Người đăng: Ma Kiếm
Thấy nữ nhân xinh đẹp đã rời đi. Đại trưởng lão cùng Viêm Nguyệt Thiên nhìn
nhau, trong lòng cả hai thở phào nhẹ nhõm.
-Lục... Lục Đại sư...
Ngẫm nghĩ một chút. Đại Trưởng lão bên đổi cách xưng hô.
- Con Huyết Thử Vương này là linh thú Ma Đạo. Đại Trưởng lão muốn nó sống hay
chết?
Hơi ngơ ngác một chút, giờ phút này Đại trưởng lão mới đưa mắt quan sát Lục
Thanh cản thận, chỉ mới vài năm ngắn ngủi không gặp, trên người Lục Thanh đã
có thêm vẻ uy nghiêm, còn có một khí phách giết chóc quả quyết mà trước kia
không có.
- Huyết Thử gây họa hại cho Thiên Linh tộc ta. Giết hại nô dịch Thiên Linh
tộc ta, xin Lục Đại sư hãy tru diệt bọn chúng.
Hít sâu một hơi. Đại trưởng lão mờ miệng nói.
- Được.
Gật gật đầu, ánh mắt Lục Thanh ngưng tụ, chuyên sang nhìn Huyết Thử Vương.
- Ngươi không thể giết ta, nếu ngươi giết ta rồi, Ma Đạo nhất mạch ta sẽ
không bỏ qua cho ngươi.
Huyết Thử Vương kêu to. hiển nhiên, nó cũng biết rõ ràng, nó không thể nào
chống nổi Lúc Thanh.
Lục Thanh lắc lắc đầu:
- Kẻ uy hiếp ta rất nhiều, niệm thần của ta đã không tha cho Ma Đạo của ngươi
ờ kiếm thần Hải. Giờ đây đã vào đại lục, ta không sợ nữa.
Dứt lời, thần quang màu tím trong mắt Lục Thanh chớp động.
-Rắc...
Chỉ trong thoáng chốc, sau lưng đàn Huyết Thừ nứt ra vô số không gian Động Hư
lớn nhỏ không đều, không gian Động Hư vốn đen tối nhưng lại có thêm linh quang
màu tím nhạt lập lòe, trong đó còn ẩn chứa sắc xám của luân hồi sinh tử.
- Ầm...
Huyết Thừ Vương và bầy Huyết Thử chỉ kịp phát ra tiếng chi chít tỏ vẻ không
cam lòng, lập tức bị không gian Động Hư nuốt chửng.
- Đây là...
Hai người bọn Đại trưởng lão không giấu được ánh mắt kinh hoàng, cả hai nhìn
nhau, tự nhiên hiểu được Lục Thanh trước mắt hùng mạnh tới mức nào, cho dù bọn
họ tu luyện tới võ hồn ngũ trùng thiên đỉnh phong, e rằng cũng không thể phát
ra không gian Động Hư dễ dàng như vậy được. Huống chi như Lục Thanh chỉ cần
khẽ động tâm là làm được, e rằng đã vượt qua cảnh giới Kiếm Hồn bình thường.
- Lục Đại sư... ngài...
- Đa tạ Lục Đại sư xuất thủ cứu giúp, xin hãy tới đại trại của Thiên Linh tộc
ta một phen. để cho bọn ta có thể hết tình địa chủ.
Tựa hồ Viêm Nguyệt Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng bị Đại trưởng lão ngăn lại.
- Đa tạ Đại Trưởng lão.
Giải quyết xong Huyết Thử Vương, tâm niệm Lục Thanh khẽ động một lần nữa,
huyết khí trong huyết quật này nhất thời bị hút vào trong không gian Động Hư,
không khí trở nên hết sức trong lành.
Đại trưởng lão mĩm cười nói:
- Lục Đại sư, số Mê Quang Mộc này, Thiên Linh tộc ta cũng không cần nhiều
lắm, nếu Lục Đại sư cần nó, hay là lấy vài khối đi. số Mê Quang Mộc ngàn năm
này, cho dù là ở giữa kiếm trận Thiên giai, cũng có thể giữ cho tâm thần được
một phần thanh tĩnh, tuy rằng không thể phá giải hoàn toàn kiếm trận, nhưng
cũng có thể ngăn cản một phần.
Lục Thanh hơi sửng sốt sau đó cũng không nói gì, thu lấy hai khối thiên niên
Mê Quang Mộc, kiếm trận Thiên giai... bằng vào tu vi hiện tại của hắn, Chân
Long Nhãn có thể nhìn thấu gần như toàn bộ kiếm trận Địa giai, thế nhưng đối
với kiếm trận Thiên giai, vẫn chưa đủ lực, kiếm trận Thiên giai là thứ đủ để
bao vây Tông sư Kiếm Phách, thậm chí tru diệt cả Tông sư Kiếm Phách. Thừa nhận
mối ân huệ này, Lục Thanh cũng cảm thấy hổ thẹn trong lòng, đột nhiên có một
tia chóp lóe lên trong đầu, hắn bên mở miệng nói:
- Đại trưởng lão tỏ ra khẳng khái như vậy, sau này bất cứ khi nào, Lục Thanh
cũng bằng lòng vì quý tộc ra tay một lẩn, cho dù là Tông sư Kiếm Phách cũng
không sao.
Sau khi nói ra những lời này, Lục Thanh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm rất nhiều.
Đối đầu với Tông sư Kiếm Phách, chuyện này đã vượt qua khỏi cảnh giới tu vi
của hắn, mặt khác, cũng đã bù đắp tối đa cho lỗi lầm của hắn, cho nên hắn
không tiếc trà một giá cao như vậy.
Sắc mặt Đại trưởng lão tỏ ra vui vẻ, lắc đầu:
- Lục Đại sư khách sáo rồi, Thiên Linh tộc ta kết giao bằng hữu đâu phải là
như vậy, nếu Lục Đại sư tôn trọng Thiên Linh tộc ta, xin đừng nhắc chuyện này
nữa.
Không ngờ lúc này Lục Thanh cũng tỏ ra vô cùng kiên quyết:
- Xin Đại trưởng lão đừng nói nữa, lời này Lục Thanh đã sử dụng lời thề tâm
ma, nói ra là phải làm.
- Lục Đại sư hà tất phải làm như vậy... Đại trưởng lão cười khổ.
Đại Trưởng lão không nói gi nữa, quét mắt nhìn quanh một vòng. Hiện giờ số tộc
nhân Thiên Linh tộc còn sống sót đã không tới năm mươi tên, trong đó không ít
bị trọng thương.
Mọi người ra khỏi huyết quật. Đại Trưởng lão suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lục Đại sư. đám Huyết Thử này nô dịch rất nhiều tộc nhân của chúng ta,
không biết ngài có thể cứu bọn họ không?
Lục Thanh gật gật đầu, hồn thức tỏa ra, sơn mạch rộng hai trăm dặm lập tức
hiện rõ trong đầu.
Kiếm chỉ nâng lên, chỉ về phía trước.
- Vù... vù... vù...
Trong lúc nhất thời, vô số lưu quang màu máu hội tụ lại.
Phía trước rất đòng huyết thú còn có rất nhiều huyết thi tất cả hội tụ tới
trước mặt mọi người.
- Thanh Hiên... Yến Minh...
Không ít tộc nhân Thiên Linh tộc cất tiếng kêu thất thanh, thấy đám huyết thi
trước mặt không thể nhúc nhích, mặt mày dữ tợn, cơn giận trong lòng bọn họ
càng trào dâng mạnh mẽ.
- Lục Đại sư, ngài...
Mặt Viêm Nguyệt Thiên lộ vẻ van xin
Lục Thanh khẽ đảo hồn thức qua, chỉ cưỡi một tiếng:
- Số huyết thi này trước khi bị khống chế. đã bị tận diệt sinh cơ. Hiện giờ,
chuyện ta có thề làm chỉ là bảo đảm cho hồn phách bị trói buộc của bọn họ được
luân hồi mà thôi.
Sắc mặt Đại Trưởng lão nghiêm nghị, khoát tay nói:
- Nguyệt Thiên không cần nhiều lời, Lục Đại sư có thề làm được như vậy đã là
may mắn bằng trời của bọn họ rồi
Không hề do dự, kiếm chỉ Lục Thanh vẽ một cái, trước mặt hàng chục huyết thi
lập tức xuất hiện một mảng Sinh Tử Luân Hồi hình vuông rộng mười trượng, sắc
xám của Sinh Tử Luân Hồi không hề phát ra lực hút với bọn Đại trưởng lão, hiển
nhiên đã bị Lục Thanh khống chế trong tay.
Sinh Tử Luân Hồi!
Hai người Đại Trưởng lão nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc không thôi chẳng
lẽ là Luân Hồi Kiếm Khí? Nhưng lập tức hai người đã gạt đi ý nghĩ này, trong
trí nhớ của bọn họ, lúc trước Lục Thanh từng có rất nhiều phong Lôi Kiếm Khí,
chỉ là hiện giờ tu vi của Lục Thanh tinh thâm, đã đạt tới trình độ tam kiếp
Kiếm Hoàng, chỉ chờ pháp tắc viên mãn sẽ bước vào cành giới Kiếm Phách. Mà tu
vi cao nhất của bọn họ cũng chỉ là võ hồn trung kỳ, tương đương với Kiếm Tông
mà thôi, bây giờ bọn họ đã không thể nhìn thấu được Lục Thanh.
Đùng một tiếng nổ vang, trong hàng chục huyết thi này, từng hồn phách thi nhau
trồi lên, nhập vào trong Sinh Tử Luân Hồi, nhìn thấy từng hồn phách màu trắng
ngã bước vào luân hồi, bọn tộc nhân Thiên Linh tộc ai nấy đều lộ vẻ bi thương.
Vốn nhân khẩu Thiên Linh tộc vô cùng ít ỏi, cho dù là mười tộc nhân ngã xuống
cũng là một tổn thất lớn, huống chỉ là mấy chục, gần trăm tộc nhân...
Một lúc sau. đoàn người quay về đại trại Thiên Linh tộc, trong lầu Thanh Mộc
của trưởng lão, bốn vị trưởng lão chia nhau ngồi xuồng, Lục Thanh ngồi ờ vị
trí tân khách.
Sau thôi gian chừng tàn một nén hương, hai vị trưởng lão kia cũng biết rõ lợi
hại được mất trong chuyện này, có lẽ đã ước hẹn với nhau từ trước, bốn người
không ai đề cập tới chuyện Lục Thanh đột ngột xuất hiện nơi đây.
- Đại trưởng lão, chúng ta lấy được rất nhiều Mê Quang Mộc, không biết nên xử
lý thế nào... ta sợ tông môn Kiếm Đạo...
Bốn vị trưởng lão tỏ ra trầm tư, Lục Thanh không nói gì, chỉ ngồi im một chỗ,
trong lòng bình tĩnh suy tính tới chuyện đi lại sau này.
Rát lâu sau. Đại trưởng lão ngẩng đầu lên nhìn Lục Thanh:
- Không biết Lục Đại sư có thể đáp ứng một yêu cầu quá phận của bọn ta hay
không?
- Xin Đại trưởng lão cứ nói.
- Chúng ta muôn mời Lục Đại sư đâm nhiệm chức ngoại tộc trưởng lão của Thiên
Linh tộc ta.
Ngoại tộc trưởng lão!
Lục Thanh chấn động trong lòng. Theo như hắn biết, Thiên Linh tộc này vẫn có ý
cừu hận Kiếm thần đại lục của hắn. hiện giờ lại muốn hắn đảm nhiệm chức trưởng
lão, dù là ngoại tộc trưởng lão, nhưng ý nghĩa trong đó lại sâu sắc vô cùng.
- Phải chăng Lục Đại sư còn có chỗ khó xử? Đại trưởng lão nhìn Lục Thanh chằm
chằm.
Lục Thanh đã từng quan sát tâm pháp truyền thừa, võ học của Thiên Linh tộc,
chính là hành vì của bọn trộm cắp, tuy rằng hắn đã có bồi thường, nhưng dù sao
danh không chánh, ngôn bất thuận, nếu trở thành ngoại tộc trưởng lão của Thiên
Linh tộc, cũng có thể nhờ đó mà niệm thần của hắn sẽ bớt ràng buộc được một
phần, trong lòng đã quyết, không còn do dự nữa, Lục Thanh bên đáp ứng:
- Được.
Mục đích của Đại Trưởng lão, tự nhiên là Lục Thanh hiểu rất rõ ràng, cho nên
hắn lại nói:
- Số Mê Quang Mộc này, Đại Trưởng lão có thể tới Tử Hà tông đổi lấy, tuy rằng
hiện tại Lục mỗ không còn là tông dân của Tử Hà tông, nhưng vẫn phải giữ thể
diện.
Bốn người bọn Đại Trưởng lão đều lộ vẻ mừng rỡ.
- Lục Đại sư không còn là tông dân Tử Hà tông ư?
Đại trưởng lão sửng sốt, lão không nghĩ ra Lục Thanh là hạng người xuất sắc
như vậy, vì sao lại bị trục xuất khỏi tông môn, Lục Thanh cười khố:
- Tại hạ là tự mình ra khỏi tông môn, còn nguyên do trong đó, một lời khó
lòng nói hết
Biết Lục Thanh không môn nói Đại Trưởng lão cũng không muốn hỏi nhiều, thế
nhưng ngay sau đó, bốn người bên quỳ sụp xuống.
- Bốn vị, không được...
Lục Thanh thất kinh. pháp tắc bất chợt xuất động, cách không ngăn cản bốn
người.
- Xin Lục trưởng lão cứu Tứ trưởng lão chúng ta...
Tứ trưởng lão... Lục Thanh biết đó là Viêm Chiến ngày trước đã rời đi, lãnh
ngộ ra Vô Liễu Quyền Thiên giai trên Thiên Đạo Thập Đồ.
Ngày đó từng nghe nói Lục Thanh cũng có biết qua, chỉ là không biết hiện giờ,
vị Viêm Chiến kia đang ở nơi nào.
- Xin bốn vị đứng lên rồi hãy nói nếu Lục Thanh có thể làm được, quyết không
từ chối, Lục Thanh trịnh trọng nói.
- Ở Huyền Dương tông, ngoài sáu ngàn dặm. Huyền Dương tông là tông môn cấp
Thanh Phàm.
Đại Trưởng lão trầm giọng nói.
Lúc này Đại trưởng lão mói chậm rãi nói ra nguyên nhân của chuyện năm xưa, rốt
cục Lục Thanh cũng hiểu rõ, trước kia, Thiên Linh tộc có một tộc nhân thần có
huyết mạch Mộc Linh, máu huyết trên thân nàng có thể dùng để ngưng luyện đan
dược, trong lúc nàng ra ngoài du ngoạn, bị một vị Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn
cũng ra ngoài du ngoạn phát hiện, dùng sức mạnh bắt về Huyền Dương tông. Hiện
giờ tính ra đã ba mươi năm trôi qua. mà Viêm Chiến cùng Nhị trưởng lão Viêm
Nguyệt Thiên lúc ấy đi theo nàng. một người bị chặt chân, một người chẳng
nhưng bị chặt chân, còn bị hạ kiếm nguyên phong ấn.
- Như vậy. vị Quế Hương kia hiện giờ vẫn còn trên nhân thế hay sao?
- Không sai.
Đại trưởng lão gật gật đầu:
- Huyết mạch Mộc Linh vô cùng quan trọng với chuyện luyện đan dược, có thể so
sánh với một vị tông sư luyện đan, nhất định Huyền Dương tông sẽ không để cho
nàng chết đi một cách dễ dàng như vậy.