Người đăng: Ma Kiếm
- Kim Cương bạo viên. Nếu như ngươi cứng đầu, ta sẽ giết con ngươi.
Bất giác, cả bốn người cùng lùi tới trước bàn ngọc,. Vũ tông chủ một tay vừa
nhấc quả trứng linh vượn bậc bốn lên vừa quát.
- Buông nó ra.
Kim Cương bạo viên lao tới, gầm lên như sét đánh. Tiếng gầm của nó vang vọng
toàn bộ ngôi thành.
Nhưng Vũ tông chủ vẫn kề thần kiếm sát quả trứng, bất chấp Kim Cương bạo viên
có gầm rống thế nào vẫn không hề động đậy:
- Muốn ta thả nó thì phải ký kết khế ước trở thành linh thú hộ tông của ta.
- Con người đê tiện. Ngươi đừng có nằm mơ.
Kim Cương Bạo Viên nổi giận gầm lên một tiếng. Bàn chân của nó ẩn chứa linh
lực dậm mạnh xuống đất một cái.
Rắc rắc...
Mặt đất nứt toác, khiến cho nước sông tràn vào. Tiếng gầm của nó khiến cho đám
kiếm giả đứng cách đó không xa phải chấn động. Uy thế của linh thú cấp năm khi
giận dữ thật kinh người.
- Cho ngươi thời gian mười lần hô hấp để suy nghĩ. Sau mười nhịp hô hấp nếu
không đồng ý, chúng ta sẽ giết con của ngươi. - Bốn người Lý Nguyên Bộ nhìn
nhau rồi lên tiếng.
Kiếm cương trên thanh thần kiếm thò ra thụt vào, dính chặt lấy quả trứng của
linh viên.
Điều này khiến cho Kim Cương bạo viên không thể chần chừ. Nhìn thanh thần kiếm
của Vũ tông chủ đang kề sát quả trắng, Kim Cương bạo viên ngửa mặt lên trời mà
rống.
Tiếng rống đau thương của nó lan ra tới tận trăm dặm. Trong tích tắc, ánh mắt
của Tần Hà nhìn bốn vị tông chủ mà ngày thường nàng vẫn tôn kính hoàn toàn
thay đổi.
Nhìn Kim Cương Bạo viên chần chừ không quyết, trống ngực của bốn người Vũ tông
chủ đập thình thịch. Một con linh thú cấp năm, trong phạm vi ngàn dặm không có
một tông môn nào có.
Tiếng rống của linh vượn vang lên suốt mười tức mới từ từ bớt đi.
Uỳnh...
Hai chân của nó quỳ xuống đất khiến cho mặt đất rung chuyển. Con Kim Cương bạo
viên cao trăm trượng cho dù quỳ xuống thì cũng còn phải cao chừng bốn, năm
trăm trượng. Vốn ngày thường nó luôn ngẩng cao đầu trong trời đất thì làm sao
có thể để cho con người chế ngự. Vậy mà giờ phút này, nó lại phải quỳ gối
trước mặt bốn gã con người.
- Tốt! Tốt.
Ánh mắt của Vũ tông chủ sáng ngời. Có một con linh thú cấp năm làm linh thú hộ
thân đối với y mà nói thì thực lực tăng lên vô hạn. Huống chi, Kim Cương Bạo
viên còn chưa đột phá hết khả năng. Một khi đột phá nó chính là linh thú cấp
sáu. Linh thú Kim Cương bạo viên cấp sáu cho dù là Phong Kiếm tông cũng đủ để
giao chiến một trận. Tới lúc dó, trong phạm vi ngàn dặm, Cổ Hà tông của y cũng
có thể bước vào trong nhóm ba tông đứng đầu.
- Tông chủ! Ký kết khế ước đi. - Một vị trưởng lão phong chủ bên cạnh mở
miệng nói.
- Ừm. - Vũ Tông chủ gật đầu rồi cầm theo quả trứng của linh viên mà bay về
phía Kim Cương bạo viên đang quỳ.
- Khoan. - Đột ngột có một tiếng nói vang lên.
- Là ngươi! Ngươi muốn làm gì? - Lý Nguyên Bộ biến sắc quay đầu nhìn Lục
Thanh đang đứng trên kiếm đài. Mà sau khi gợn sóng không gian lan tới, kiếm
đài vẫn không có vấn đề gì khiến cho Lý Nguyên Bộ nhất thời không thể đoán
được thực lực của Lục Thanh. Y chỉ cảm thấy thực lực của hắn sâu không thể
lường, không thể đoán được.
- Các hạ muốn gì? - Vũ tông chủ dừng lại, tức giận mà nói với Lục Thanh:
- Các hạ đừng nghĩ rằng Cổ Hà tông chúng ta sợ các hạ. Nếu còn cản trở Cổ Hà
tông chúng ta thì ta sẽ nhờ cho các hạ lãnh giáo mấy kiếm.
Mắt thấy một con linh thú bậc năm sắp thành linh thú hộ thân sắp trở thành
linh thú hộ thân của mình trong lòng Vũ tông chủ đang cảm thấy vui sướng thì
đột nhiên Lục Thanh lên tiếng ngăn cản khiến cho y không kìm nổi cơn tức.
- Bỏ quả trứng linh vượn xuống.
- Bỏ quả trứng linh vượn xuống? - Vũ tông chủ giận quá hóa cười:
- Xem ra các hạ cố tình đối đầu với Cổ Hà tông chúng ta.
Tần Hà lo lắng nhìn Lục Thanh. Phải biết rằng bên phía tông chủ có bốn người
thì làm sao mà hắn có thể đối chọi? Mặc dù trong lòng Tần Hà cảm thấy không
yên tâm nhưng lúc trước đã thấy được uy năng của Lục Thanh khiến cho nàng lại
có chút gì đó mong đợi.
Ánh mắt của Lục Thanh nhìn bốn người trở nên lạn lùng:
- Lấy con ra để áp chế người đó là hành vi của kẻ tiểu nhân. Uổng cho các
ngươi là đại sư cảnh giới Kiếm Hồn.
- Ngươi muốn chết?
Bốn người Vũ tông chủ cùng biến sắc.
- Cấm!
Ngay tức khắc, Lục Thanh nhẹ nhàng thốt lên một tiếng.
- Cái gì?
Ngay sau đó, bốn người Lý Nguyên Bộ liền cảm thấy không gian xung quanh ngưng
đọng gấp trăm lần, nghìn lần. Không gian vô tận nhanh chóng ép tới khiến cho
họ không thể nhúc nhích được lấy một chút:
- Không gian giam cầm. Ngươi là Kiếm Hoàng?
Bốn người Vũ tông chủ biến sắc.
- Không! Không thể như thế được. - Ánh mắt của Lý Nguyên Bộ dại ra, nhìn Lục
Thanh giống như gặp quỷ:
- Sao có thể như vậy? Ngươi làm thế nào mà có thể trở thành Kiếm Hoàng?
Hàng năm, Lý Nguyên Bộ trấn thủ ở Thanh Phàm sơn, đối với uy nghiêm của các
cấp bậc trong cảnh giới Kiếm Hồn làm sao lại không hiểu? Không gian giam cầm
đó là thần thông kinh người của Kiếm Hoàng tam kiếp. Cho dù có cơ duyên mà nắm
được trước thì cũng phải trở thành Kiếm Hoàng, lĩnh ngộ pháp tắc mới được.
Nhưng cho dù như thế nào thì Lục Thanh ít nhất cũng phải là một gã Kiếm Hoàng
nhất kiếp.
- Sao có thể như vậy? Ngươi là Kiếm Hoàng?
Sắc mặt của Vũ tông chủ tái xám. Cổ Hà tông không có Kiếm Hoàng mà cho dù là
trong phạm vi trăm dặm cũng chỉ có hai tông là có được Kiếm Hoàng. Chỉ cần một
vị Kiếm Hoàng phủi tay là có thể sát hại toàn bộ Cổ Hà tông của y.
Lục Thanh vẫy tay một cái, quả trưng trong tay Vũ tông chủ liền bay vào tay
hắn.
- Ta...
Kim Cương bạo viên hô lên một tiếng. Thân là linh thú lại còn đạt tới cấp năm
nên trí tuệ cũng không kém con người nhiều lắm vì vậy mà có thể phân biệt rõ
sai trái, tốt xấu, đúng sai. Đối với Lục Thanh, Kim Cương bạo viên cũng không
dám có ác ý. Thậm chí ngược lại, nhìn Lục Thanh nó còn xuất hiện một ý chí
thần phục.
Nhìn quả trứng của linh vượn, Lục Thanh liền ném cho Kim Cương bạo viên.
Kim Cương bạo viên giơ đôi bàn tay to ra đỡ lấy quả trứng rồi gầm lên một
tiếng. Tiếng gầm của nó cuồn cuộn khiến cho mặt nước phía trước xuất hiện
những gợn sóng.
Sau khi đón được quả trứng. Một vầng ánh sáng màu vàng kim lóe lên. Thổ sinh
Kim, linh lực Kim Thổ tuần hoàn với nhau tạo ra một người sức mạnh hùng hậu.
Những cơn gió xuất hiện rít lên thổi về phía bốn người Lý Nguyên Bộ.
"Mệnh ta hết rồi!"
Vào lúc này, trong lòng bốn người Lý Nguyên Bộ cùng xuất hiện suy nghĩ đó.
Trong nháy mắt, có rất nhiều chuyện lướt qua trong đầu bốn người. Hóa ra, con
đường tu luyện của họ có rất nhiều lúc mắc phải sai lầm, bây giờ thì bị báo
ứng.
Nhưng thật lâu mà bốn người Lý Nguyên Bộ không hề cảm thấy đau đớn. Khi bốn
người mở mắt thì kinh hãi nhận ra bàn tay lớn của linh vượn còn cách đỉnh đầu
họ chừng một xích. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, Lục Thanh đã xuất hiện trước
mặt họ, dùng kiếm chỉ nhẹ nhàng chặn bàn tay to của Kim Cương bạo viên trong
không trung. Mà trong không trung cũng không hề có chút Kiếm Cương di động hay
là thứ pháp tắc dao động nào.
Tất cả hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh của thân thể.
- Cường giả nhân tộc. Tại sao người lại ngăn cản ta? - Kim Cương bạo viên cất
giọng ồm ồm mà hỏi.
Lục Thanh không hề nói gì nhưng từ trên người hắn chợt tản ra một thứ uy
nghiêm khó hiểu. Trong thứ uy nghiêm đó có những tiếng long ngâm vang vọng tới
tận chín tầng mây, bao phủ cả Phân Hà thành vào bên trong.
Long uy cuồn cuộn trấn áp khiến cho Kim Cương bạo viên phải kinh hãi.
- Là ngài?
Kim Cương bạo viên đang đứng thẳng liền quỳ rạp xuống trên mặt đất. Ánh sáng
màu vàng kim chói mắt trên người nó trở nên run run. Mà khí thế bá đạo vô song
lúc trước hoàn toàn biến mất. Điều này khiến cho Tần Hà há hốc miệng. Đây có
còn là Kim Cương bạo viên hùng mạnh vừa mới làm cho bốn vị đại sư cảnh giới
Kiếm Hồn khiếp sợ đây hay không?
- Bái kiến Chân Long đại nhân. Lúc trước không có ý định mạo phạm. Mong Chân
Long đại nhân tha mạng.
Sự sợ hãi của linh thú đối với Lục Thanh là hoàn toàn xuất hiện từ trong máu
thịt. Lục Thanh có được thân thể bán long, thậm chí huyết mạch Chân Long trong
người hắn còn tiến hóa thành Long Vương tám chân nên long uy cũng đủ bằng với
Chân Long cấp tám, thậm chí là còn hơn. Thì làm sao mà Kim Cương bạo viên là
linh thú cấp năm mà không như vậy?
- Chân Long đại nhân?
Lý Nguyên Bộ vừa tò mò vừa khiếp sợ nhìn Lục Thanh. Trong đầu gã chợt xuất
hiện tình cảnh lúc ở điện Thanh phàm. Lúc đó, khí Chân Long tỏa ra mênh mông
bất tận.
Trong lòng Lý Nguyên Bộ hết sức phức tạp mà nhìn Lục Thanh trước mặt. Vốn lúc
trước, y tưởng rằng Lục Thanh chỉ nhờ vào đại thế của tông môn mới thăng cấp
nên mới có thể vượt qua được mình. Nhưng không ngờ, chỉ trong có mấy năm mà
đối phương đã đạt tới cảnh giới mà cả đời của y cũng khó có thể với tới.
Cảnh giới Kiếm Hoàng...
Vũ tông chủ cũng biến sắc. Trong lúc nhất thời như nghĩ ra điều gì đó mà bình
tĩnh nhìn Lục Thanh, nói:
- Lúc trước người độ kiếp sơ Linh Viên sơn mạch là ngươi?
Chẳng còn gì phải nghi ngờ nữa. Trong đầu Vũ tông chủ hiện lên tình cảnh khiếp
sợ hôm đó với những không gian Động Hư liên tiếp xuất hiện. Nhìn từ xa khung
cảnh chẳng khác nào địa ngục khiến cho người ta phải sợ tới vỡ mật. Oai nghiêm
Chân Long trấn áp ngàn dặm khiến cho đàn thú sợ hãi. Nếu không thì y cũng
không thể ăn trộm được quả trứng linh vượn cấp bốn.
Bởi vì lúc trước, Kim Cương bạo viên bị oai của Chân Long chấn nhiếp, linh
thức bị bịt kín. Nói cách khác nếu không thì cho dù y có là Kiếm Tông muốn tới
gần cũng khó.
Nhớ tới uy thế hủy thiên diệt địa hôm đó, Vũ tông chủ chỉ biết cười khổ trong
lòng. Người này là ai mà lại tới phạm vi của Cổ Hà tông? Thậm chí trong phạm
vi ngàn dặm cũng chưa từng nghe thấy.
Nhưng lúc này, cũng chẳng còn thời gian cho y nghĩ nhiều. Bây giờ, mạng sống
của mấy người đều nằm trong tay của Lục Thanh.
Nhìn Kim Cương bạo viên trước mặt, Lục Thanh mở miệng nói;
- Ngươi đứng lên đi.
- Đa tạ Chân Long đại nhân.
Thân hình cao trăm trượng của nó lại đứng lên. Nhưng lần này, Kim Cương bạo
viên cũng không dám giữ thân hình khổng lồ đó nữa. Trên người nó, ánh sáng màu
vàng kim lóe lên rồi nhanh chóng thu nhỏ lại.