Người đăng: Ma Kiếm
"Võ Hồn đại viên mãn!" Viêm Nguyệt Thiên cười khổ một tiếng, nói: "Không nghí
tới cuối cùng ngươi vẫn vượt qua ta."
Không để ý đến Viêm Nguyệt Thiên, Viêm Phong chần chờ một chút rồi nói: "Hoàng
giai?"
"Không!" Viêm Chiến lắc đầu, nói: "Vô Quyền ta còn chưa sáng lập hoàn tất,
trong đó chỉ có vẻn vẹn một chiêu có thể đạt tới hoàng giai. Võ giả quyết đấu,
nhiều biến hóa vô cùng, chiêu thức là chết, người mới là sống, cảnh giới cũng
không nhất định phải vượt qua, mấu chốt là xem vào người thi triển mà thôi.
Phân chia võ đạo cũng chỉ là mơ hồ đại khái mà thôi, trên Kiếm Thần Đại Lục,
Kiếm Đạo hưng thịnh, vô số loại Kiếm Khí bất đồng, cũng có thể phân chia rõ
ràng. Cho nên nói, tổng hợp lại mà nói, Vô Quyền của ta cũng chỉ đạt tới thiên
giai mà thôi."
"Thiên giai a!" Đại trưởng lão không khỏi thở dài nói: "Từ khi Kim Cương Bất
Hoại thần kinh thất lạc, đã bao nhiêu năm, Thiên Linh tộc ta lại không có sinh
ra một bộ tâm pháp hoặc võ học thiên giai đầy đủ. Sự tình bao nhiêu thế hệ
tiền nhân không thể hoàn thành, đến thế hệ chúng ta rốt cuộc có hy vọng. Viêm
Chiến, ta đại biểu liệt tổ liệt tông Thiên Linh tộc hướng ngươi bày tỏ lòng
biết ơn lớn nhất." Nói xong dẫn đầu hướng Viêm Chiến cúi người hành lễ, ba
người Viêm Nguyệt Thiên cũng đồng thời khom người bái hạ.
Không có ngăn trở, Viêm Chiến thản nhiên tiếp lễ, bởi vì hắn biết ý tứ của đại
trưởng lão. Trầm mặc một lúc, Viêm Chiến trầm giọng nói: "Ta phải đi..."
Đại trưởng lão nghe vậy ngẩn ra, nói: "Chẳng lẽ không thể chờ một chút sao? Để
chúng ta có thời gian thương nghĩ lại, tùy tiện hành động ngươi sẽ gặp nguy
hiểm."
Lắc lắc đầu, Viêm Chiến cười khổ nói: "Không thể đợi nữa, ta sắp không áp chế
được phong ấn trong cơ thể, đợi nó phong tỏa nhâm đốc nhị mạch, sợ là ngay cả
tu vi Tiên Thiên sơ kì cũng khó bảo trụ, đây là cơ hội cuối cùng của ta."
Thấy tâm ý Viêm Chiến đã quyết, đại trưởng lão đành phải gật đầu nói: "Được
rồi, ngươi tính toán khi nào xuất phát?"
"Là hiện tại, nếu trở về ta sợ ta sẽ không hạ được quyết tâm." Viêm Chiến thở
dài một hơi nói: "Còn Vô Quyền, đợi sau khi trở về,các ngươi để Thiên Lạc
truyền khẩu lại, ngày mai để vào Cửu Viêm Động. Trước tiên làm võ học chuyên
dành cho hộ pháp trong tộc. Kiếm Thần Điện tuy rằng an trí chúng ta ở đây,
nhưng cũng không có ý tốt gì."
Dừng một chút, Viêm Chiến lại nói: "Mấy người Viêm Sơn thì phiền các vị quan
tâm nhiều hơn."
Nói xong, Viêm Chiến liền đem một mặt ngọc hình tròn tượng trưng cho thân phận
trưởng lão cởi xuống, chân khí vận khởi, đưa đến tay đại trưởng lão.
"Ngày mai trời sáng ngươi liền truyền tin tức ra, đem ta trục xuất Thiên Linh
tộc, để tránh phát sinh rắc rối."
Bốn người nghe vậy sao không biết ý tứ của Viêm Chiến, tràng diện nhất thời
trở lên im ắng, chỉ có Viêm Thiên Lạc gắt gao nắm lấy vạt áo của Viêm Chiến.
Từ cuộc nói chuyện vừa rồi nó tựa hồ đã nghe ra cái gì, gia gia phải đi, phải
rời khỏi nó, rời khỏi nơi này, chỉ là thủy chung nó vẫn không rõ là vì cái gì,
bọn là ai?
Hết thảy mọi thứ ở trong đầu Viêm Thiên Lạc quay cuồng, như lọt vào trong
sương mù, tìm không rõ manh mối.
Sau một lát, giống như nhớ tới cái gì, đại trưởng lão cùng tam trưởng lão đồng
thời gật đầu. Phận biệt từ trên người lấy ra hai hạt châu màu hồng cùng trước
đó Viêm Nguyệt Thiên sở dụng giống nhau, đúng là cái gọi là Linh Chú Châu, tới
trước mặt Viêm Chiến. Đại trưởng lão vỗ vỗ bả vai Viêm Chiến, nói: "Mặc kệ thế
nào, ngươi đều là huynh đệ của chúng ta."
Nặng nề gật đầu, Viêm Chiến lập tức xoay người, chống quải trượng không biết
tìm về khi nào chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Viêm Thiên
Lạc, nói: "Hài tử, ngươi còn nhớ rõ lời của gia gia mười ngày trước không?"
"Nhớ, Thiên Lạc nhất định sẽ cố gắng tu luyện, bảo hộ cha, mẹ cùng muội muội."
Cố gắng lau khô nước mắt trên khóe mắt, Viêm Thiên Lạc chăm chú nói.
"Còn có, đừng quên lời của gia gia tối hôm qua, đối với ngươi rất trọng yếu,
bất quá hết thảy tùy duyên, không thể cưỡng cầu, dù sao gia gia cũng không có
nắm chắc." Viêm Chiến trịnh trọng dặn dò.
"Vâng!" Cố sức đáp ứng một tiếng, Viêm Thiên Lạc buông lỏng nắm tay nắm vạt áo
Viêm Chiến, bất quá ánh mắt vẫn lưu luyến không rời.
Xoay chuyển ánh mắt, Viêm Chiến lướt qua lần lượt từng người.
"Viêm Chiến!" Lức này, nguyên bản vẫn đứng một bên, Viêm Nguyệt Thiên đột
nhiên mở miệng nói.
Dừng lại thân thể, không có quay đầu.
Viêm Nguyệt Thiên nhìn thân ảnh phía trước, ánh mắt có chút hoảng hốt, trong
nháy mắt lại trấn định xuống, nói: "Ta sẽ ước thúc bọn họ, sẽ không cùng Viêm
Sơn xung đột, ngươi yên tâm đi thôi."
Lại trầm mặc một lát, Viêm Nguyệt Thiên thở dài nói: "Ta hiện tại rốt cuộc
biết vì cái gì năm đó Quế Hương lại lựa chọn như vậy, ngươi, thắng."
Một lúc lâu sau, trên Vọng Nguyệt thai đã không còn một bóng người, chỉ còn
lại mặt đất tan hoang, dấu tích của trận chiến vừa rồi.
Hưu --
Ngay sau đó, thân hình Lục Thanh hạ xuống Vọng Nguyệt thai.
"Vô Quyền, đến tột cùng là ẩn chứa huyền ảo như thế nào?"
Trầm ngâm một lát, Lục Thanh hít sâu một hơi, sau đó nhắm lại hai mắt, hai
chân hơi khom, phần eo vặn vẹo kỳ dị, hai tay vươn ra phía trước, bày ra một
tư thế quái dị.
Nếu lúc này có người ở nơi này sẽ phát hiện, khí tức của Lục Thanh lúc này cơ
hồ đã không thể phát hiện, phối hợp với tư thế vô cùng kỳ quái của hắn, thân
thể giống như một gốc đại thụ cắm rễ sâu vào mặt đất, cùng từng gốc quế chung
quanh hòa hợp làm một.
Không có vận chuyển Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh, thậm chí ngay cả một thân khí lực
đều bị Lục Thanh áp chế ở trong huyết nhục.
Đột nhiên Lục Thanh mở ra hai mắt, hai chân đan chéo vào nhau, hai nắm tay
nâng lên cao.
Tức khắc, chỉ thấy Lục Thanh bước lên, tiết tấu đều đều, mỗi một cước hạ xuống
đất đều giống như ngưng tụ khí lực toàn thân, mặt đất tức khắc hiện ra từng
dấu chân sâu ba tấc.
Lại nhìn bước chân của Lục Thanh lúc này, tuy rằng không có bộ pháp gì, nhưng
hạ bàn vô cùng vững vàng, mỗi một bước đều như bàn thạch rơi xuống đất, liền
như vậy vòng quanh phạm vi mười trượng không ngừng qua lại. Sau ba vòng, chỉ
thấy Lục Thanh nhanh chóng vung song quyền ra, tả quyền cùng hữu quyền đan
xen, mang theo tiếng phá không chói tai, thời gian chớp mắt ngắn ngủi, sợ là
đã xuất hơn trăm quyền.
Sau mấy trăm quyền, động tác của Lục Thanh dần dần chậm lại, giống như song
chưởng chịu tải trọng lực ngàn cân, tốc độ đường quyền trở lên chậm rãi, bất
quá uy thế lại càng hơn trước đó. Lúc đầu tiếng phá không của mỗi một quyền
khá nhỏ, càng về sau, tiếng phá không càng kịch liệt, đến cuối cùng, giống như
giao long xuất hải, quyền thế nặng như núi cao, khí thế hùng hồn vô cùng.
Một lát sau, Lục Thanh cải biến quyền thế, song quyền hoặc hư không trực đảo,
như mãnh hổ hạ sơn, hoặc đan xen hỗ kích, như song xà tương phệ, tốc độ ra
quyền ổn định, giống như đem không gian trước người hoàn toàn phong tỏa, gió
núi thổi tới chưa tới trước mặt Lục Thanh liền giống như gặp được một tầng
chắn vô hình không thể phá vỡ, phân thành hai, từ hai bên nối đuôi nhau mà đi.
Sau thời gian một chén trà, Lục Thanh thu quyền mà đứng, động tác mau lẹ,
không thấy chút miễn cưỡng, đối với khống chế thân thể đúng là đạt tới mức thu
phát tùy ý.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt Lục Thanh đột nhiên trở lên sắc bén, gắt gao
nhìn chằm chằm phía trước, khí thế trên người tăng vọt, khí tức nguyên bản
giống như đại thụ cũng mạnh mẽ lên, trong khoảnh khắc liền biến thành một gốc
thần mộc che trời. Chỉ thấy Lục Thanh bước lên một bước, quyền phải hướng về
gốc quế lớn bằng một người ôm phía xa xa đánh tới. Quyền lực to lớn đem không
khí đè ép, áp súc, tức khắc một đoàn khí bạo mang theo tiếng phá không chói
tai hướng về quế thụ lăng không lao tới.
Oanh --
Một tiếng chấn hưởng vang lên, cự lực to lớn phá hủy thân cây hơn phân nửa,
phần còn lại căn bản khó có thể chống đỡ trọng lượng thân cây, chỉ răng rắc
mấy tiếng rồi ầm ầm đổ xuống. Mà sau khi Lục Thanh đánh ra một quyền này, trên
mặt hiếm thấy tràn ra một chút mồ hôi.
Không có dừng lại, Lục Thanh liền tiếp ra quyền, ở không trung hóa ra vô số
quyền ảnh, giống như đột nhiên sinh ra vô số cánh tay, nhưng kỳ quái là tuy
rằng tốc độ ra quyền đạt tới mức trước nay chưa từng có, nhưng mà lại nghe
không được một chút tiếng động nào. Nếu có cao thủ ngưng thần cảm ứng sẽ phát
hiện, ở trên vô số quyền ảnh này, vô luận là gió núi thổi tới hay không khí
chung quanh, đều giống như tự động tách ra hai bên, mà phía trước trăm trượng
xa, trên thân một gốc quế ại vô thanh vô tức nhiều ra rất nhiều quyền ấn sâu
đến vài tấc.
Động tác không ngừng, thân hình vừa chuyển, Lục Thanh đột nhiên hét lớn một
tiếng, cước bộ dốc sức lao tới một tảng đá cao hơn mười trượng gần đó. Cước bộ
giống như tuấn mã lai đi, mỗi một bước đều ngưng tụ khí lực toàn thân, vô số
đất đá theo cước bộ bắn ra bốn phía.
Một quyền đánh ra, không gian biến sắc, vô số khí bạo theo một quyền này hướng
về tảng đá đánh tới. Chỉ nghe âm một tiếng rung trời, tảng đá cứng rắn thế
nhưng từ trung tâm vỡ ra, thình thịch một tiếng pân thành hai nửa, bay lên vài
trượng mới rơi xuống mặt đất.
Mà Lục Thanh đánh xong một quyền này lại nhíu mày, nhìn nắm tay mình một chút
lẩm bẩm nói: "Tinh khí thần cùng kình lực toàn thân thủy chung không thể hoàn
toàn hòa hợp, không thì tảng đá này nên hoàn toàn vỡ vụn."
Quan sát mười ngày, tuy rằng không có quyền pháp tổng cương cùng khẩu quyết,
nhưng bằng vào Chân Long Nhãn, Lục Thanh vẫn từ trên người tiểu hài tử Viêm
Thiên Lạc học được tám, chín thành Vô Quyền. Hôm nay lại thấy được Viêm Chiến
toàn lực thi triển, Lục Thanh phúc chí tâm linh, tuy rằng không dám nói lĩnh
ngộ toàn bộ, nhưng ít ra cũng có thể học được chín thành.
Nhưng mà mãi đến giờ phút này tự mình thi triển, Lục Thanh mới phát hiện, Vô
Quyền này cũng không phải đơn giản như tưởng tượng, quyền chiêu tuy rằng đơn
giản, nhưng lại cảm ứng Thiên Đạo tự nhiên, ẩn chứa vô tận uy nghiêm.
Không thể thông thấu! Cứ việc như thế, lúc này thi triển mấy chiêu Vô Quyền,
Lục Thanh rõ ràng cảm thấy huyết nhục toàn thân trở lên thư sướng, khí huyết
mãnh liệt dâng lên.
Trong lòng thầm lắc đầu, như thế xem ra, muốn lại có thu hoạch, cũng chỉ có
ngày mai.
Thiên Linh tộc truyền thừa chi địa, Cửu Viêm Động!