Người đăng: Ma Kiếm
Vào lúc này, Lục Thanh ý thức được đạo kiếm khí của đối phương có uy lực đã
vượt qua thức thứ ba của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm. Vận dụng thức thứ tư, phải
nói chính xác là thức thứ tư của Đại Diễn tam thập lục chuy chưa qua cải biến,
uy lực càng mạnh thêm. Nhưng do sự chênh lệch không nhiều nên cũng không lo
Triệu Thiên Diệp phát hiện ra điểm khác biệt. Nhưng cho dù như thế cũng khiến
cho Triệu Thiên Diệp giật mình.
Lúc này, Phong Lôi kiếm nguyên lưu chuyển toàn thân Lục Thanh. Phong Lôi kiếm
nguyên giống như làn nước, chảy về phía Luyện Tâm kiếm, chẳng khác gì trăm
sông chảy về biển mà hội tụ ở đây. Lục Thanh đã vận chuyển toàn bộ Kiếm Nguyên
lực của bản thân mà dốc hết vào một chiêu này.
Được toàn bộ Phong Lôi kiếm nguyên của Lục Thanh quán nhập, quả cầu kiếm khí
trước Luyện Tâm kiếm nhanh chóng tăng trưởng. Chỉ trong chốc lát đã to bằng
hai cái đầu người. Những tia điện cuồng bạo cùng với những lưỡi đạo gió màu
xanh khiến cho không khí xung quanh phát ra những tiếng rít.
Tay phải của hắn đang cầm kiếm chợt co lại rồi sau đó nó giống như một con
sóng lớn đẩy về phía trước. Luyện Tâm kiếm đâm mạnh ra. Trong nháy mắt, trong
đầu Lục Thanh chợt xuất hiện quỹ tích một chùy của Quý lão. Cái quỹ tích của
Tự Hóa khinh trọng đó chợt hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.
Lẳng lặng nhắm hai mắt lại, Lục Thanh chầm chậm phát ra một thức. Trong ánh
mắt ngạc nhiên của mọi người, một kiếm của Lục Thanh chợt trở nên phiêu hốt.
Tia kiếm khí có hai màu xanh tím thoát ra khỏi Luyện Tâm kiếm cũng như vậy.
Ngay cả Nhiếp Thanh Thiên đứng bên, hai mắt cũng lóe lên tinh quang nhìn chằm
chằm sự biến hóa của quả cầu kiếm khí kia.
- Sao có thể như vậy? - Dịch Nhược Vũ không kìm được kêu lên. Biến hóa như
vậy nàng đã từng thấy khi sư phụ của nàng Bích Thủy kiếm Minh Tịnh Nguyệt thi
triển. Mà sự biến hóa đó được sư phụ nàng gọi là Tự hóa khinh trọng.
Tự hóa khinh trọng!
Lạc Tâm Vũ không thể tin nổi vào mắt mình. Thân là cao thủ thứ hai của Tử Hà
tông, con trai duy nhất của Kiếm Tông Lạc Thiên Phong, hắn đã nhìn thấy kiếm
pháp của phụ thân. Sự biến hóa trong kiếm pháp của phụ thân cũng giống hệt như
một kiếm của Lục Thanh đang thi triển. Có lẽ mức độ huyền ảo vẫn không thể
bằng phụ thân hắn, nhưng vẫn đủ khiến cho hắn không thể nắm được quỹ tích của
nó. Cho dù hắn có thể dùng tu vi mạnh hơn để phá vỡ, nhưng khi tu vi của Lục
Thanh không kém hắn nhiều lắm thì người phải bó tay bó chân cũng chính là hắn.
Tiểu tử này chui ở đâu ra mà lại đáng sợ như vậy? Cho hắn thêm thời gian mười
năm, với tốc độ tiến bộ như thế thì trong số những người trẻ tuổi sẽ chẳng còn
ai là đối thủ của hắn. Chưa bao giờ, Lạc Tâm Vũ lại cảm thấy nguy cơ mạnh đến
như vậy. Cảm giác này đã lâu hắn chưa từng được cảm nhận qua. Cho dù người
đứng vị trí thứ hai là Lăng Vân kiếm Cổ Kiếm Vân cũng không tạo cho hắn áp lực
mạnh đến vậy.
Thần quang trong mắt Lạc Tâm Vũ lưu chuyển. Lúc thì lộ ra ý chí chiến đấu nóng
bỏng lúc thì lại xuất hiện ý muốn giết người nồng nặc. Các loại suy nghĩ không
ngừng hiện ra khiến cho Lạc Tâm Vũ không khỏi cười khổ. Ánh mắt hắn nhìn về
phía Lục Thanh đang đứng trong sân mà nổi lên ý giết người. Tuy nhiên, nó
nhanh chóng biết mất.
Giữa sân, sau khi phát ra đạo kiếm khí cuối cùng, Lệ Kinh Sanh nhìn chằm chằm
về phía Lục Thanh mới xuất ra kiếm khí. Cái quỹ tích đó chính là điều mà hắn
vẫn theo đuổi. Mặc dù bây giờ mới chỉ được chút vỏ ngoài nhưng cũng đủ khiến
cho hắn kinh ngạc. Nghĩ tới tuổi của Lục Thanh, cùng với Phong Lôi kiếm nguyên
lẫn trong hơi thở của Húc Nhật tâm kinh, ánh mắt hắn có chút mông lung. Tuy
nhiên, chỉ trong chốc lát, hắn lại nhìn về phía Lục Thanh.
Quả cầu kiếm khí va chạm với kiếm khí của hắn. Một ngọn lửa màu lam nhạt nhất
thời, bao phủ hai người. Không khí bị dồn nén tạo ra một làn sóng không khí
tỏa ra xung quanh. Tất cả những người đứng xem cuộc chiến đều biến sắc. Trên
người bọn họ lại xuất hiện một vòng kiếm khí bảo hộ. Đặc biệt khiến cho người
ta chú ý chính là vòng kiếm khí bảo hộ của Lạc Tâm Vũ. Toàn thân hắn được bao
phủ bởi một màu vàng tím, có một ngọn lửa màu vàng nhạt bao quanh. Không khí
xung quanh như những sợi tơ tạo thành một hình người rồi bốc cháy.
Vòng kiếm khí bảo hộ xuất ra bên ngoài cơ thể vài thước bảo vệ Lạc Tâm Vũ và
Liệt Phong vào bên trong. Khi làn khí mạnh mẽ đánh tới gần như không có một
chút dao động, giống như bị vòng bảo vệ của hắn thôn phệ.
Người khác không thể tưởng tượng được, trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi
quả cầu kiếm khí của Lục Thanh va chạm với kiếm khí của Lệ Kinh Sanh liền dung
hợp với nhau, hóa thành một quả cầu kiếm khí cháy hừng hực một ngọn lửa màu
hồng. Quả cầu bắt đầu to lên.
- Tiểu tử tránh mau... - Lệ Kinh Sanh thấy vậy biến sắc mà hô lên cho Lục
Thanh. Đồng thời, hắn nhanh chóng biến thành một luồng sáng màu đỏ đậm vọt về
phía quả cầu.
- Ầm...
Một tiếng nổ rung trời vang vọng xung quanh. Rất nhiều người nghe thấy mà chạy
tới. Sau khi nghe tiếng kêu của Lệ Kinh Sanh, Lục Thanh vội vã lui lại phía
sau. Trong tầm mắt hắn một làn sóng kiếm khí đang bốc lên ngọn lửa màu hồng
cùng với những tia kiếm khí màu xanh tím khuếch tán ra xung quanh.
Húc Nhật tâm kinh nhanh chóng vận chuyển. Thần thức của hắn liền cảm ứng
nguyên khí trong trời đất rồi hút vào cơ thể thông qua huyệt Bách Hội để bổ
sung cho Đan Điền trống trải. Cuối cùng trước khi làn sóng kiếm khí lan tới
cũng luyện hóa được một đạo kiếm nguyên. Phong Lôi kiếm khí nhanh cóng bao phủ
toàn thân Lục Thanh.
"Vù..."
Khi làn sóng kiếm khí đó chạm tới người, Lục Thanh mới cảm nhận được uy lực
của nó. Gần như không hề gặp một chút trở ngại, làn sóng kiếm khí nhanh chóng
cắt nát kiếm khí hộ thể của Lục Thanh. Vào lúc quan trọng đó, Lục Thanh nhanh
chóng đưa Luyện Tâm kiếm chắn ngang trước ngực.
Giống như bị một cây chùy lớn đập trúng, Luyện Tâm kiếm bị kiếm khí oanh kích
liền đập mạnh vào ngực của Lục Thanh. Lục Thanh như cảm thấy toàn thân bị bóp
nát, ngực như có thứ gì đó chẹn lấy khiến cho hô hấp khó khăn. Cả người hắn
giống như một ngôi sao băng bắn ngược ra sau, nện lưng xuống mặt hồ đang đóng
băng.
Rắc...rắc...
Mặc hồ bị Lục Thanh van chạm liền xuất hiện vô số những vết nứt. Rơi xuống mặt
băng, Lục Thanh liền phun ra một ngụm máu, nét mặt tái nhợt.
- Lục Thanh... - Dư Cập Hóa và Đoạn Thanh Vân cùng kêu lên. Nhưng vào lúc
này, bọn họ bị sóng kiếm khí lan tới nên bị đẩy về phía sau, cơ bên không thể
tiến lên được. Nhiếp Thanh Thiên cũng phát hiện ra điều đó, nhưng vào lúc hắn
đang định di chuyển thì làn sóng kiếm khí đã lan tới ngăn cản. Cho tới khi hắn
phá được thì đã cứu không kịp.
Còn Lệ Kinh Sanh trong nháy mắt khi tới phía trên quả cầu kiếm khí, hắn lơ
lửng ở đó. Ngay sau khi quả cầu khuếch tán, kiếm chỉ của hắn liền xuất hiện
một đạo kiếm khí dài tám trượng rộng tới một thước. Đạo kiếm khí cắm mạnh vào
giữa quả cầu rồi xuyên thẳng qua.
- Phá cho ta... - Sau tiếng quát của Lệ Kinh Sanh, luồng kiếm khí xoắn mạnh
một cái khiến cho quả cầu kiếm khí bị nghiền nát rồi chầm chậm tiêu tán.
Lao tới bên người Lục Thanh, Nhiếp Thanh Thiên lấy từ trong người ra một cái
hộp ngọc. Sau đó, hắn lấy từ trong hộp ngọc ra một chút nhân sâm cho Lục Thanh
ăn. Cố gắng nhịn đau ngồi xuống, Lục Thanh vận chuyển Húc Nhật tâm kinh.
Thần thức nhanh chóng bao phủ quanh người Lục Thanh, Lệ Kinh Sanh biết được
nội phủ của hắn bị chấn thương nghiệm trọng. Nhưng có thể do vừa được dùng
dược vật nên vào lúc này đang có một luồng nguyên khí tinh thuần xoa dịu tim
phổi của hắn. Đồng thời, nó cùng với Nguyên khí trong thiên địa chui qua huyệt
Bách Hội mà chầm chậm bị luyện hóa thành Kiếm Nguyên bổ sung cho đan điền.
Suy nghĩ một chút, Lệ Kinh Sanh móc từ trong người ra một cái bình ngọc rồi
lấy một viên dược hoàn màu vàng nhạt có mùi cay cay đưa cho Nhiếp Thanh Thiên:
- Chờ lát nữa cho hắn nuốt viên Dưỡng Thân đan này. Thương thế của hắn sẽ
nhanh chóng bình phục.
Khi đi ngang qua người Lạc Tâm Vũ, hắn nói với Liệt Phong đang cố gắng đứng
thẳng:
- Tiểu tử! Vận khí của ngươi hôm nay rất tốt. Nếu như tâm của ngươi còn nóng
nảy như vậy ta nghĩ kiếm đạo sau này rất khó có thành tựu. Nói thế thôi!
Chuyện lúc nãy ta không tính nữa. Tất cả tự thu xếp.
Không chờ Liệt Phong mở miệng, Lệ Kinh Sanh liếc mắt nhìn hắn một cái rồi bước
đi. Mà hai gã hộ pháp còn lại thì đưa mắt nhìn Lục Thanh đang khoanh chân ngồi
đó. Hôm nay, Lục Thanh từ một gã thiếu niên chưa có tên tuổi đã làm cho bọn họ
hết sức kinh ngạc. Sau hôm nay, chắc chắn tháng sau, trên Long Phượng bảng,
mọi người sẽ biết tới cái tên Lục Thanh.
Trên lầu của Ngoại Sự đường, những tiếng bàn luận cứ liên tiếp vang lên.
- Tử Tiêu Phong Lôi kiếm lợi hại thật. Thực lực của người đó không ngờ lại
mạnh đến thế.
- Đúng vậy! Cảnh giới kiếm pháp đã vượt qua Cử trọng nhược khinh đạt tới Cử
khinh nhược trọng thì phải.
- Không biết! Nhưng cơ bản là không thể nhìn thấy một đường kiếm kia...
Hai gã đệ tử Lạc Nhật phong đứng một góc cũng không nén được sự kinh hãi. Vốn
bọn họ chỉ có ý đánh giá và quan sát đối với một người mới xuất hiện như Lục
Thanh. Nhưng vào lúc này, ánh mắt họ chỉ có một sự hoảng sợ.
- Ta khẳng định, chỉ sau ba năm mười vị trí đầu tiên trong Long Phượng bảng
sẽ có tên của hắn. - Người được gọi là sư huynh, đeo thanh cự kiếm nói:
- Xem ra! Thú Khư bạo động lần này, chúng ta lại có thêm một đối thủ.
- Ừm! Có lẽ chúng ta nên sắp xếp một chút. - Nói xong, hai người nhanh chóng
biến mất trong đám đông.
Vào lúc này, gần như toàn bộ Tử Hà phong đã trở nên huyên náo. Nhưng do có mấy
người Lạc Tâm Vũ nên cũng không có người nào dám bước lên. Hơn nữa, do có Lệ
Kinh Sanh nên cũng chỉ dám đứng ở xa mà xem, hay là túm năm tụm ba trong ngoại
sự đường mà hỏi đám đệ tử quan sát từ đầu.
Sau khi đánh một trận với hộ pháp, chấp pháp Lệ Kinh Sanh, Lục Thanh đã chính
thức nổi danh khắp cả Từ Hà phong.