Người đăng: Ma Kiếm
Viêm Thiên Lạc nghĩ muốn đem Cửu Dương chân khí thu hồi vào đan điền, nhưng mà
trong nháy mắt này, một cảm giác nóng rực từ kinh mạch đột nhiên dâng lên,
Viêm Thiên Lạc kêu lên một tiếng đau đớn, một ngụm tụ huyết tràn ngập hỏa khí
từ trong miệng phun ra.
Tức khắc, toàn bộ thân hình nhỏ bé run rẩy lên.
Hưu --
Một tiếng kiếm ngâm mơ hồ vang lên.
Nhìn Viêm Thiên Lạc nhắm nghiền hai mắt trước mặt, ánh mắt Lục Thanh trở lên
ngưng trọng, kiếm chỉ điểm ra.
Ông --
Một giọt Thiên Địa nguyên dịch từ đầu ngón tay bức ra, dừng ở trên mi tâm của
Viêm Thiên Lạc.
Giọt Thiên Địa nguyên dịch này vừa mới tiếp xúc với thân thể Viêm Thiên Lạc
liền giống như lưu thủy hòa tan ra, đem này cả người bao phủ ở bên trong.
Cước bộ đạp động, thân hình Lục Thanh nhoáng một cái, ở chung quanh Viêm Thiên
Lạc liền xuất hiện chín đạo nhân ảnh rõ ràng. Chín đạo nhân ảnh này đồng thời
điểm ra kiếm chỉ, trong đó tám đạo kiếm chỉ vừa vặn điểm ở trên huyệt đạo
thuộc tiểu chu thiên trong Cửu Dương Chân Quyết, một đạo kiếm chỉ cuối cùng
vừa vặn điểm lên đan điền.
Thiên Địa nguyên dịch giống dòng nước thanh lương, chỉ trong nháy mắt liền đem
hỏa khí nổi lên trên mặt Viêm Thiên Lạc trấn áp.
Một giọt Thiên Địa nguyên dịch này, được Lục Thanh dùng để tôi luyện kinh mạch
thân thể, đối với thân thể nhược tiểu của Viêm Thiên Lạc mà nói, hiệu quả của
một giọt Thiên Địa nguyên dịch này vô cùng kinh người. Lục Thanh có thể cảm
thụ được, trình độ cứng cỏi của thân thể Viêm Thiên Lạc đang lấy tốc độ kinh
người tăng lên.
Đây là Lục Thanh từ Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh ngộ ra phương pháp tôi luyện thân
thể, tuy rằng hiệu quả xa xa không thể cùng Tử Hoàng Kiếm Thân kinh so sánh,
nhưng Viêm Thiên Lạc cũng đạt được không ít ưu đãi. Chỉ trong chốc lát này,
thậm chí ngay cả tư chất của nó cũng tăng lên không nhỏ.
Tuy rằng không biết là ai đang xuất thủ tương trợ, nhưng Viêm Thiên Lạc cũng
biết đối phương đang giúp mình. Đối với thân thể cảm ứng, tu luyện Vô Quyền
nhiều ngày như vậy, Viêm Thiên Lạc trên cơ bản đã có thể hoàn toàn nắm chắc.
Nó rõ ràng cảm thụ được, thân thể chính mình đang trở lên cường kiện với tốc
độ kinh người.
Một nén hương sau, Cửu Dương chân khí trên người rốt cuộc thuận lợi trở về đan
điền.
Mở ra hai mắt.
Viêm Thiên Lạc đứng dậy, không tự giác đánh một lần Vô Quyền, giờ khắc này,
quyền thế thi triển ra rất tự nhiên trôi chảy, quyền phong gào thét, diễn
luyện mấy thức phối hợp cảnh giới so với bình thường càng thêm dễ dàng, dung
nhập vào ý cảnh của cảnh giới cũng nhanh. Đến cuối cùng một chiêu Nghịch Lôi
Thức, càng là đem một tầng đá năm trăm cân phá vỡ thành ba mảnh.
Cảm thụ được thân thể mạnh mẽ, Viêm Thiên Lạc vội vàng hướng tới bốn phía nhìn
lại.
Không có ai!
Viêm Thiên Lạc chấn động trong lòng, nó rõ ràng biết, vừa rồi tuyệt đối là có
người tương trợ, nó mới có thể thuận lợi thoát hiểm, nếu không cho dù đem Cửu
Dương chân khí miễn cưỡng thu vào đan điền, cũng phải thụ nội thương.
Đến tột cùng là ai cứu mình?
Nhất trực tìm kiếm nửa canh giờ, Viêm Thiên Lạc không có tìm được, đành phải
nghi hoặc xuống núi.
Hưu --
Lập tức, thân ảnh Lục Thanh ở trên Vọng Nguyệt thai hiện ra. Nhìn phương hướng
Viêm Thiên Lạc ly khai, Lục Thanh thầm gật đầu. Hài tử này, hắn cảm giác được
bất phàm, thậm chí có một chút cảm ứng, về sau cùng hắn sẽ còn có duyên.
Phút chốc, Lục Thanh nhướng mày, ánh mắt chuyển hướng về phía ngoài mấy chục
dặm, giờ phút này, từ nơi đó, hắn cảm thụ được một cổ huyết khí mờ mịt di
động.
Hưu --
Ngay sau đó, thân hình Lục Thanh liền biến mất tại chỗ.
Cách hậu sơn Quế Sơn hơn sáu mươi dặm, bên trong một cánh rừng lân cận Linh
Đoạn sơn mạch, vô số cổ thụ cao lớn đan xen lẫn nhau, cành lá rộng lớn che đậy
không trung, ít có dương quang có thể xuyên thấu xuống mặt đất. Bên trong cánh
rừng ẩm ướt, đầy vẻ âm u.
Một đội ngũ hơn trăm người từ từ tiến lên, thỉnh thoảng lại có người huy động
trường kiếm, chém đứt bụi gai bên đường, cẩn thận tiến tới.
"Ở phía trước mười dặm chính là Huyết Quật cấm địa." Đi ở đầu đoàn người, một
thiếu niên thân mặc bố y màu đen nhìn chiếc ngọc phiến màu trắng trong tay,
nói với một lão giả bên cạnh.
Lão giả đó đúng là đại trưởng lão Thiên Linh tộc.
Đại trưởng lão nghe vậy nhìn thoáng qua thiếu niên bên trái gật gật đầu.
Ở bên phải lão rõ ràng là nhị trưởng lão Viêm Nguyệt Thiên. Quan sát xung
quanh một chút, đại trưởng lão trầm giọng nói: "Năm đó nơi này tựa hồ không có
âm u như vậy, lúc này mới có bảy năm mà đã biến hóa như vậy, xem ra lần này
phải cẩn thận hành sự mới được, nếu không hơi có sơ ý sẽ vạn kiếp bất phục."
"Không sai, khí tức nơi này khiến người ta cảm thấy khó chịu. Hơn nữa dọc theo
đường đi, ngay cả một con dã thú cũng không thấy, nhiều nhất chỉ là côn trùng
mà thôi. Điều này rất khác thường, cổ ngữ có nói: sự có khác thường tất có mờ
ám! Xem ra cái gọi là Huyết Quật cũng không đơn giản, chúng ta có thể đã xem
nhẹ." Viêm Nguyệt Thiên nhíu mày nói.
Suy nghĩ một chút, Viêm Nguyệt Thiên vận khí cao giọng nói: "Đội ngũ tập trung
lại, mọi người đều sát lại. tộc nhân ở ngoài đề phòng, không nên thả lỏng cảnh
giác."
Nghe thấy Viêm Nguyệt Thiên phân phó, tộc nhân Thiên Linh tộc tức khắc hội tụ
đứng gần nhau, mỗi người đều rút từ bên hông ra một thanh kiếm dài năm thước
có hình cung kỳ dị.
Phòng ngừa vạn nhất, đại trưởng lão cũng rút đại kiếm sau lưng ra, hàn quang
bắn ra bốn phía, mà Viêm Nguyệt Thiên cũng âm thầm đề khởi chân khí.
Tốc độ di chuyển của đoàn người so với trước càng thêm chậm rãi.
"Từ từ, có hương vị gì đó?" Bỗng nhiên, Viêm Nguyệt Thiên kinh nghi nói.
"Là mùi máu tươi!" Bên cạnh, đại trưởng lão trầm giọng nói.
Theo đoàn người không ngừng đi tói, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện một ít thi
thể dã thú thối rữa, chỉ là thấy không thấy được nửa phần máu thịt, nhưng mùi
máu tươi trong không khí vẫn rất nồng đậm, quái dị đến cực điểm, lại thêm mùi
thối rữa, hai bên cùng hợp một chỗ, muốn khiến người ta phải nôn mửa.
"Mau nhìn, nơi đó có người." Lúc này, một hán tử cao giọng kêu lên, mọi người
tập trung nhìn vào, quả nhiên phía trước vài chục trượng, một thân ảnh mông
lung lẳng lặng nằm trên mặt đất, không nhìn kỹ rất khó phát hiện được.
"Tựa hồ là tộc nhân của ta!" Một thanh niên một tay nâng người trên mặt đất
lên, dò xét hơi thở: "Đã chết lâu ngày, xem trang phục hẳn là tộc nhân Thiên
Linh tộc, còn là võ giả phụ trách thủ vệ."
Đây là một hán tử khoảng bốn mươi tuổi, kỳ quái là da thịt toàn thân một mảnh
huyết hồng, giống như một khối huyết thi, mà thân thể cứng ngắc cùng người
chết không sai biệt lắm, chỉ là móng tay dài đến nửa tấc, hiện lên màu ám
hồng. Xem trang phục mục nát hiển nhiên là đã chết lâu ngày, nhưng thi thể lại
không có chút dấu vết thối rữa.
Yên lặng nhìn thi thể này, đại trưởng lão nhăn mày thật sâu. Người chết này
hắn biết, đó là thủ vệ Ngũ Trường, hai tháng trước theo tam hộ pháp tra xét
Huyết Quật, có thực lực nhị trọng thiên sơ kì, bất quá sau đó không trở về,
nghe nói đã ngộ hại, lại không biết vì sao xuất hiện ở nơi này. Biến hóa phát
sinh như vậy, hắn cảm giác có cái gì không đúng, còn không đúng ở chỗ nào,
trong lúc nhất thời lại nói không nên lời, kia tựa hồ là...
"Cẩn thận!" Đối với mùi máu tươi thập phần quen thuộc, Viêm Nguyệt Thiên cảm
giác được huyết khí trong người thi thể kia thế nhưng dũng động, lập tức hét
lên.
Nhưng mà, hiển nhiên đã chậm, chỉ thấy thi thể nguyên bản tại trong ngực thanh
niên Thiên Linh tộc đột nhiên cử động, móng tay sắc bén cắm vào cổ thanh niên,
hé miệng, mang hai cái răng nanh dài hơn một tấc cắm vào trong cổ thanh niên.
"Nghiệt súc ngươi dám!" Chỉ nghe Viêm Nguyệt Thiên hét lớn một tiếng, một
quyền mang theo chân khí hệ Hỏa nóng rực hướng về huyết thi lăng không đánh
ra.
Thình thịch --
Nắm tay đánh lên người huyết thi, đúng là phát ra âm vang nặng nề, mà thi thể
cư nhiên không có vỡ vụn. Viêm Nguyệt Thiên rùng mình, một quyền này tuy rằng
hắn chưa dùng tới chiêu thức, nhưng ở dưới chân khí cảnh giới Tiên Thiên tứ
trọng thiên, cho dù là một đầu Nhị giai Linh Thú Giác Tê cường tráng cũng bị
đánh cho gân cốt vỡ vụn, huống chi là một cỗ thân thể. Cho dù là kiếm giả cùng
giai, không vận khởi Kiếm Khí hộ thể cũng tứ phân ngũ liệt, mà huyết thi này
chỉ bị đánh bay vài trượng liền ổn định thân hình đứng lên.
Huyết thi vừa đứng dậy lập tức ngửa đầu phát ra một tiếng hống trầm thấp. Viêm
Nguyệt Thiên biến sắc: "Không tốt, nó đang triệu hoán đồng bạn, chúng ta bị
bao vây."
Lời còn chưa dứt, từ bốn phía truyền đến vô số tiếng rống, từ bên trong cây
cối bốn phía đi ra gần trăm tên cùng huyết thi bị đánh bay giống nhau, hình
thành thế bao vây đem mọi người vây trong một phạm vi.
"Đây, đây đều là tộc nhân Thiên Linh tộc chúng ta." Đại trưởng lão nhìn bốn
phía, trầm trọng nói.
Đích xác, y phục sớm cũ nát trên người những huyết thi này có thể mơ hồ thấy
được phục sức của Thiên Linh tộc bọn họ. Không cần phải nói, đây là những tộc
nhân phụng mệnh tra xét ét huyết quật, lúc này, toàn bộ đều tụ tập đến nơi
này, chỉ là bọn họ đã biến thành hung vật, thị huyết như mệnh, không có thần
chí, ở bên ngoài huyết quật đem đoàn người đại trưởng lão chặn lại.
Mọi người áp sát vào nhau, những huyết thi nhảy lên, hai tay duỗi ngang, không
ngừng tới gần.
Phân phó ha người đỡ thanh niên trước đó bị cắn, đại trưởng lão vung tay lên,
quát lớn một tiếng: "Giết cho ta!"
Lập tức, mọi người đồng loạt vận khởi chân khí hét lớn một tiếng, huy vũ thanh
kiếm trong tay chém tới những huyết thi đang lao tới.
Trong đó, đại đã số người tên người hiện lên một tầng khí hệ Hỏa thưa thớt,
chỉ có hơn mười người, thanh kiếm trong tay hiện lên một tầng chân khí nồng
đậm, là tượng trưng của võ giả nhị trọng thiên. Võ giả nhất trọng thiên, khí
còn chưa đủ hùng hậu, chỉ có thể bảo vệ chính mình, còn không thể gia trì vào
vũ khí trong tay.
Không kịp cẩn thận phân biệt, huyết thi đã cùng mọi người chiến đấu.
Da cứng quá!
Trong lòng tất cả không khỏi hít một ngụm lương khí, trừ bỏ võ giả đã ngoài
nhị trọng thiên, vũ khí có thể gia trì chân khí gây tổn thương cho huyết thi,
võ giả nhất trọng thiên đối với huyết thi mà nói, căn bản không làm nên chuyện
gì, ngay cả da thịt chúng nó đều không thể phá vỡ. Mà huyết thi tuy rằng cứng
nhắc tiến thẳng tới, nhưng tốc độ lại rất nhanh, khí lực vô cùng kinh người.