Người đăng: Ma Kiếm
Sư thúc.
- Theo những gì mà ta biết thì sư phụ của ngươi không thích người khác sướt
mướt.
Mặc dù nét mặt của Lục Thanh thản nhiên, nhưng ánh mắt lại như đang nhớ lại
những cảnh tượng khi đó.
Lục Thanh nhìn sang con Kim Cương bạo viên mà nói:
- Thù của ngươi đã báo tại sao lại muốn đi theo ta?
- Chân Long đại nhân cứu ta, khiến cho ta không phải sống cuộc sống nô dịch.
Ta muốn đi theo bên cạnh Chân Long đại nhân để phụng thị.
Lục Thanh nhướng mày, nói:
- Ngươi không đùa chứ?
Kim Cương Bạo viên không hề do dự, gật đầu, nói:
- Chỉ hy vọng Chân Long đại nhân sau này có thể chỉ điểm cho một chút. Kim
Cương ta vô cùng cảm kích.
Thân là linh thú nên trong đầu nó không có quá nhiều suy nghĩ, chỉ có trong
lòng nghĩ sao nói vậy.
Thấy Kim Cương bạo viên như vậy, Lục Thanh cũng không có lý do gì mà từ chối.
Ít nhất thì sau khi giải quyết xong chuyện ma nữ tóc trắng, hắn rời khỏi tông
môn. Đến lúc đó, không biết bao giờ mới có thể trở về. Trong gia tộc sẽ cần
phải có một số lực lượng nhất định bảo vệ. Thứ hai thì cũng có thể tăng thêm
một chút lực lượng cho tông môn để sau này vào giới Kim Thiên không bị các
tông môn khác bắt nạt.
Lục Thanh gật đầu rồi lập tức quay lại nhìn Tần Hà:
- Kim Cương sẽ đưa ngươi đi hoàn thành tâm nguyện của mẹ ngươi. Sau đó, theo
Kim Cương mà quay về tông môn.
- Sư thúc! Ngươi... - Tần Hà sửng sốt, mở miệng nói.
- Khoảng cách từ đây tới đó cũng phải tới ba vạn dặm. Với tốc độ của Kim
Cương ít nhất cũng phải nửa năm mới có thể tới. Trên con đường đó có thể có
nguy hiểm. Ngươi có sợ không?
- Đệ tử không sợ! - Tần Hà lập tức gật đấu, ánh mắt toát lên một sự kiên
nghị. Thậm chí Lục Thanh còn nhìn thấy trong đó một chút thản nhiên. Điều đó
chứng tỏ, Tần Hà đã trải qua rất nhiều sóng gió.
- Kim Cương! Ngươi lại đây.
Kim Cương bạo viên ôm quả trứng cung kính đi tới trước mặt Lục Thanh. Hắn vươn
kiếm chỉ điểm nhẹ một cái lên tổ khiếu nơi mi tâm của Kim cương. Một tia sáng
màu trắng chợt xuất hiện.
- Đây là đồ phổ của Tử Hà tông. Sau khi ngươi tới khu vực của tông môn thì cứ
lên thẳng núi Triêu Dương là được.
- Sư phụ của ngươi có tên là Triệu Thiên Diệp. - Âm thanh của Lục Thanh hết
sức bình thản.
- Chân Long đại nhân.
Lục Thanh không nói gì, xoay người rời đi. Bước chân của hắn nhìn như rất lững
thững nhưng thoáng cái đã xuất hiện cách đó cả trăm trượng. Thêm một bước nữa,
ba người Tần Hà chỉ còn thấy một bóng người thấp thoáng nơi chân trời.
- Tiểu thư.
- Thực sự không biết thực lực của sư thúc thế nào?
Vị phụ nhân họ Tần nghĩ ngợi một chút rồi mở miệng nối:
- Nghe nói bước vào cảnh giới Kiếm Hồn, tu vi của các vị đại sư tinh thâm khó
lường, uy năng thông thiên. Hơn nữa, trong truyền thuyết còn có Trú Nhan đan,
có thể giữ được dung nhan. Chẳng qua thần đan như vậy làm sao có thể có được.
"Thế thì chắc vị Lục sư thúc lớn hơn mình rất nhiều." Tần Hà thầm nghĩ trong
lòng. Lúc trước, mặc dù cảm kích Lục Thanh mà nàng quỳ xuống xưng là vãn bối
nhưng với sự trẻ trung của hắn, nàng vẫn cảm thấy không quen. Tuy nhiên bây
giờ nghĩ lại thì chắc là do tác dụng của Trú Nhan đan.
Tử Hà tông... Trấn Triêu Dương.
Đến hôm nay, trấn đã bị phong tỏa được sáu ngày. Chẳng những không có dấu hiệu
giải tỏa mà ngược lại số lượng kiếm giả được phái tới đây càng lúc càng nhiều.
Về sau ngay cả tông chủ cũng xuất hiện. Mà trong thời gian năm ngày, chuyện
thái phu nhân Nhan Như Ngọc của Lục gia bị mất tích liền lan rộng.
Trong không gian, khí Động Hư chợt hội tụ rồi không gian xoay chuyển. Rồi một
tiếng kiếm rít vang lên khắp cả ngàn dặm.
- Là ai?
- Không biết là vị tiền bối Kiếm Hoàng nào mà có được uy nghiêm như vậy?
Vố số đại sư cảnh giới Kiếm Hồn đang di chuyển trên không đều hoảng sợ nhìn
đạo kiếm quang màu tím bạc như một tia chớp lóe lên rồi biến mất. Cho dù là
với con mắt của đại sư cảnh giới Kiếm Hồn thì cũng không thể nhìn kịp.
- Tốc độ kinh khủng.
- Không thể như vậy. Chẳng lẽ là tông sư Kiếm phách?
Nhưng Lục Thanh cũng không để ý tới điều đó. Khoảng cách mà Ma nữ sắp tới theo
lời Diệp lão nói cũng chỉ còn có thời gian một năm. Chẳng may trong lúc đó xảy
ra chuyện gì thì hối hận không kịp. Lúc này, sau khi rời khỏi Phân Hà thành,
Lục Thanh không hề dừng lại cũng chẳng sợ việc sử dụng Phong Lôi kiếm sí. Sau
khi trở thành Kiếm Hoàng tam kiếp, tốc độ của Phong Lôi bộ có bước tiến cực
lớn. Mỗi một bước của hắn ước chừng vượt qua khoảng cách phải tới hai trăm
dặm, không gì có thể sánh kịp. Lục Thanh hoàn toàn tự tin, dưới cảnh giới Kiếm
Phách không ai có thể đuổi được mình.
Chỉ chưa tới một ngày, Lục Thanh đã về tới biên giới của Tử Hà tông. Hắn từ
Phù Vân tông tiến vào trong Tứ giới sơn mạch. Trên đường, Lục Thanh dừng lại ở
Phù Vân tông nửa ngày gặp Trữ Hoàn Chân và Diệc Nguyệt Qua rồi mới vượt qua Lệ
Thủy tới bên ngoài trấn Triêu Dương.
Trong phút chốc, Lục Thanh biến sắc. Thân là Kiếm Hoàng tam kiếp nên hắn hoàn
toàn có thể nắm được đại thế xung quanh trong tay một cách thuần thục. Lúc
này, hắn có thể cảm nhận một cách rõ ràng đại thế trong trấn Triêu Dương hết
sức ngưng tụ, trong đó ẩn chứa sự lạnh lẽo. Đứng ở bên ngoài trấn, từ phía
thành Triêu Dương, trấn hoàn toàn bị phong tỏa. Xung quanh trấn Triêu Dương có
khoảng một trăm tên thủ vệ canh gác các nơi.
"Có chuyện gì xẩy ra?"
Hắn bước nhẹ một bước, trong lúc đám thủ vệ không kịp phát hiện đã vào trong
trấn Triêu Dương.
- Nghe nói rằng Thái phu nhân của Lục phủ bị người bắt đi.
- Đúng vậy! Không biết ai mà to gan dám bắt phu nhân của Lục gia?
- Đúng thế. Lục gia chủ là nhân vật quyết định trong ngàn năm nay của Tử Hà
tông chúng ta. Mới bằng đó tuổi đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng, cho dù là
tông chủ đại nhân cũng không thể sánh bằng.
- Tên đó thực sự là to gan. Y không sợ Lục gia chủ trở về sẽ bằm hắn ra thành
vạn mảnh hay sao?
- Đúng thế! Với tu vi Kiếm Hoàng của Lục gia chủ còn ai là đối thủ nữa?
- Nhưng nói gì thì nói, thái phu nhân của Lục gia rất tốt. Thường ngày vẫn
chiếu cố cho đám thường dân trong trấn. Ngay cả thuế cũng thấp hơn những nơi
khác tới ba phần.
- Đúng vậy! Chỉ mong thái phu nhân cát nhân thiên tướng.
Lục Thanh dừng lại trong đám người, toàn thân căng thẳng, trong lòng không còn
giữ được sự bình tĩnh.
Ầm ầm
Bất chợt, khoảng không trên bầu trời trấn Triêu Dương đột nhiên vang lên tiếng
sét. Trong khoảng không hai trăm dặm bị bao phủ bởi những đám mây đen, trong
nháy mắt chúng bao phủ hơn nửa Tử Hà tông.
Vào lúc này, trong lòng Lục Thanh xuất hiện sát khí không thể ức chế nổi. Tuy
nhiên, hắn vẫn cố gắng kìm nén nó ở sâu trong lòng. hắn biết, nếu một khi bản
thân để cho sát ý phóng ra thì trong nháy mắt, hàng vạn người ở trấn Triêu
Dương sẽ không một ai thoát chết.
Cho dù như vậy thì trong không gian, một thứ dao động mênh mông cuồn cuộn vẫn
tản ra. Pháp tắc Phong Lôi xuất hiện trong không gian. Dưới sự bao phủ bởi
thần thức của Lục Thanh, trong nháy mắt chúng trấn áp khắp phạm vi hai trăm
dặm trên tông môn.
Nhưng không chỉ có một mình pháp tắc Phong Lôi mà pháp tắc Động Hư cũng giáng
xuống phá nát không gian. Vô số đạo không gian Động Hư xuất hiện giữa không
trung há cái miệng khổng lồ của nó nuốt chủng mây mù xung quanh. Nhưng những
không gian Động Hư đó bị pháp tắc khống chế nên chỉ xuất hiện ở độ cao vạn
trượng. Mặc dù như vậy thì trên mặt đất vẫn xuất hiện những trận cuồng phòng.
Đồng thời một thứ uy nghiêm xuất hiện khiến cho tất cả có tu vi từ Kiếm Sư trở
lên đều cảm nhận được sự hùng hậu của nó.
- Là Lục Thanh!
Trên Tử Hà phong, trong điện Tử Hà, cả chín người Tử Dương Kiếm Hoàng cùng
đứng dậy.
- Làm sao mà hắn có thể trở nên mạnh như vậy?
Tử Dương Kiếm Hoàng và Mộc Thanh Nguyên nhìn nhau mà hoảng sợ. Uy nghiêm từ
trên không trung giáng xuống khiến cho họ hít thở khó khăn. Cho dù lúc trước
trong không gian Kiếm Cốc, Mộc Thanh Nguyên đã thấy sự hùng mạnh của Lục Thanh
nhưng trong ký ức của lão thì Lục Thanh vẫn chỉ là một gã Kiếm Hoàng nhất
kiếp. Nhưng vào lúc này, uy nghiêm giáng xuống, ngoại trừ uy nghiêm của Chân
Long ra thì còn có uy nghiêm của pháp tắc. Mà đó rõ ràng là uy nghiêm pháp tắc
của Kiếm Hoàng tam kiếp.
Hơn nữa, đối với uy nghiêm của Chân Long, đám người của Tử Dương Kiếm Hoàng
đều cảm nhận được nó có một sự thay đổi lớn. Trong đó ẩn chứa uy áp lại càng
thêm mạnh, đường như là thiên đạo giáng xuống. Trong đầu mỗi người đều xuất
hiện một cái bóng của Chân Long.
Long Vương tám chân.
Chẳng cần phải nghĩ ngợi, cả chín người cùng ra khỏi điện Tử Hà.
Nhìn lên bầu trời dầy đặc không gian Động Hư cùng với sấm chớp và đám mây đen
khủng bố bao phủ toàn bộ Tử Hà tông. Dưới đám mây đen, không gian Động Hư
giống như con mắt của Thiên Đạo đang nhìn xuống hạ giới.
- Sao có thể như vậy? - Mộc Thanh Nguyên không nhịn được phải thốt lên. Do
trở ngại từ kiếm dụ của Kiếm Thần sơn, lão không thể tiết lộ chuyện đi vào
không gian Kiếm Cốc cho người ngoài biết nhưng cho dù là lão không nói ra
những chiến tích kinh người của Lục Thanh thì bây giờ cũng không cần thiết.
Bởi vì vào lúc này, uy năng mà Lục Thanh tỏa ra, Mộc Thanh Nguyên dám khẳng
định là đã vượt xa ngày đó.
Cả chín người nhìn nhau rồi chín đạo kiếm quang xoẹt qua không gian mà lao về
phía trấn Triêu Dương.
Trấn Triêu Dương...
Biến hóa xảy ra bất thình lình khiến cho những người dân trong trấn cảm thấy
kinh ngạc. Với những gì từ trên trời, cùng với sự uy nghiêm tản xuống, bọn họ
cứ nghĩ là do Kiếm Thần giáng xuống.
Mà Lục Thanh đứng trong đám người lại tiếp tục bước đi. Chỉ một bước, hắn đã
vào tới đại viện của Lục phủ.
- Ai?
Đột nhiên có bóng người xuất hiện khiến cho đám hộ vệ kinh hãi nhanh chóng rút
kiếm ra khỏi vỏ.
- Gia chủ!
Sau khi thấy rõ bóng người là ai, cả bốn người ngoài đại sảnh đều ngạc nhiên
mà thốt lên vui mừng.
- Lục đệ! Lục đệ đã về.
Trong đại sảnh, Dư Cập Hóa và Đoạn Thanh Vân cùng nhìn nhau mà thốt lên một
tiếng. Thánh chủ của thành Triêu Dương là Phó Viêm cũng đứng dậy, đi theo mấy
người Đoạn Thanh Vân ra ngoài để đón.