Huyết Thi, Huyết Thú! (hạ)


Người đăng: Ma Kiếm

Những huyết thi này, ít thì có mấy ngàn cân lực lượng, lớn thì cơ hồ có vạn
cân cự lực, song chưởng huy động, thỉnh thoảng lại có người bị đánh bay ra,
đụng vào trên cây, gân cốt đoạn liệt.

Đại trưởng lão cùng Viêm Nguyệt Thiên huy quyền đánh bay hai huyết thi, đem
mấy tộc nhân thực lực hơi yếu bảo hộ phía sau. Đại trưởng lão thì không có gì,
mà Viêm Nguyệt Thiên mồ hôi đầy mặt, chân khí màu hỏa hồng nguyên bản quanh
quẩn ở trên người đã ảm đạm đi nhiều, chỉ còn lại một tầng hơi mỏng.

"Thùy Phong, ngươi làm gì! A..." Tại thời điểm mọi người gian nan chống đỡ,
thanh niên lúc trước bị huyết thi cắn, đột nhiên vùng dậy, một ngụm cắn vào
tay người đang đỡ lấy hắn, tiếng kêu hoảng sợ truyền khắp toàn trường.

"Đáng giận, huyết thi thế nhưng còn có thể cảm nhiễm đồng loại!" (bọn này là
Zombie rùi) Viêm Nguyệt Thiên hét lớn một tiếng, phi thân lên chém một kiếm về
phía thanh niên được gọi là Thủy Phong. Có thể bởi vì vừa mới bị cắn, da thịt
mới chỉ biến thành màu hồng nhạt, răng nanh cùng móng tay dài ra, cũng không
cứng rắn được như huyết thi, tức khắc bị chém thành hai nửa, máu tươi chảy đầy
đất, giãy dụa hai cái liền không hề nhúc nhích.

Nhưng mùi máu tươi dày đặc lại khơi dậy hung tính của bầy huyết thi, tiếng
rống trầm thấp không ngừng vang lên, cường độ đánh tới càng lớn.

"Đại trưởng lão, chúng ta sắp chống đỡ không được, da thịt huyết thi thật sự
quá dầy, nhất trọng thiên căn bản phá không được phòng ngự của chúng nó, nếu
không nghĩ biện pháp chỉ sợ..."

"Ông nội nó, đàn huyết thi này là đang đi săn sao?" Một gã tộc nhân mắng một
tiếng, huy kiếm chém ngang hán tử vừa bị Thùy Phong cắn. Không làm như vậy chỉ
sợ không bao lâu hán tử kia cũng biến thành huyết thi.

"Đại trưởng lão, trước đó không phải nói những thi thể này đều không có thần
trí sao? Vì cái gì ta thấy bọn chúng như là sớm có dự mưu một hồi công kích?"
Một bên huy kiếm chống đỡ huyết thi, Viêm Nguyệt Thiên hướng đại trưởng lão
oán giận nói.

Mà cách đó không xa, đại kiếm trong tay đại trưởng lão huy vũ, chân khí hệ Hỏa
nóng cháy tung hoành, cả người hóa thành một đoàn thần mang màu kim hồng chói
mắt, huyết thi chạm đến liền bị đánh bay ra ngoài, đồng thời nháy mắt bị cắt
thành mấy đoạn.

Nghe được Viêm Nguyệt Thiên nói, đại trưởng lão cười khổ nói: "Ta nghĩ những
huyết thi chỉ sợ không phải hành vi bản năng, mà là bị huyết thử không chế."

"Không phải còn có mười dặm nữa mới tới huyết quật sao?"

"Trong tộc gần bảy năm qua cũng không tiến vào, biến hóa nơi này ta cũng không
rõ ràng, bất quá nếu đúng vậy, chỉ sợ bên trong chúng nó xuất hiện tồn tại cao
giai, cho nên mở rộng lãnh địa." Đại trưởng lão đáp lời.

"Đây không phải là đang đùa chúng ta sao? Mọi người theo ta trùng kích, chúng
ta phá vây ra ngoài!" Trầm quát một tiếng, Viêm Nguyệt Thiên không thể bảo trì
trấn định được nữa, dẫn đầu lao ra.

"Mọi người theo nhị trưởng lão phá vây!" Lúc này còn lại hơn tám mươi người,
có mười mấy người bởi vì bị huyết thi cắn mà bị tộc nhân bên cạnh một đao chém
chết. Có thể nói, trước mắt đều là người một nhà động thủ với nhau, điều này
đối với Thiên Linh tộc nhân khẩu thưa thớt mà nói, không thể nghi ngờ là một
điều châm chọc to lớn. Lúc này mỗi người đều nghẹn một cỗ uất khí, điên cuồng
hét lên phá vây.

Giống như cảm thấy ý đồ muốn phá vây của đoàn người, bốn phía đột nhiên vang
lên một trận sóng âm kỳ dị. Sóng âm như từ bốn phương tám hướng đồng thời vang
lên, khiến không thể phân biệt được phương vị, bất quá đại trưởng lão lại cảm
giác được,, không khí cũng dần dần tạo lên sóng gợn nhè nhẹ.

"Không tốt, đây là tiếng kêu độc hữu của huyết thử, chúng nó đang khống chế
huyết thi!" Vừa nghe tiếng kêu, đại trưởng lão lập tức nhớ tới miêu tả huyết
thử, sóng âm không tiếng, không thể thấy được tung tích, chỉ có không khí dao
động.

Quả nhiên, nguyên bản huyết thi vẫn phân tán sau khi nghe được sóng âm vô
hình, đều như có ý thức chắn trước mọi con đường. Nguyên bản thế bao vây sắp
bị thế công sắc bén của đại trưởng lão cùng Viêm Nguyệt Thiên phá vỡ lập tức
bị ngăn trở.

"Viêm Lãng Ngũ Diệp!

"Lực Phách Thái Hoa!"

Hai người đồng thời hét lớn một tiếng, bộc phát ra chiêu thức mạnh nhất. Năm
luồng sóng nhiệt cuồng bạo cùng một đạo chân khí màu xích hồng đồng thời lao
lên. Hơn mười huyết thi bị hai đạo công kích cường đại chấn tan, huyết nhục
tán loạn đầy trời.

Mà huyết thi như trước còn có gần chín mươi cỗ, trải qua một hồi chém giết,
ngược lại so với đoàn người Thiên Linh tộc tổn thất ít hơn, không thể không
nói chúng nó có bao nhiêu khó đối phó.

Nhưng mà trong đoàn người cũng chỉ có đại trưởng lão cùng Viêm Nguyệt Thiên có
thể tạo thành thương tổn hủy diệt với huyết thi, như thế gần như nửa nén hương
tiêu hao chân khí, đối với bọn họ còn không có đạt tới Tiên Thiên cảnh giới là
rất nhiều gánh nặng. Lấy số lượng huyết thi cùng uy lực, cơ hội lúc này co hồ
không có. Phiến rừng trước mặt cơ bản năm trong hẻm núi, hai bên căn bản không
có đường, sơn đạo nối tiếp Quế Sơn cũng bị chặn, hiện tại lối thoát duy nhất
là phương hướng huyết quật, vượt qua nó, lại vòng quanh mới có thể thoát khỏi
dây dưa, nếu không tiếp tục như thế, sớm hay muộn cũng sẽ ngã xuống toàn bộ.

Mọi người bị buộc không ngừng lui về phía sau, đại trưởng lão cùng Viêm Nguyệt
Thiên lúc này cũng có chút ăn không tiêu, hô hấp dần dần biến thành thở dốc.

"Da bọn chúng thật dày!"

"Nhanh trở về triệu tập toàn bộ tộc nhân, san bằng huyết quật này!"

"Đúng! San bằng huyết quật này!" Dưới uy hiếp sinh tử, đám tộc nhân Thiên Linh
tộc hét lên, trường kiếm trong tay giơ cao, trong lúc nhất thời khí thế đại
thịnh, thế nhưng có thể cùng đàn huyết thi cầm cự.

Nhưng dù sao cũng là huyết nhục, một lát sau lại tan tác, như thế lặp đi lặp
lại, mọi người bên lui bên đánh, thỉnh thoảng lại có người bị huyết thi bắt
lấy, nháy mắt bị hút khô huyết dịch, trở thành một thây khô. Đến sau đó thời
điểm còn lại hơn năm mươi người, mọi người đã gần như mất đi năng lực chống
cự, nhanh chóng hướng về phương hướng huyết quật chạy trốn, không ai dám để bị
thương, bởi vì đó có nghĩa là biến thành huyết thi.

Cây cối không ngừng lướt qua, huyết quật càng ngày càng gần, mùi máu tươi
trong không khí càng thêm dày đặc, cơ hồ khiến người ta không thở nổi, phía
sau, gần tám mươi huyết thi rất nhanh đuổi theo. Giống như bầy dê gầy yếu đang
vội vàng chạy trốn nanh vuốt bầy sói, những người còn lại không hề lớn tiếng
gầm rú, lúc này hơi có vô ý, là sẽ táng mệnh cửu u.

Mười dặm đường không bao lâu đã vượt qua, huyết quật cũng dần dần hiện ra.
Cũng không có bao nhiêu khủng bố, chỉ là một cái động sâu thẳm rộng vài
trượng, thật sâu khảm ở trên một vách núi. Trong động thỉnh thoảng truyền đến
sóng âm trầm thấp, hướng tới bốn phía khuếch tán, một chùm hồng quang nhàn
nhạt từ trong động tràn ra, nhìn không rõ ràng lắm.

"Trời ạ, đây là cái gì?" Lúc này, một gã tộc nhân kinh hô một tiếng, chỉ vào
phía trước hô lên.

Hô --

Tất cả mọi người không khỏi hít một ngụm lương khí, ngay cả đại trưởng lão vẫn
luôn bảo trì trấn định cũng không ngoại lệ. Tại phía trước huyết quật, cũng là
thông đạo duy nhất mọi người cần vượt qua, đồng dạng là gần trăm con mãnh thú
toàn thân màu huyết hồng, hai mắt đỏ tươi, hiển nhiên đều bị huyết thử khống
chế. Bên trong đại bộ phận đều là Nhị giai Linh Thú, Hỏa Quán, Nhất Vĩ Băng
Hồ, thậm chí ngay cả tam giai Lục Giáp Toàn Quy, Tam Nhãn Ly Hầu, còn có tứ
giai Thiết Thủy Xà hình thể khổng lồ. Đàn Linh Thú này bị không chế, hiện giờ
có lẽ nên xưng là huyết thú.

Liền như vậy, phía sau là huyết thi, phía trước là huyết thú, đem lão đám
người chắn ở trung tâm, đường lui duy nhất liền là huyết quật kia.

Mà lúc này cho dù là người ngu nhất cũng minh bạch, trí tuệ đám huyết thử kia
tuyệt đối không đơn giản, hiện giờ ý tứ đã phi thường rõ ràng, đây là thỉnh
quân nhập úng, đang ép bọn họ vào động, không tiến, chỉ có thể bị chúng nó
khống chế, hay là, đều bị tàn sát.

Trong không khí đầy huyết khí, nặng nề dị thường.

Đại trưởng lão ngưng trọng nhìn bốn phía, tựa hồ đã đến tình cảnh tiến thối
lưỡng nan.

"Trường Thanh, ngươi muốn làm gì, trở về!"

Đang lúc mọi người đang suy nghĩ tìm cánh phá vây, một gã tộc nhân tuổi trẻ
không nói một tiếng, thân hình đột nhiên lao lên, hướng về huyết quật chạy
trốn. Viêm Nguyệt Thiên nhìn thấy, lớn tiếng kêu lên, mà gã được gọi là Trường
Thanh lúc này nhắm mắt làm ngơ, một hơi chạy thẳng vào trong động. Mà huyết
thi cùng huyết thú hai bên ũng không chặn hắn lại, như trước trước sau chắn ở
thông đạo.

"Ông nội nó, dù sao cũng chết, chúng ta vào động, ta muốn nhìn xem huyết thử
đến tột cùng có phải là ba đầu sáu tay hay không. Thiên Linh tộc ta, không
sợ..." Nhìn động tác của tộc nhân kia, đại trưởng lão cũng dứt khoát tiến lên,
sớm muộn gì cũng chết, liều mạng một phen, có lẽ còn có thể có một đường sinh
cơ.

"Mọi người cùng lên."

"Dù sao trốn không được, chúng ta vào động." Giờ khắc này, đại trưởng lão cũng
tâm, quay đầu trầm quát một tiếng, ánh mắt phức tạp không hiểu, dị thường kiên
định: "Mặc kệ là chỗ nào, đều phải đi sát theo ta, đợi sau khi tìm được Trường
Thanh, nếu có ơ hội các ngươi liền trốn đi, chạy trốn càng xa càng tốt."

Một bên Viêm Nguyệt Thiên nghe vậy quýnh lên: "Chúng ta không thể bỏ lại
ngươi, Thiên Linh tộc tuyệt đối không trốn!"

Đúng vậy, chúng ta muốn đi cùng nhau!" Một gã tuổi trẻ kiên quyết nói.

"Ngu xuẩn!" Đại lão lớn tiếng quát: "Các ngươi lưu lại cũng không có ích lợi
gì, lưu lại cùng nhau chờ chết, còn không bằng có cơ hội chạy ra báo tin, như
vậy còn có một đường hy vọng."

"Nhưng mà... "

"Ít nói nhảm, cứ định như vậy, đi thôi!" Viêm Nguyệt Thiên còn nghĩ muốn kiên
trì, lại bị đại trưởng lão một ngụm cắt ngang.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #674