Người đăng: Ma Kiếm
"Hôm nay ngươi đã hạ nhân, quả cũng cần chính ngươi thừa nhận!" Lục Thanh
không chút đổi sắc, tay phải lại nắm lấy chân phải Lăng Ý.
"A a ...!" Từng tiếng thét thê lương truyền khắp đỉnh Tuyết Phong.
Nhìn Lăng Ý tứ chi đã bị phế trước mặt, trong lòng Lục Thanh không có bất kì
khoái ý gì, ngược lại lại sinh ra một tia đau thương nhàn nhạt.
"Ngươi xuất thân từ Tử Hoàng giới, ngươi không biết tiểu tông môn chúng ta
sinh tồn gian nan, sinh ra là mệnh của mỗi người nhưng không phải đại biểu các
ngươi có thể bằng vào thiên sinh mà khi dễ người khác. Hạo Nhiên Chính Khí,
ngươi không có lĩnh ngộ, thượng thiện nhược thủy, ngươi không có ý chí như vậy
tự nhiên không thể lĩnh ngộ, mà bởi vì chấp niệm, ngươi lĩnh ngộ chân ma tà
khí, hết thảy đều là nhân quả."
"Nói bậy, không phải nhân quả, đều là ngươi, đều là bởi vì thực lực của ngươi.
Thực lực của ngươi mạnh hơn ta cho nên ta không phải đối thủ của ngươi!" Hai
mắt Lăng Ý đã nhuộm hồng, tuy mất đi tứ chi nhưng thân là Kiếm Hoàng, vẫn như
trước có thể khống chế được một thân khí huyết, chỉ trong chốc lát, máu tươi
toàn thân Lăng Ý liền được khống chế ngừng chảy.
"Chấp mê bất ngộ!" " Lắc lắc đầu, Lục Thanh thở dài một tiếng, nói: "Nhân quả
này đã kết hạ, sau này mặc kệ như thế nào, cũng phải cùng Lăng Tiêu Tông ngươi
đánh một trận, hiện giờ ngươi đi cũng không được."
Vươn tay bắt lấy Lăng Ý, Lục Thanh xoay người đi.
Bên ngoài Triêu Dương trấn.
Tám người Tử Dương Kiếm Hoàng lăng không đứng trong hư không, chăm chú nhìn về
phương hướng Linh Thú sơn mạch.
"Đã trở lại!" Ánh mắt Tử Dương Kiếm Hoàng vừa động, trầm giọng nói.
Hưu --
Tức khắc, thân hình Lục Thanh ở trong hư không hiển hóa ra.
"Lăng tặc!" Thân hình Lạc Tâm Vũ chợt lóe, một tay túm lấy cổ Lăng Ý.
Tay phải Lặc Tâm Vũ dùng sức, khuôn mặt Lăng Ý đỏ lên, nhưng không có cầu xin,
hai mắt lộ ra ma khí xích hồng sắc nồng đậm.
"Chỉ bằng...còn..không thể khiến ta coi..vào.. Mắt!" Cho dù bị kẹp ở yết hầu,
trên mặt Lăng Ý vẫn lộ ra nụ cười hung tợn.
Tay trái Lạc Tâm Vũ rút Liệt Dương Kiếm ra, mà thi thể Lạc Thiên Phong được
hai người Niếp Thanh Thiên đỡ lấy.
Liệt Dương Kiếm đặt ngang trước mặt, tay phải Lạc Tâm Vũ túm lấy tóc Lăng Ý,
hướng tới thi thể Lạc Thiên Phong ấn xuống.
Thình thịch --
Thình thịch --
Thình thịch --
"Buông ta ra! Ngươi này con kiến, buông ta ra!" Khóe mắt Lăng Ý như muốn nứt,
hung dữ quát lên.
Không để ý đến, hai mắt Lạc Tâm Vũ ửng đỏ, hướng tới thi thể Lạc Thiên Phong
trầm giọng nói: "Cha, ta đem tặc nhân tới dập đầu với người!"
Thình thịch --
Thình thịch --
Thình thịch --
Tay phải Lạc Tâm Vũ cầm lấy tóc Lăng Ý, hướng tới Lạc Thiên Phong dập đầu.
Cách đó không xa, chư phương thế lực tề tụ, giờ phút này bên ngoài Triêu Dương
trấn đã an tĩnh lại, lấy ngũ đại gia tộc cầm đầu, hướng tới nơi này tụ tập mà
đến. Vừa mới rồi bị dư thế lan đến, chư phương thế lực cũng tổn thương không
ít kiếm giả tu vi thấp, bất quá so sánh lại, bọn họ đối với Lạc Thiên Phong
vẫn lạc càng thêm lo lắng.
Tông chủ ngã xuống!
Trước đó tiếng hô hoán vang vọng thiên địa, bọn họ như thế nào không nghe
được.
"Tông chủ!" Hai người Đoạn Thanh Vân cùng Dư Cập Hóa rốt cuộc cũng bay tới.
Trước đó một trận chiến tuy rằng kịch liệt, nhưng cũng chỉ diễn ra thời gian
hơn nửa nén hương, cho dù đại thế dẫn động hấp dẫn phần đông Kiếm Chủ, nhưng
mà đến giờ phút này cũng chỉ có hai gã Kiếm Chủ đuổi tới.
Bất quá cho dù là toàn bộ đuổi tới cũng không có bao nhiêu tác dụng, chiến đấu
thuộc về Kiếm Hồn đại sư, không phải kiếm giả dưới Kiếm Hồn có thể thừa nhận.
Cho dù là không gian sóng gợn nhẹ nhất cũng có thể khiến vô số Kiếm Chủ hôi
phi yên diệt.
Trong hư không.
Mộc Thanh Nguyên thở dài một tiếng: "Nhân tử như đăng diệt ( người chết như
đèn tắt ), chỉ là chốc lát liền đã đi."
"Sinh tử luân hồi, là mệnh, cũng là kiếp số." Hít sâu một hơi, trên mặt Tử
Dương Kiếm Hoàng khó nén bi thương, bên cạnh, thần sắc ba người Huyền Minh ảm
đạm, cũng không hề nói gì.
Tâm tình có chút phức tạp, nhìn khuôn mặt Lăng Ý dữ tợn trước mặt, ục Thanh
lắc lắc đầu nói: "Đều là sai lầm của Lục gia ta!"
Tổ tiên, các ngươi rốt cuộc đã làm những gì!
Trong lòng Lục Thanh thầm hỏi. Nguyên bản hắn đối với lịch đại tổ tiên Lục gia
vẫn là có kính ý, nhưng mà hiện giờ từ Lục Thiên Thư bắt đầu, rất nhiều rất
nhiều sự tình không ngừng phát sinh. Hết thảy đều cùng Lục gia hắn có liên hệ,
tựa hồ hết thảy ngọn nguồn đều bắt đầu từ Lục gia.
Lục Thiên Thư, ngươi rốt cuộc làm cái gì!
Lục Thanh bỗng nhiên cảm thấy có chút mơ màng, bởi vì hắn không biết có nên
hận hay không. Lục Thiên Thư cũng là tổ tiên của Lục gia hắn, cho dù là hắn
thì trong cơ thể cũng chảy cùng huyết mạch với Lục Thiên Thư.
Đại Diễn Tam Thập Lục Chùy, rốt cuộc là người nào sáng chế?
Phong Lôi Nhị Thập Thất Thức, vì sao cùng Tử Tiêu Phong Lôi Kiếm mà Lục Thiên
Thư sáng chế giống nhau như thế. Đại Diễn Tam Thập Lục Chùy, thật là tổ tiên
Lục Bất Quy sáng chế sao? Lục Thiên Thư, vì sao bên trong điển tịch Lục gia
không có danh tự như vậy? Vì sao Bạch Phát ma nữ lúc trước lại xung hô Lục
Thiên Thư như thế?
Lục Thiên Thư, ngươi rốt cuộc chuyển thế luân hồi mấy lần!
Thần sắc có chút ảm đạm, tâm thần rung động không ngừng, Lục Thanh cũng không
nghĩ trữ tâm tĩnh khí, có chút thời điểm, cường ngạnh áp chế tâm tình lại phản
tác dụng.
"Không, Lục đại sư, điều này trách ngươi không được, là sai lầm của Mộc mỗ.
Lúc trước Mộc mỗ không nên dẫn ngươi tới đó." Mộc Thanh Nguyên cắt ngang lời
Lục Thanh nói.
"Không cần phải nói, hết thảy đều là kiếp số của Tử Hà tông ta. Người của Tử
Hà tông, tự nhiên là đại biểu Tử Hà tông. Mặc kệ là ai sai, cho dù thật là
sai, cũng là Tử Hà tông ta." Tử Dương Kiếm Hoàng trầm giọng nói.
"Người chết là hết, sư huynh cũng mệt mỏi." Minh Tịch Nguyệt lẩm bẩm nói.
Hai canh giờ sau, hậu sơn. Tử Hà phong.
Tại bên trong một khe núi an tĩnh, nơi này hàng năm bốn mùa như xuân, bãi cỏ
xanh tươi. Giờ phút này, bên cạnh một ngôi mộ, phía trước một ngôi mộ mới lập,
Lạc Tâm Vũ quỳ trên mặt đất.
"Cha, dựa theo ý tứ của người, người về sau liền có thể vĩnh viễn ở chung mẹ."
Lạc Tâm Vũ lẩm bẩm nói.
Bên cạnh, đầu của Lăng Ý bị Liệt Dương kiếm đè ép, trấn áp ở trước hai ngôi
mộ.
Mấy người Lục Thanh lần lượt dâng hương, thật lâu sau.
"Ngươi còn có cái gì để nói!" Lạc Tâm Vũ lạnh lùng nói, nhìn Lăng Ý trước mặt
tựa vào một gốc đại thụ, Liệt Dương Kiếm chỉ trước mặt.
Biết rõ đám người Lục Thanh không bỏ qua, Lăng Ý cũng biết nói cái gì cũng
không hữu dụng, giờ phút này chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn đám người Lục
Thanh.
"Các ngươi chờ đó, Lăng Tiêu Tông ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua Tử Hà tông các
ngươi."
Phốc --
Không nói gì, Lạc Tâm Vũ âm thẳng Thần Kiếm vào trong đan điền Lăng Ý, Kiếm
Nguyên quán trú vào, đem Kiếm Chủng của Lăng Ý phá vỡ.
Ông --
Mười điểm sáng trắng lăng không phiêu phù lên.
Ba hồn bảy vía, trong đó ba hồn tràn ngập phong mang khí sắc bén, chân chính
trở thành Kiếm Hồn.
Chỉ là trên mười điểm sáng, đồng thời có nhiều điểu ma khí màu xích hồng như
ẩn như hiện.
Nâng Thần Kiếm lên, thời điểm Lạc Tâm Vũ nghĩ muốn giảo toái hồn phách Lăng Ý,
sắc mặt Lục Thanh đột nhiên biến đổi, toàn thân đột nhiên bạo phát ra bạch sắc
phong mang, lấy chỉ thành kiếm hướng tới một mảnh hư không phía sau chém
xuống.
Xuy xuy --
Không gian thoát phá mở ra, khí lực khủng bố hóa thành hồng lưu cuồn cuộn chấn
ra từng đạo không gian loạn lưu tối đen hướng tới hư không cách đó không xa
mãnh liệt mà đi.
Ông --
Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người Tử Dương Kiếm Hoàng, một đạo huyết sắc
kiếm ảnh ở bên trong hư không hiển hóa ra.
"Ngươi rốt cuộc đến đây!" Ánh mắt Lục Thanh như điện, nhìn chằm chằm huyết sắc
kiếm ảnh trong hư không.
Không có bất kì âm vang, huyết sắc kiếm ảnh lại tiêu thất, đồng thời, thân ảnh
Lục Thanh cũng tức khắc tiêu thất tại chỗ.
Đinh --
Đinh --
Đinh --
Nhìn không tới bất kì thân ảnh nào, nhưng mà bên trong hư không thỉnh thoảng
lại có tiếng lưỡi kiếm va chạm vang lên. Từng đạo Động Hư Không Gian hẹp dài
vắt ngang hư không, không gian loạn lưu bị dẫn động từ bên trong Động Hư Không
Gian chui ra tàn phá bừa bãi.
Đến giờ phút này, đám người Tử Dương Kiếm Hoàng mới chính thức hiểu biết sự
đáng sợ của Lục Thanh, ho dù bọn họ thả ra hồn thức, cũng như trước chỉ có thể
miễn cưỡng phát hiện được từng đạo tàn ảnh.
Thần sắc ngưng trọng, hai người Tử Dương Kiếm Hoàng liên thủ dẫn động pháp
tắc, đem hai ngôi mộ cùng đám người Lạc Tâm Vũ bảo vệ trong không gian phạm vi
mười trượng.
Động Hư Khí dung nhập Phong Lôi bộ, tốc độ Lục Thanh càng lúc càng nhanh. Bên
trong thức hải, trên Thức Kiếm bạch kim sắc, Đạo Tự màu xanh mơ hồ có thanh
manh chớp động, cho dù là tốc độ như vậy Lục Thanh cũng có thể nắm chắc rõ
ràng hướng đi của Huyết Kiếm.
Không có kiếm thức nào, tốc độ quá nhanh, căn bản không cho phép thi triển
kiếm thức, hai người liền bằng vào cảnh giới kiếm pháp giao thủ. Bên trong
kiếm pháp của Lục Thiên Thư tràn ngập ma khí thao thiên, đồng thời ẩn chứa
lĩnh vực chi lực màu hồng tím. Lĩnh vực chi lực ẩn chứa vô tận huyền ảo, mỗi
một lần cùng kiếm chỉ của Lục Thanh tương giao, có thể thoải mái đem bốn trăm
vạn cân khí lực kinh người tá khai.
Đây là Kiếm Chủng!
Cùng Huyết Kiếm giao thủ, trong lòng Lục Thanh mơ hồ chấn động, Huyết Kiếm rất
cứng cỏi, bằng vào Linh Kiếm Thể của hắn cũng không thể chặt đứt, thậm chí
kiếm chỉ còn có một chút đau đớn.
Kiếm Chủng của Lục Thiên Thư thế nhưng có thể dùng như Thần Kiếm.
Trong lòng Lục Thanh nghi hoặc, Kiếm Chủng của kiếm giả chính là ngọn nguồn
của Kiếm Nguyên, tuy rằng kiếm giả cũng thường xuyên lấy Kiếm Nguyên uẩn dưỡng
tôi luyện, nhưng mà muốn đạt tới trình độ cứng cỏi như Thần Kiếm, căn bản
không có biện pháp. Kiếm Chủng chính là mấu chốt của một kiếm giả, không có ai
có gan tùy ý tôi luyện, đó căn bản là hành động tìm chết, nhưng mà cách làm
lúc này của Lục Thiên Thư lại phá vỡ nhận thức của Lục Thanh.
Chẳng lẽ là Kiếm Đạo thần thông?
Không kịp nghĩ lại, Huyết Kiếm càng lúc càng mau, lĩnh vực chi lực cũng càng
ngày càng dày đặc, cho dù Lục Thanh bộc phát ra toàn bộ bốn trăm vạn cân cự
lực cũng có chút khó khăn.
Lĩnh vực thuộc về Lục Thiên Thư, Phong Lôi Ma Vực chứa đựng vô tận ma khí, mỗi
một kiếm đều bao hàm chân ma tà khí dày đặc. Phong Lôi kiếm quang sắc bén, sau
khi ngưng tụ ma khí càng thêm bá đạo, mãi đến khi Lục Thanh vận dung pháp tắc
Kiếm Cương mới miễn cưỡng ngăn trở.