Bất Động Như Núi


Người đăng: Ma Kiếm

Giờ phút này, Viêm Thiên Lạc đứng ở một bên nhãn tình sáng lên, tập trung tinh
thần nhìn chằm chằm động tác Của Viêm Chiến. Nó tuy rằng cũng đạt tới thung
cảnh, nhưng hiển nhiên chỉ là một chút da lông, xa xa không thể cùng Viêm
Chiến so sánh. Mà lúc này Viêm Chiến cùng Viêm Nguyệt Thiên chiến đấu, hoàn
toàn giúp Viêm Thiên Lạc đối với ba cảnh giới của Vô Quyền mở ra đại môn, tuy
rằng hiện tại không có khả năng lĩnh ngộ, bởi vì bản thân kiến thức cùng kinh
nghiệm của Viêm Thiên Lạc vẫn quá mức thiếu thốn, bất quá vì tương lai còn
thời gian rất dài lĩnh ngộ ổn định vững chắc trụ cột ba cảnh giới đó.

Hai người lấy nhanh đánh nhanh, Viêm Chiến thủy chung một chân đạp lên mặt
đất, một bước cũng không di động, mà Viêm Nguyệt Thiên cũng không có biện pháp
làm khó, tuy rằng tu vi của lão cao hơn, nhưng bất quá cũng vẻn vẹn dừng lại ở
tứ trọng thiên Tiên Thiên trung kỳ, một thân Liệt Hỏa chân khí ở dưới đấu pháp
cổ quái của Viêm Chiến phát huy không ra bảy thành uy lực, hơn nữa xem ra Viêm
Chiến còn không có vận dụng toàn bộ thực lực.

Tiếng va chạm kịch liệt không ngừng vang lên, thỉnh thoảng có cương khí tứ tán
bắn ra bốn phía, bất quá đều bị hai người khống chế ở trong phạm vi ba trượng.
Có thể thấy được hai người đối với khống chế chân khí đã tới mức tùy tâm sở
dục.

Thân hình bạo lui vài trượng, sắc mặt Viêm Nguyệt Thiên đây ngưng trọng nhìn
Viêm Chiến, cương khí màu hồng càng thêm ngưng thực.

Hưu một tiếng, hai người hóa thành hai đạo hồng mang nóng rực, lại chạm cùng
nhau, khí lãng kịch liệt đánh văng bùn đất đầy trời.

"Liệt Dương Chưởng!"

Viêm Nguyệt Thiên thét dài một tiếng, hữu chưởng lấy tốc độ mắt thường khó
phân biệt run run, cương khí xích hồng hội tụ thành một cái bàn tay to lớn
rộng chừng ba thước, mang theo khí thế áp bức nhắm thẳng đầu Viêm Chiến đè
xuống. Cuồng phong mãnh liệt bốn phía khiến Viêm Thiên Lạc ở một bên cảm thấy
hoảng sợ, đôi tay nhỏ gắt gao bám chặt gốc quế, nhìn chằm chằm vào hai người
gia thủ, chỉ sợ nhị trưởng lão lỡ tay đả thương gia gia.

Đối với tình huống trên người Viêm Chiến, chỉ sợ rõ ràng nhất liền là Viêm
Thiên Lạc, từ nhỏ nó đã đi theo bên người Viêm Chiến, mỗi ngày nghe gia gia
nói về kỳ văn dị sự trên Kiếm Thần Đại Lục, trong năm năm cơ hồ mỗi ngày đều ở
cùng nhau, có thể nói thậm chí so với vợ chồng Viêm Sơn, Thanh Ngọc còn thân
cận hơn. Cho nên đối với ẩn hoạn ( tai họa ngầm ) trên người Viêm Chiến nó
cũng có chút hiểu biết, bình thường trừ bỏ mỗi tháng phát tác một lần, Viêm
Chiến nói chỉ cần không vận dụng nhiều chân khí, vẫn có thể khắc chế được. Mà
hiện tại xem thế công của Viêm Nguyệt Thiên, gia gia tựa hồ cũng không thể dễ
dàng thắng lợi, vậy nhất định phải vận dụng càng nhiều chân khí.

Có thể Viêm Thiên Lạc vẫn là coi thường thực lực của Viêm Chiến.

Chỉ thấy Viêm Chiến bình tĩnh nhìn Liệt Dương Chưởng sắc bén của Viêm Nguyệt
Thiên đánh xuống. Đối với Liệt Dương Chưởng, không ai so với hắn rõ hơn, Liệt
Dương Chưởng, nhân giai võ học, cùng nhân giai tâm pháp Liệt Hỏa Kinh đều là
tâm pháp chuyên chúc chân khí của trưởng lão trong tộc, luyện đến cực điểm,
nát đá tan vàng không nói chơi, uy lực trừ bỏ đại trưởng lão chuyên tu nhân
giai tâm pháp Bạo Viêm Kính, sợ là không có loại nào sánh bằng.

Đây là thời khắc khảo nghiệm thành quả vài chục năm a! Viêm Chiến thầm nghĩ
trong lòng, nếu ngay cả Liệt Dương Chưởng cũng tiếp không được, ta lấy cái gì
đi tiếp Huyền Dương Kiếm Cương của ba tên súc sinh kia!

Trong mắt Viêm Chiến hiện lên vẻ kiên định, khí thế trên người tức khắc biến
hóa. Giờ khắc này, Viêm Nguyệt Thiên ngạc nhiên phát hiện, khí tức trên người
Viêm Chiến đột nhiên biến đổi có chút mơ hồ bất định, giống như cùng hoàn cảnh
chung quanh hòa hợp nhất thể, khiến hắn rất khó nắm chắc phương vị xác thực.

"Đây là như thụ cảnh!" Quát lên một tiếng nhắc nhỏ Viêm Thiên Lạc, thân thể
Viêm Chiến nhẹ nhàng lay động, nháy mắt thoát khỏi Liệt Dương Chưởng tập
trung, nhảy vọt lên mười trượng.

Oanh --

Viêm Nguyệt Thiên thu chưởng không kịp, dư kình rơi xuống mặt đất, chân khí
cường đại tức khắc đem mặt đất đánh ra một chưởng ấn rộng vài trượng, sâu vài
thước.

Cây gậy trong tay chống mạnh lên mặt đất, nương theo chấn lực, thân hình Viêm
Nguyệt Thiên nháy mắt đề cao đến độ cao tương đương Viêm Chiến, triển khai
Liệt Dương Chưởng. Một chiếc một thức cương mãnh vô chú, mà Viêm Chiến chưởng
lực. Mà Viêm Nguyệt Thiên lại đau đầu phát hiện, mặc kệ võ thức (cái này giống
hồn thức) hắn thăm dò như thế nào, đều không thể tập trung vào thân hình Viêm
Chiến, giống như giờ khắc này Viêm Chiến cùng vô số cây cối chung quanh hòa
hợp làm một, khó có thể phân biệt đến tột cùng gốc nào mới là Viêm Chiến, hết
thảy khí tức giống như đều dung hòa lại, pha tạp khó phân biệt.

"Phách Phong Thức!"

Chỉ thấy Viêm Chiến hét lớn một tiếng, một quyền đánh ra. Mà một bên, hai mắt
Viêm Thiên Lạc sáng ngời, tu dưỡng mười ngày, Viêm Chiến đã đem toàn bộ hệ
thống chiêu thức trong Vô Quyền giảng giải tỉ mỉ cho nó.

Vô Quyền, trừ bỏ thụ hình thung trụ cột nhất cùng chiêu thức quyền pháp, còn
có ba cảnh giới, như thung, như thụ, như sơn. Mà ba cảnh giới này, mỗi một
cảnh giới đều có chiêu thức tương ứng, như thung cảnh là Thôi Thung Thức,
Trọng Lực Thức, Phá Vọng Thức, như thụ cảnh là Tham Thiên Thức, Phách Phong
Thức, Nghịch Lôi Thức, mà như sơn cảnh chỉ có một thức, Vạn Nhẫn Thức.

Cùng lúc là bởi vì cảnh giới Viêm Chiến không đủ, về phương diện khác cũng bởi
vì nhiều năm ẩn tật ( bệnh ẩn ) quấn thân, khiến hắn không thể hoàn toàn đem
tâm chìm vào thể ngộ võ đạo.

Mà giờ phút này Viêm Chiến đánh ra Phách Phong Thức là thuộc về như thụ cảnh.
Viêm Nguyệt Thiên hoảng sợ nhìn Viêm Chiến, cảnh giới tứ trọng thiên Tiên
Thiên chỉ có thể duy trì ngự không ngắn ngủi, lúc này hai người đều hạ xuống,
chung quanh căn bản không có địa phương mượn lực, chỉ có thể đón đỡ.

Chỉ thấy cương khí quanh thân Viêm Chiến theo một quyền đánh ra, toàn bộ ngưng
tụ đến trên tay. Nhiệt lượng nóng rực khiến không khí tạo nên sóng gợn nhàn
nhạt, giống như xuyên qua không gian, nháy mắt đánh tới trước mặt Viêm Nguyệt
Thiên. Một cỗ Quyền Cương sắc bén mang theo tiếng rít gió chói tai, xé rách
không khí, ở trong mắt Viêm Nguyệt Thiên rất nhanh phóng đại.

Viêm Nguyệt Thiên chỉ kịp đem cây gậy sắt đặt ngang trước ngực.

Ầm ầm --

Một tiếng chấn hưởng vang lên, cây gậy sặt nặng gần trăm cân chỉ chống đỡ được
một lần hít thở liền vỡ vụn. Bất quá đối với Viêm Nguyệt Thiên mà nói thời
gian một lần hít thở cũng đã đủ, nương theo chấn lực truyền tới, hân thể rất
nhanh bay ngược về phía sau, phất tay hướng phía sau phách đoạn một gốc quế
mộc, hóa giải lực đẩy hạ xuống.

"Phốc -- " Nhìn không được phun ra một ngụm máu tưới, tuy rằng né tránh, nhưng
Viêm Nguyệt Thiên biết hắn đã bị khí kình xuyên thấu qua chấn thương nội phủ,
chân khí hỗn loạn.

Nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, như trước là một chân đứng trên mặt đất, Viêm
Chiến lẳng lặng đối thủ nhiều năm trước mặt.

"Ngươi đã không thể tái chiến, hôm nay liền đến đây chấm dứt đi."

Ánh mắt phức tạp nhìn Viêm Chiến, ánh mắt Nguyệt Thiên có chút mơ hồ, tựa hồ
cũng là địa điểm này, đồng dạng sự tình, ba mươi năm trước đồng dạng phát
sinh, chỉ là hiện giờ, trong tràng chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Viêm Nguyệt Thiên nhìn chằm chằm Viêm Chiến nói: "Điểm
ấy thương tổn tính được cái gì, ngươi nói cho ta biết, ngươi có phải hay không
đã có được lực lượng như vậy?"

"Không rõ ràng, bất quá hẳn là không kém gì bọn họ toàn lực thi triển kiếm
thức tinh thâm." Viêm Chiến suy tư một lát, đối với một thức cuối cùng kia,
hắn vẫn là có được tin tưởng.

"Ra tay đi!" Viêm Nguyệt Thiên nghe vậy hít sâu một hơi, mở miệng nói.

"Ngươi điên rồi, nếu ta có nắm chắc cùng kiếm thức tinh thâm của bọn chúng
chống lại, ngươi muốn tìm cái chết sao?" Ánh mắt Viêm Chiến bị kiềm hãm, trầm
giọng nói.

"Không, tuy rằng không muốn, nhưng ta không thể không thừa nhận, nếu nói trong
tộc có ai có thể cứu được Quế Hương, vậy cũng chỉ có ngươi. Cho nên ta phải
xác nhận thực lực của ngươi, không phải, trong tộc còn không nói Quế Hương
nhất định sẽ có nguy hiểm tới sinh mệnh. Ba mươi năm trước ta không thể ngăn
cản được, hiện tại ta quyết không khiến nó lại phát sinh." Nói xong, Viêm
Nguyệt Thiên vung tay lên, cây gậy sắt bị vỡ chỉ còn một nửa lại bay đến trong
tay.

Viêm Thiên Lạc tập trung nhìn vào, mới phát hiện ở trong chiếc gậy trống rỗng,
chỉ thấy Viêm Nguyệt Thiên vung tay lên, một hạt châu tản ra hào quang màu
hồng kim bay ra, rơi vào trong tay Viên Nguyệt Thiên.

"Linh Chú Châu!" Nhìn đến vật phẩm trong tay Viêm Nguyệt Thiên, Viêm Chiến
không khỏi sợ hãi kêu lên.

"Không sai." Viêm Nguyệt Thiên bình tĩnh nói: "Bên tỏng này phong ấn mộ nhất
giai linh chú, Chân Hỏa Thuẫn, tin tưởng có thể ngăn cản toàn lực một kích của
Võ Hồn đại sư bình thường. Nếu ngươi có thể miễn cưỡng thoát phá nó, như vậy
ta liền thừa nhận ngươi có thể, không thì cho dù liều mạng, ta cũng sẽ không
cho ngươi đi, đừng cho là ta không biết, ngươi vì cái gì nôn nóng truyền thụ
Vô Quyền cho Viêm Thiên Lạc như vậy."

"Được rồi, ngươi kích phát Linh Chú Châu đi." Viêm Chiến nhìn Viêm Nguyệt
Thiên thật sâu, trầm giọng nói.

"Gia gia!" Viêm Thiên Lạc ở một bên nghe vậy trở lên nôn nóng, lời nói của
Viêm Chiến i rõ ràng là tỏ vẻ muốn vận dụng toàn lực, có thể Viêm Thiên Lạc
biết k có hậu quả gì, nó cũng không muốn nhìn đến ẩn tật của gia gia phát tác
mà chịu đau đơn, tuy rằng cho tới bây giờ cũng không biết đến tột cùng là ẩn
tật gì.

"Không cần lo lắng, gia gia tự có chừng mực!" Nói xong Viêm Chiến liền chờ đợi
động tác của Viêm Nguyệt Thiên.

Lúc này, chỉ thấy Viêm Nguyệt Thiên đem Linh Chú Châu đặt ngang trước ngực,
hai tay tạo thành chữ thập, Liệt Hỏa chân khí không ngừng tụ tập tới bàn tay.
Một lát sau, một tiếng vang kỳ dị vang lên, hanh âm không cao nhưng lại mang
theo uy áp khổng lồ. Phút chốc, một luồng linh quang màu hồng tím mãnh liệt từ
bàn tay Viêm Nguyệt Thiên sáng lên, rất nhanh khuếch tán, trong nháy mắt hình
thành một cái thuẫn bài rộng vài thước ngay trước người Viêm Nguyệt Thiên.
Thuẫn bài hoàn toàn do Địa Hỏa màu tím hồng cấu thành, kỳ dị không có một tia
nhiệt lượng, bất quá Viêm Chiến lại biết loại hỏa diễm này đáng sợ, nhiệt
lượng hoàn toàn nội liễm, không khí chung quanh thuẫn bài chính là cực độ vặn
vẹo, biểu hiện ra uy năng đáng sợ.

"Bắt đầu đi, Chân Hỏa Thuẫn này chỉ có thể duy trì thời gian nửa nén hương,
phát động một kích mạnh nhất của ngươi đi."

Gật gật đầu, Viêm Chiến lẳng lặng nhắm hai mắt lại.

"Xem kỹ, đây là như sơn cảnh!" Không cần phải nói, đây là nói cho Viêm Thiên
Lạc nghe, bởi vì Viêm Chiến biết, có lẽ đây là một lần dạy cuối cùng của hắn
cho Viêm Thiên Lạc. Mà Viêm Thiên Lạc lúc này cũng tập trung tinh thần nhìn
chăm chú vào Viêm Chiến, cảm thụ được tư thế của hắn cùng khí tức biến hóa.

Rất nhanh, Viêm Nguyệt Thiên liền phát hiện không đúng, bởi vì lúc này khí tức
Viêm Chiến thế nhưng hoàn toàn tiêu thất, bất quá lại gây cho hắn áp lực rất
lớn, hơn nữa áp lực này đang bành trướng với tốc độ kinh người. Viêm Nguyệt
Thiên cảm thấy đứng ở trước mặt hắn có lẽ đã không thể gọi là một người, mà là
một ngọn thần sơn nghìn trượng nguy nga, uy nghiêm khiến người không dám nhìn
thẳng. Lúc này khí tức của Viêm Chiến đã dần dần cùng Thiên Địa nối tiếp làm
một, bất kì cái gì khiêu khích với Viêm Chiến mà nói, đều phải chịu Thiên Địa
vô tình trấn áp, cho đến hủy diệt.

Lúc này, Viêm Nguyệt Thiên mới biết được quyền pháp vừa rồi hắn thi triển đối
với Viêm Chiến mà nói, bất quá chỉ là một giọt nước tràn ly, hoặc là nói một
vụn cát nhỏ bên bờ biển, hoàn toàn không chịu nổi một kích.

Trong lòng dâng lên cảm giác thất bại mãnh liệt, đồng thời, trong lòng Viêm
Nguyệt Thiên kích động vô cùng. Giờ phút này hắn đối với uy thế khổng lồ của
Viêm Chiến, có chỉ là vô cùng cao hứng, bởi vì đó là đại biểu cho hy vọng.

Lúc tâm tình Viêm Nguyệt Thiên còn đang kích động, nắm tay Viêm Chiến đã đánh
ra.

"Vạn Nhẫn Thức!"

Uy thế khổng lồ nháy mắt đánh tới, Viêm Nguyệt Thiên hoảng sợ phát hiện, tuy
rằng có Chân Hỏa Thuẫn ở phía trước ngăn cản, hắn như trước vẫn bị khí thế đè
ép tới khiến không thể nhúc nhích, trong mắt hắn, lúc này Viêm Chiến đã hóa
thành cao sơn bạt địa, mang theo trăm vạn cân cự thạch lăng không ép đến.

Hưu --

Hưu --

Hưu --

Ba tiếng phá không mãnh liệt vang lên, tức khắc, ba đạo nhân ảnh xuất hiện ở
bên người Viêm Thiên Lạc, Viêm Thiên Lạc tập trung nhìn vào, là đại trưởng lão
cùng tam trưởng lão và ngũ trưởng lão. Mỉm cười với Viêm Thiên Lạc, ba người
lập tức chuyển ánh mắt vào trong tràng, mà lúc này ba người kinh hãi phát
hiện, trước không nói Viêm Nguyệt Thiên vận dụng Linh Chú Châu lúc lão tổ tạ
thế lưu lại, hiện tại xem uy thế cùng động tác của Viêm Chiến, sợ là Võ Hồn
trung kỳ cũng có thể liều mạng, hơn nữa tựa hồ hai bên có chút giống nhau.

Thiên Đạo uy!

Lại nhìn Viêm Chiến đánh ra một quyền không chút hoa lệ, cánh tay phải giống
như xuyên qua không gian, mang theo đạo đạo tàn ảnh, thẳng tắp hướng về phía
Chân Hỏa Thuẫn. Quyền phong mãnh liệt nổi lên, uy thế của đường quyền, giống
như là núi cao bất động đè ép tới.

"Nhị trưởng lão, mau lui lại!"

Tựa hồ nhìn ra một quyền này bất phàm, sắc mặt đại trưởng lão tức khắc đại
biến, vận khởi chân khí quát lên.

Nhưng Viêm Nguyệt Thiên vẫn không nhúc nhích, không phải hắn không muốn động,
mà lúc này hắn căn bản không thể động đậy, khí thế của Viêm Chiến đã hoàn toàn
tập trung cùng áp chế hắn.

Đồng thời, Viêm Chiến cũng phát hiện ra không đúng, đối với cảnh giới cuối
cùng của Vô Quyền, một thức cực mạnh này, hắn ngày thường cũng chỉ diễn luyện
ở trong lòng, trừ bỏ ba năm trước thời điểm ban đầu sáng chế đại khái ở hậu
sơn luyện tập một lần, bởi vì tác động ẩn hoạn trong cơ thể mà không dám luyện
nữa, cho nên nói hai cái cảnh giới khác hoàn hảo, đối với như sơn cảnh cuối
cùng này, hắn còn không có hoàn toàn lĩnh ngộ, cho nên cũng không thể khống
chế như ý, một khi phát động chính hắn cũng không thu trở lại được.

Ầm ầm ---

Miễn cưỡng đem quyền phong hướng sang một bên, một đạo chấn hưởng vang vọng
núi rừng. Hai bên ngang nhiên va chạm, vô số hỏa diễm dật tán bốn phía. Phía
trước nắm tay của Viêm Chiến, Liệt Hỏa chân khí bàng bạc từ cánh tay cho tới
đầu quyền đã biến thành một đạo Quyền Cương màu trắng. Lấy Chân Hỏa Thuẫn làm
trung tâm, một vòng sóng gợn nhàn nhạt không ngừng chấn đãng lan tràn ra.
Nguyên bản hỏa thuẫn ngưng thực ở giờ khắc này dần dần trở lên hư ảo, hiển
nhiên đã đến ranh giới thoát phá.

Ba người đại trưởng lão nhìn nhau, đồng thời lao ra ngoài, ba đạo nhân ảnh
xuất hiện ở bên người Viêm Nguyệt Thiên. Lúc này, bọn họ mới chính thức cảm
nhận được một quyền này của Viêm Chiến đáng sợ như thế nào, khí thế cao ngất
như núi ở thời điểm bọn họ tới gần lập tức đem bọn họ bao phủ.

Miễn cưỡng hướng ba người khác gật gật đầu, đại trưởng lão lần đầu tiên cảm
thấy một tia vô lực, đây là từ ba mươi năm trước hắn trở thành đại trưởng lão
tới nay, một lần bất đắc dĩ nhất, đánh cũng không lại, bị khí thế tập trung,
trốn cũng không thoát, chỉ có thể bị động phòng ngự.

Bốn người hiểu ý nhau, đưa tay nối tiếp đặt lên vai nhau, cùng lúc đó, một cổ
khí thế hùng hậu từ đỉnh đầu bốn người tụ tập, miễn cưỡng ngăn trở khí thế của
Viêm Chiến. Bốn người đồng thời hét lớn một tiếng, chân khí hùng hồn thấu thể
mà ra. Trong đó, chân khí của ba người Viêm Nguyệt Thiên là màu xích hồng, mà
chân khí của đại trưởng lão là màu hồng kim, uy lực càng sâu một bậc. Chân khí
của bốn người nhanh chóng tập hợp, ngưng kết thành một bức tường cương khí.

Ngắn ngủi sổ tức sau, thình thịch một tiếng, Hỏa Thuẫn hóa thành nhiều điểm
bạch quang, tiêu tán ở trong Thiên Địa, mà dư thế một quyền của Viêm Chiến
không giảm, cùng bức tưởng cương khí trước mặt bốn người va chạm. Giống như
đất bằng nổi lên một trận gió lốc, phạm vi chung quanh mười trượng, vô số cây
cối bị gió lốc cuồn cuộn cuốn lên, mà Viêm Thiên Lạc ở một bên cũng bị lan
đến, bị gió thổi cuốn ra vài trượng, may mắn mùa thu ẩm ướt mặt đất tương đối
mềm mại, ây cối bị cuốn bay cũng không có đập vào người nó, chỉ là từ không
trung vài trượng rơi xuống, chịu một chút chấn động . Đứng lên thở nhẹ một
hơi, Viêm Thiên Lạc vội vàng hướng tới nơi mấy người giằng co chạy tới.

Tình huống của mấy người lúc này có chút chật vật, mấy người đều ngã ngồi trên
mặt đất, trong đó bốn người đại trưởng lão là thảm nhất, y phục trên người
nguyên bản hoàn hảo đã rách bươm, xấu hổ nhất là nhị trưởng lão Viêm Nguyệt
Thiên, lúc trước hắn bị thương nội phủ, chân khí hỗn loạn, vốn trước đó chiến
đấu đã xé nát y phục thân trên, lúc này ngay cả y phục còn sót lại bao phủ hạ
thân cũng rách tan, cơ hồ muốn lộ ra ngoài. Tuy rằng đều ngồi xếp bằng trên
mặt đất chữa thương, bất quá nhìn khóe miệng mấy người đại trưởng lão hơi hơi
vểnh lên liền có thể phát hiện, bọn họ đều đang kìm nén.

Ước chừng qua nửa canh giờ, mấy người mới lần lượt thanh tỉnh lại.

Ba người đại trưởng lão i hoàn hảo, hai người Viêm Nguyệt Thiên cùng Viêm
Chiến sắc mặt đều có chút thương bạch, Viêm Thiên Lạc thấy thế vội chạy tới đỡ
lấy Viêm Chiến, lo lắng nói: "Gia gia, người không sao chứ?"

Mà Viêm Chiến chỉ nhẹ nhàng sờ sờ đầu Viêm Thiên Lạc, liền đem ánh mắt chuyển
hướng về phía bốn người đại trưởng lão, mà Viêm Thiên Lạc lúc này mơ hồ cảm
thấy được có chút không đúng, tựa như có sự tình gì không tầm thường sắp sửa
phát sinh.

Đích xác, mười ngày ngắn ngủi qua, đối với hắn vẻn vẹn chỉ là tiểu hài năm
tuổi mà nói, đó là kiến thức rất nhiều rất nhiều, từ lúc mới bắt đầu tiếp xúc
võ đạo, Vô Quyền thần kỳ, đều làm đầu óc nón nớt cảu nó bị trung kích, bất quá
lấy hiểu biết mấy ngày nay, nó cũng mơ hồ đoán được gia gia tựa hồ phát sinh
chuyện gì, vì cái gì nhị trưởng lão Viêm Nguyệt Thiên cùng gia gia giống nhau
bị mất một chân, trên người gia gia như thế nào có ẩn tật, ba mươi năm trước
đến tột cùng phát sinh cái gì, Quế Hương là ai, rất nhiều rất nhiều vấn đề
không ngừng bồi hồi, không rõ tí xíu manh mối.

"Đại trưởng lão, mấy người như thế nào đến đây?" Cũng là Viêm Nguyệt Thiên
trước hết nói, có chút nghi hoặc nhìn ba người Viêm Phong.

"Chúng ta như thế nào đến đây?" Đại trưởng lão tức giận hỏi lại một câu, chòm
râu vểnh lên: "Ngươi ngay cả Linh Chú Châu lão tổ lưu lại cũng vận dụng, động
tĩnh lớn như vậy nếu chúng ta còn không cảm thụ được, vậy sống đến tuổi này để
làm gì!"

"Đúng rồi, vừa rồi Viêm Chiến ngươi dùng đó là?" Tam trưởng lão đột nhiên mở
miệng nói.

Mọi người nghe vậy đều nhìn sang Viêm Chiến, ánh mắt nóng cháy tựa hồ muốn đem
Viêm Chiến hòa tan.

Nhìn mấy khuôn mặt nóng lòng trước mặt, Viêm Chiến gật gật đầu, nói: "Không
sai, đây là thành quả ba mươi năm qua của ta, Vô Quyền."

Nghe được Viêm Chiến trả lời, trên mặt ba người Viêm Phong tức khắc tràn ngập
vui sướng, mà hy vọng trong mắt Viêm Nguyệt Thiên ngày càng thịnh, ánh mắt
nhìn chằm chằm Viêm Chiến, thật giống như sợ hắn ngay sau đó sẽ tiêu thất.

Có chút thật cẩn thận, không sai, là thật cẩn thận, đây là biểu tình lúc này
của bốn người. Ngẫm lại cũng buồn cười, mấy lão nhân lớn nhỏ không sai biệt
lắm, một bên lúc này tựa như một tiểu hài tử hướng cha mẹ xin hoa quả, rụt rè
nhìn bên khác.

Mang theo biểu tình như vậy, đại trưởng lão nói: "Cái kia, Viêm Chiến a, Vô
Quyền của ngươi là giai vị gì?" Nói xong liền cùng hai gã trưởng lão khác đỏ
mắt chờ mong nhìn Viêm Chiến, ngay cả Viêm Nguyệt Thiên cũng giống như nghĩ
tới cái gì, trước mắt sáng ngời, ánh mắt nhìn về phía Viêm Chiến càng thêm
nóng bỏng.

Cúi đầu suy tư một lát, Viêm Chiến ngẩng đầu nói: "Nếu dựa theo phân chia
trong tộc, vô luận là tâm pháp hay là võ học, đều phân chia làm nhân, địa,
thiên, hoàng tứ giai, võ học chiêu thức, ở dưới tình huống tâm pháp chân khí
có được cấp bậc tương đồng, có thể khiến người sử dụng dưới lục trọng thiên
vượt qua một tiểu cảnh giới đối kháng lại là nhân giai, hai cái tiểu cảnh giới
là địa giai, ba cái tiểu cảnh giới là thiên giai, nhất trọng thiên là hoàng
giai."

"Như vậy, tu vi của Viêm Chiến ngươi?" Viêm Phong có chút nghi hoặc hỏi han,
đối với tu vi của Viêm Chiến bọn họ đều biết, hiện giờ chỉ là tứ trọng thiên
Tiên Thiên sơ kì mà thôi, nói như vậy, Vô Quyền của hắn đã vượt qua nhất trọng
thiên! Đánh tan một cái nhất giai linh chú đủ để phòng ngự một kích toàn lực
của ngũ trọng thiên Võ Hồn trung kỳ!

Lại suy tư một lát, Viêm Chiến nói: "Tu vi của ta tuy rằng bởi vì chống lại
Kiếm Đạo phong ấn mà không ngừng suy yếu, nhưng ba mươi năm qua, lại giúp ta
có được toàn bộ thời gian cảm ngộ võ đạo, phong ấn có năng lực phong ấn tử phủ
của ta, khiến ta không thể ngưng tụ Võ Hồn, lại không có năng lực ngăn cản ta
cô đọng võ thức, cho nên hiện giờ võ thức của ta đã có trình độ ngũ trọng
thiên Võ Hồn đại viên mãn, tổng hợp lại thực lực không có tiên thiên hậu kỳ
cũng có Tiên Thiên trung kỳ."

Bên này, năm người Viêm Chiến ngồi xếp bằng trên mặt đất, ở ngoài mấy trăm
trượng, Lục Thanh cũng cau màu lại. Vô Quyền này, mấy ngày nay quan sát hài tử
Viêm Thiên Lạc diễn luyện, hôm nay lại thấy được Viêm Chiến một phen toàn lực,
lực lượng như vậy, tu vi của Viêm Chiến thế nhưng chỉ vẻn vẹn tương đương với
Kiếm Chủ tiểu thiên vị, thi triển ra thực lực đủ để so với Kiếm Tông, tuy rằng
chỉ có một quyền, nhưng khiến cho Lục Thanh vô cùng rung động.

Thiên Đạo đồ! Vô Quyền này thật là từ bên trong Thiên Đạo đồ diễn sinh ra?
Trong lòng Lục Thanh kinh nghi bất định.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #667