẽ qua sát tiểu kiếm màu xám bạc trước mặt, không
biết kế tiếp nó sẽ xảy ra biến hóa gì.

Đột nhiên, thần quang màu xám bạc của tiểu kiếm sáng rực lên, một điểm đen nhỏ
từ mũi kiếm bay ra, nháy mắt đã khuếch đại thành một không gian Động Hư hình
tròn vắt ngang cả sơn động. Một cồ hấp lực khống lồ nháy mắt hút Lục Thanh vào
trong, chỉ trong thoáng chốc, vô số linh thạch trong lòng động, cùng nguyên
dịch thiên địa dưới đất đều bị hút vào tất cả, biến mất không tâm tích.

Cho đến khi trong lòng núi không còn chút linh khí, nguyên khí nào, không gian
Động Hư kia mới co rút lại thành điểm đen nhỏ như trước, biến mất vào trong
tiểu kiếm. Mà tiểu kiếm nhấp nháy thần quang màu xám bạc kỳ dị cũng đã dần dần
trở lại bình thường, lặng lẽ trôi nổi trên Ngũ Hành Thạch, trong lòng động,
dần dần lại có linh khí tụ tập.

Không phải là lần đầu tiên Lục Thanh tiến vào không gian Động Hư tối đen như
mực, nhưng lần này lại hơi kỳ dị, bằng vào tu vi pháp tắc của hắn, cho dù bị
không gian loạn lưu hút, cũng không thể hút hắn vào trong, nhưng sức hút của
không gian Động Hư này, hắn lại không hề có chút năng lực kháng cự.

Sau khi tiến vào không gian Động Hư này, Lục Thanh quét mắt nhìn quanh; trong
không gian Động Hư mỡ mịt khôn cùng, lại không tồn tại một đạo không gian loạn
lưu nào cả.

Không có không gian loạn lưu ư, đây là không gian Động Hư sao? Trong lòng Lục
Thanh thầm nghi hoặc.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #682