Dương Danh Tử Hà Phong (thượng)


Người đăng: Ma Kiếm

- Cẩn thận!

- Dư Cập Hóa hét lớn một tiếng rồi cùng với Triệu Thiên Diệp bảo vệ Đoạn
Thanh Vân lui lại phía sau. Uy lực như vậy mà bọn họ đã bị ảnh hưởng thì những
người có tu vi Kiếm Giả mà để lan tới thì chắc chắn sẽ bị thương.

Phía bên kia, Dịch Nhược Vũ bảo vệ Minh Tuyết Nhi tiếp tục lui lại. Chỉ có Lạc
Tâm Vũ đang dìu Liệt Phong và Nhiếp Thanh Thiên đang cầm bầu rượu là vẫn đứng
nguyên. Trên người bọn họ cùng xuất hiện vòng kiếm khí màu tím bảo hộ. Làn khí
khuếch tán tới cách cơ thể chừng hơn thước cùng với những kiếm khí còn sót lao
tới cũng chỉ khiến nó rung nhẹ.

Cách đó không xa, trên lầu của Ngoại Sự đường, đám đệ tử đang đứng xem cuộc
chiến đã chật ních. Chứng kiến kiếm khí của hai người tỏa ra kình khí mãnh
liệt khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi. Không ngờ người đó lại có thể tiếp được
kiếm khí mức Kiếm Khách trung thiên vị của Lệ hộ pháp. Mặc dù không phải sử
dụng kiếm chiêu để phát ra, nhưng nó cũng không hề kém so với một người mới
bước chân tới Kiếm Khách trung thiên vị.

Tại một góc cửa sổ, một vài tên thanh niên mặc võ phục màu xanh, sắc mặt nặng
nề đang nhìn chằm chằm cuộc chiến đấu phía dưới. Bọn họ chính là đệ tử của Lạc
Nhật phong. Võ phục màu canh trên Lạc Nhật phong là những người đã bước chân
vào cảnh giới Kiếm Nguyên. Hôm nay, vốn bọn họ chỉ đến Ngoại Sự đường để tiếp
nhận một số nhiệm vụ, không ngờ lại được xem hai trận chiến đấu như thế này.

- Sư huynh! Xem ra nửa năm sau, Long Phượng bảng sẽ lại thay đổi. - Một người
búi tóc quay sang nói với một gã lưng đeo một thanh cự kiếm dài bốn thước có
khuôn mặt trắng.

- Đúng vậy! Đánh một trận này, người đó xem như đã dương danh trên Tử Hà tông
chúng ta. Ta nghĩ tháng sau, khi Long Phượng bảng được đưa ra, chắc chắn sẽ có
tên của hắn. Đến lúc đó chỉ sợ còn nhiều chuyện thú vị nữa.

- Nhưng ta cũng muốn xem xem như thế nào. Người có được ý chí chiến đáu mạnh
như thế gần như là rất khó gặp. Đó chính là những người mà trời sinh ra để làm
kiếm giả. - Thanh niên đeo cự kiếm nhếch mép cười. Thậm chí, sư đệ của hắn còn
cảm nhận được ý chí chiến đấu hiện lên trên mặt hắn.

Trở lại giữa sân, sắc mặt Lục Thanh vẫn hết sức bình tĩnh. Toàn thân hắn cơ
bắp nổi lên cuồn cuộn. Nhìn kiếm khí màu hồng trươc mặt, tất cả Phong Lôi kiếm
nguyên của hắn bộc phát toàn bộ:

- Phá cho ta.

Sau tiếng rống to của Lục Thanh, Phong Lôi kiếm khí trên thân Luyện Tâm kiếm
lại dài thêm một tấc nữa. Mọi người chỉ nghe thấy những tiếng nổ lục bục vang
lên. Phong Lôi kiếm khí trên thân Luyện Tâm kiếm cùng với kiếm khí hệ hỏa cùng
bị nghiền nát. Một luồng kình lực cực mạnh từ trên thân Luyện Tâm kiếm truyền
về phía Lục Thanh.

Giống như bị một làn nước mạnh cuốn trôi. Thân thể Lục Thanh vẫn đứng yên
nhưng hai chân lại cày trên mặt đất một dấu thật sâu tới mấy trượng. Khi hai
chân đứng yên, Lục Thanh cảm thấy ruột gan chấn động. Gân cốt toàn thân như
muốn rời ra từng khúc. Máu trong người cứ chực trào lên khiến cho hắn phải cắn
răng mà cố đứng vững.

- Không cần phải nói nữa. Kiếm thứ ba, ta sẽ không xuất. Các ngươi chỉ cần đi
diện bích một năm, ta sẽ không để ý tới mọi chuyện nữa. - Với nhãn lực của Lệ
Kinh Sanh tất nhiên là nhận ra tình huống trong cơ thể của Lục Thanh. Vào lúc
này, hắn có cảm giác rất tốt đối với Lục Thanh nên mới mở miệng ra nói.

Hắn vừa dứt lời, hai gã hộ pháp khác vẫn đứng một bên quan sát liền đưa mắt
nhìn nhau. Từ trong mắt của đối phương, bọn họ cảm nhận được một sự kinh ngạc.
Hộ pháp chấp pháp Lệ Kinh Sanh vốn nổi tiếng là vô tình, cứng rắn. Hắn chưa
từng để ý xem tên đệ tử đó là người thế nào mà hạ thủ lưu tình. Cho dù là Lạc
Tâm Vũ, thân là nhi tử của tông chủ vậy mà năm đó khi còn trẻ do không biết,
dám đi vào trong cấm địa dạo chơi. Sau đó, bị hắn phạt lên nhìn sơn đạo. Nhưng
hôm nay, thế này chứng tỏ là hắn đã hạ thủ lưu tình.

Đúng thế, với hành động vửa rồi của Liệt Phong thì với tính tình của Lệ Kinh
Sanh chắc chắn sẽ báo với phong chủ mà phạt thật nặng. Nhẹ nhất cũng phải quay
mặt vào sườn núi mà ngồi đó hai tới ba năm. Nhưng hôm nay...

Nhưng mặc dù trong lòng cảm thấy nghi hoặc nhưng mấy người Dư Cập Hóa vẫn cảm
thấy vui mừng và sợ hãi. Đoạn Thanh Vân vội vàng nói:

- Nhanh nhận thua đi. Ngươi không tiếp nổi một kiếm cuối cùng đâu. Yên tâm.
Sau này đến Tư Quá Nhai ta sẽ đi cùng ngươi.

- Đúng thế! Tên ngốc. Nhanh trở về đi. Nếu tiếp kiếm thứ ba, ngươi không chết
thì cũng bị trọng thương. - Minh Tuyết Nhi đứng một bên vội vàng nói. Tuy
nhiên, nàng không nhận ra rằng Liệt Phong đang đứng dựa vào Lạc Tâm Vũ chợt có
chút gì đó cô đơn.

Vào lúc này, Lục Thanh cúi đầu. Luyện Tâm kiếm chống trên mặt đất. Trong cơ
thể Húc Nhật tâm kinh tầng thứ tư nhanh chóng lưu chuyển, thu nạp nguyên khí
trong thiên địa vào trong cơ thể khôi phục kiếm nguyên bị tiêu hao. Dù sao đối
với kiếm pháp tinh thâm thì đó cũng là thứ kiếm pháp duy nhất mà hắn có sau
khi bước chân vào cảnh giới Kiếm Nguyên. Mà với Lục Thanh vừa bước chân vào
cảnh giới Kiếm Khách tiểu thiên vị mà nói thì đó là một gánh nặng không nhỏ.

Sau khoảng chừng mười lần hô hấp, Lục Thanh lại ngẩng đầu lên. Tuy nhiên, nét
mặt hắn vẫn lộ rõ sự quyết tâm. Một năm diện bích ở Tư Qua Nhai cũng đồng thời
với việc chặt đứt cơ hội bước chân vào kiếm trì của hắn. Việc này đối với một
người đang muốn tăng thực lực nhanh chóng như hắn mà nói thì không thể chấp
nhận được.

Lúc trước, bản thân đối mặt với sự mạnh mẽ của đám người Công Dương Vũ đã lựa
chọn lùi bước. Nhưng bây giờ, chẳng lẽ lại làm thế hay sao?

Ý chí chiến đấu vẫn cuồn cuộn chảy trên người. Vào lúc này, khí thế của Lục
Thanh lại tiếp tục tăng lên. Quần áo trên người bị một luồng kiếm khí vô hình
làm cho bay phất phơ, đồng thời cũng khiến cho đám người Đoạn Thanh Vân cảm
thấy kinh ngạc.

Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức! (Lẽ trời luôn biến đổi, người
quân tử cũng phải luôn cố gắng).

Như hiểu được ý định của Lục Thanh, Triệu Thiên Diệp gật đầu một cái thật
mạnh. Đồng thời, nét mặt của Nhiếp Thanh Thiên cũng trịnh trọng hẳn lên. Cảm
nhận khí thế đang tiếp tục tăng lên của Lục Thanh, bầu rượu trong tay đã bị
hắn dụng Tốn Phong kiếm khí bóp nát thành phấn.

Vào lúc này, bất luận là Dịch Nhược Vũ hay Lạc Tâm Vũ cũng đều bị ý chí chiến
đấu bất khất của Lục Thanh ảnh hưởng. Chưa bao giờ, trong lòng Lạc Tâm Vũ lại
cảm thấy coi trọng một người đến vậy. Nhìn Lục Thanh trước mặt hắn chợt có ý
nghĩ: Người này chỉ nên quan hệ tốt mà tránh quan hệ xấu. Nếu như bị một người
như vậy oán hận thì một khi không thể giết chết sẽ tạo ra rất nhiều rắc rối.

Trên lầu của Ngoại Sự đường với tu vi của đám đệ tử cũng đều cảm nhận được sự
thay đổi trong phạm vi mười trượng. Nhưng vào lúc này, sự ương nghạnh của Lục
Thanh khiến cho bọn họ cảm thấy bất ngờ. Đồng thời, máu trong người họ cũng
bắt đầu sôi lên sùng sục chảy trong cơ thể.

- Mời hộ pháp đại nhân xuất kiếm thứ ba. - Thanh âm của Lục Thanh vang lên.
Ánh mắt của hắn chỉ có một sự kiên định mà từ trước đến nay chưa hề có. Vào
lúc này, với Lục Thanh không chỉ tránh khỏi sự trừng phạt mà đánh. Đó còn do
từ nhỏ Lục Thanh đã bị nhiễm tư tưởng của thánh hiền, bất cứ thứ gì cũng thẳng
người mà đối mặt. Ngoài ra còn có câu nói của phụ thân lúc nào cũng vang vọng
trong đầu:

- Đầu có thể rơi nhưng sống lưng của người Lục gia chúng ta không thể bị gập.

Thấy việc khó liền lui lại, khư khư giữ lấy thân đó là một sự sỉ nhục đối với
huyết mạch ngàn năm của Lục gia. Hơn nữa, trên thế giới này cũng không phải
bất cứ sự việc gì cũng cần tới khi ngươi có đủ thực lực mới đi làm. Bởi thời
gian không đợi ngươi.

- Tốt! Một kiếm này, cho dù ngươi tiếp được hay không thì sự trừng phạt đối
với các ngươi cũng được miễn. Tiểu tử! Với ý chí chiến đấu của ngươi, không
tới mười năm là có thể tỏa sáng. Lúc đó mới thực sự có được tâm niệm của kiếm
giả. - Cảm nhận khí thế của Lục Thanh đang tăng lên, một tia sáng chợt lóe lên
trong mắt Lệ Kinh Sanh. Hắn quát lớn:

- Tiếp kiếm thứ ba.

Hai Lệ Kinh Sanh tay tạo ra vô số ảo ảnh. Trong mắt của Lục Thanh, những ảo
ảnh trước người Lệ Kinh Sanh tỏa ra một ngọn lửa nóng rực. Ngọn lửa đó từ từ
kéo dài ra bên ngoài rồi biến thành một đạo kiếm khí dài sáu thước. Mặc dù
thân kiếm có chút hư ảo nhưng ngọn lửa màu lam cao khoảng một tấc trên đó làm
cho không khí như bị bốc cháy.

Hai tay Lệ Kinh Sanh đẩy mạnh một cái, kiếm khí từ từ bắn ra. Tốc độ của đạo
kiếm khí rất chậm nhưng nói nó đi qua, không khí trở nên rung động. Những nơi
không khí tiếp xúc với mũi kiếm giống như bị cháy đen. Một luồng áp lực cự
mạnh nhanh chóng phủ xuống người Lục Thanh.

Trong nháy mắt, Lục Thanh như trở về với khung cảnh trong cái ngõ nhỏ cùng với
những tiếng chùy xé gió. Áp lực cực mạnh như muốn ép nát gân cốt trong người.
Nhưng bây giờ cảm giác của hắn dối với nó hoàn toàn khác trước. Đạo kiếm khí
gây cho hắn áp lực chỉ đối với thân thể chứ đối với linh hồn thì sau khi Lục
Thanh đã khám phả được bản tâm làm sao có thể dễ dàng khuất phục.

Luyện Tâm kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt. Thanh cự kiếm chuyển
động theo một quỹ tích quái dị. Phong Lôi kiếm khí với hai màu xanh, tím đang
xen bao phủ thân kiếm. Nơi mũi kiếm nhanh chóng xuất hiện một luồng kiếm khí
to bằng đầu người, bên trên có những tia điện chằng chịt. Thậm chí xung quanh
lại còn có cả mấy lưỡi đao gió ẩn chưa cả những tia điện bên trong.

Đây chẳng lẽ là....

Tử Tiêu Phong Lôi kiếm, thức thứ tư: Lôi Đình sơ hiện?

Triệu Thiên Diệp không thể tin được vào mắt mình. Hắn biệt bộ kiếm pháp do
Kiếm Hoàng sáng tạo rất khó lĩnh ngộ. Nếu không thì bây giờ hắn cũng không chỉ
mới nắm được tới thức thứ chín. Lúc đầu, với kinh nghiệm và ngộ tính của hắn,
để lĩnh ngộ tới thức thứ tư phải mất một năm. Vậy mà bây giờ, Lục Thanh lại có
thể thi triển được thức thứ tư trong khi hắn mới giao Tử Tiêu Phong Lôi kiếm
cho ba ngày trước.

Hơn nữa, nhìn xu thế của Lục Thanh thì động tác hình như có chút khác biệt,
vẫn chưa thuần thục. Nhưng uy thế một kiếm đó tích súc so với hắn khi thi
triển ở đại viện của Lục gia còn mạnh hơn mấy phần. Phải biết rằng, lúc đó,
hắn đã đột phá tới cảnh giới Kiếm Khách trung thiên vị nhưng. Mặc dù chỉ vận
dụng có mấy thành Kiếm Nguyên nhưng cũng hơn Lục Thanh rất nhiều.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #66