Tần Hà Kiên Cường Xuất Thủ


Người đăng: Ma Kiếm

-Không ngờ kiếm pháp của tam muội ngươi lại bất phàm như vậy, bình thường Nhị ca đã không để ý tới.

Tần Hà nở một nụ cười thảm não:

-Tần Hà nào có phúc khí như vậy, Nhị ca xem đây!

Sắc mặt Tần Địa bất chợt trở nên lạnh lùng, kiếm chỉ giơ lên, trên mặt y nổi
lên một tầng kiếm khí màu vàng.

-Tam muôi, vi huynh thân là Nhị ca, sẽ không khi hiếp muội, chỉ cần muội có thể tiếp được vi huynh ba đạo kiếm khí, vi huynh sẽ nhường trứng Linh Viên tứ giai cho muội!

Ánh mắt Tần Hà sáng ngời, kế đó lại trở nên vô cùng ngưng trọng. Ba đạo kiếm
khí nói thì đơn giản nhưng không dễ tiếp chút nào. Kiếm Giả cảnh giới Kiếm thể
chưa bước vào tiên thiên, kiếm nguyên trong cơ thể chỉ có hạn. Dù là dốc hết
toàn lực, nhiều thì có thể phát ra một đạo kiếm khí, tới đạo kiếm khí sau cũng
chỉ có thể dựa vào sức lực thân thể mà thôi.

Cho nên bằng vào tu vi Kiếm Giả trung thiên vị của Tần Hà, nếu như hai chân
không bị trở ngại, nàng còn thể dựa vào cảnh giới kiếm pháp Cử Trọng Nhược
Khinh mà gạt đỡ kiếm khí. Nhưng hiện tại gân chân nàng đã tan nát, dù là bước
đi bình thường còn rất khó khăn, làm sao có thể đỡ được?

Thế nhưng chỉ cần tiếp được ba đạo kiếm khí, trứng Linh Viên tứ giai sẽ là của
mình, có được thực lực cùng địa vị, tro cốt mẫu thân cũng có thể được đưa vào
từ đường. Ánh mắt Tần Hà trở nên kiên định.

-Tới đi!

Kim quang trong mắt chớp động, Tần Địa hét lớn:

-Kiếm thứ nhất!

Chỉ thấy kiếm chỉ của Tần Địa co lại, lăng không chỉ về phía trước, kiếm khí
Kim Thổ màu vàng lập tức từ đầu ngón tay bắn ra, âm thanh rít gió chói tai
vang lên không dứt.

Tuy đạo kiếm khí này chỉ dài một thước, nhưng nó đại biểu cho cảnh giới tiên
thiên Kiếm Khách, từ cảnh giới Kiếm thể bước vào cảnh giới Kiếm nguyên, chính
thức bước vào đại cảnh giới thứ hai của Kiếm đạo. Huyệt Bách Hội mở rộng, tiếp
dẫn nguyên khí thiên địa, từ đó kiếm nguyên sinh ra dồi dào không dứt ở đan
điền. Còn có thể cho kiếm khí rời thân thể, cách không đả thương người.

Hơn nữa kiếm khí Kim Thổ chính là kiếm khí Ngũ Hành tương sinh, Thổ sinh Kim,
có sự nặng nề dày đặc của Thổ, cũng có sự sắc bén của Kim. Uy lực của đạo kiếm
khí này hùng mạnh hơn kiếm khí Chân Thổ, Chân Kim bình thường rất nhiều.

Niệm Ân kiếm múa động, tuy nhìn như không có quy luật, nhưng khiến cho người
ta có cảm giác dày đặc liên miên, giống như đất dày nặng, từ lòng đất bay lên,
xé mở mặt đất.

-Hảo kiếm pháp!

Vũ Tông chủ gật gật đầu:

-Tuy còn lộ vẻ non nớt, nhưng có phong thái uy nghiêm, cảnh giới của kiếm pháp đã bước vào Cử Trọng Nhược Khinh, đáng tiếc…..

Hai vị trưởng lão bên cạnh cũng gật đầu, kiếm pháp như vậy quả thật không tồi,
chỉ đáng tiếc là hai chân của Tần Hà đã bị phế, cả đời này của nàng nếu không
có bất ngờ gì xảy ra, cảnh giới kiếm pháp chỉ có thể dừng lại ở đó.

-Keng…..

Kiếm khí Kim Thổ ngang nhiên đánh lên lưới kiếm của Tần Hà, một vòng sóng khí
màu vàng đất lan ra, hạ bàn Tần Hà lập tức thất thủ, cả người bay ngược về
phía sau.

Tần Hà quát lớn một tiếng, Niệm Ân kiếm đâm về phía trước.

-Ong…..

Một chùm hoa lửa bắn ra, phía trước kiếm đài, thân hình Tần Hà ngưng trệ, rơi
xuống một lần nữa. Ai ai cũng có thể thấy rõ ràng, chân nàng đang run rẫy kịch
liệt, chỉ nhờ vào ý chí cố gắng chống chọi, cho nên vừa rồi không ngã xuống.

Từ chân nàng máu chảy ròng ròng, thấm ướt cả ống quần.

-Tam muội ngươi xuống đi thôi, dù sao chúng ta cũng xuất thân cùng một nhà, vi huynh cũng không nhẫn tâm đả thương muội.

Tần Địa nói như vậy, nhưng Tần Hà thấy rõ ràng trong mắt y không có chút nào
thương xót, ngược lại còn lộ ra vẻ đùa cợt mỉa mai.

-Ta tiếp được, huynh xuất kiếm thứ hai đi thôi!

Đôi môi của nàng đã trở nên đỏ tươi đúng nghĩa, máu trào ra kín cả khóe môi.

Mắt Tần Địa lộ vẻ nham hiểm vô cùng:

-Tam muội đã tỏ ra cố chấp như vậy, vi huynh chỉ còn cách thành toàn cho ngươi. Tiếp kiếm thứ hai!

Kiếm chỉ của Tần Địa bùng lên thần quang kiếm khí màu vàng, trong nháy mắt đã
đạt tới cực hạn. Trên đầu Tần Địa mơ hồ có khói trắng bay lên,Dĩ nhiên lần này
y đã vận dụng toàn lực.

Kiếm khí màu vàng dài một thước xuyên qua không trung, xé toang một mảng không
gian, kình phong sắc bén nhắm ngực Tần Hà đâm tới.

-Tiểu thư, tránh mau!

Hai phụ nhân họ Tần thở dốc, kêu lên thất thanh.

Nhìn sang Tần Hà, chỉ thấy nàng không sử dụng kiếm pháp tá lực như trước, mà
tay phải nâng cao, trên thân Niệm Ân kiếm nhanh chóng hội tụ kiếm khí màu vàng
đất,Thần quang màu vàng đất chói mắt toát ra từ thân kiếm.

-Nàng muốn phóng thích kiếm khí!

-Quả nhiên không hổ là đệ tử của đại gia tộc, ngay cả Kiếm Giả đại thiên vị mới có thể miễn cưỡng hội tụ kiếm nguyên toàn thân phóng kiếm khí ra, đừng nói là Kiếm Giả trung thiên vị.

-Nhưng không biết sau khi Tần Tam tiểu thư phóng đạo kiếm khí này ra, còn có được chiêu thức gì nữa…..

-Ầm…..

Trong không trung nổ vang một tiếng nặng nề, hai đạo kiếm khí va chạm vào
nhau, kiếm khí Kim Thổ thế như chẻ tre đánh tan kiếm khí không hệ của Tần Hà,
nhưng bề ngoài của nó cũng phải co rút lại hơn phân nửa. Niệm Ân kiếm của Tần
Hà cố gắng giơ lên, nhưng giờ phút này, trong cơ thể nàng đã không còn chút
kiếm nguyên nào, chỉ có thể nhờ vào cảnh giới kiếm pháp gạt đỡ lực đạo.

-Phịch…..

Niệm Ân kiếm vỡ vụng từng khúc, hai chân Tần Hà rung lên, lập tức trôi ngược
ra sau. Nhưng cũng may kiếm khí Kim Thổ đã bị Niệm Ân kiếm ngăn trở, bằng
không dưới một kiếm này, Tần Hà đã phải táng mạng đương trường.

Hai tay Tần Hà chộp lấy hai khúc kiếm cố gắng chống đỡ thân thể. Nàng nghiến
răng nghiến lợi, đôi mắt diễm lệ tràn đầy vẻ quật cường, hai tay nắm kiếm máu
chảy ròng ròng, lúc này nàng dồn sức vào để đứng lên, đôi tay trắng như ngọc
bị cứa đứt, cảm giác đau đớn kịch liệt thấu tận tâm can. Hai mắt Tần Hà đỏ
ngầu, nhưng vẫn run rẩy đứng lên hết sức kiên cường.

-Như vậy vẫn có thể đứng lên, Tần Tam tiểu thư quả thật bất phàm, thật sự là đáng tiếc.

Có được tâm cảnh như vậy, nếu như không phải hai chân Tần Hà bị phế, sau này
thành tựu không dám nói bất khả hạn lượng, ít nhất cũng có được tư cách vươn
lên cảnh giới Kiếm Nguyên.

Nhưng hôm nay đã không còn khả năng như vậy nữa…..

-Kiếm thứ ba, Tam muội tiếp giỏi lắm!

Trong mắt Tần Địa lóe lên vẻ tàn ác, Huyền Nguyên kiếm sau lưng trong nháy mắt
ra khỏi vỏ, lăng không chém xuống một kiếm về phía Tần Hà.

Giờ phút này, trước mắt Tần Hà, hình ảnh của Tần Địa đã biến đổi.

Đây là một khoảng sân hoa cỏ xanh um, vài cây cổ thụ che nửa bầu trời. Dưới
gốc cổ thụ có ba đứa nhỏ.

-Làm ngựa cho ta cỡi, làm ngựa cho ta cỡi!

Một đứa bé trai dáng người cao gầy đang cỡi trên người một đứa bé gái thân
hình mảnh mai yếu ớt. Hai tay nó giật hai bím tóc dài của bé gái liên hồi.

-Chạy mau, ngựa chạy mau lên!

Đứa bé trai hưng phấn kêu to, bé gái nghiến răng nghiến lợi, gương mặt nhỏ
nhắn của nó lộ vẻ quật cường, không kêu than nửa lời, mặc cho bé trai cỡi trên
lưng mình.

-Nhị đệ, đi nhanh đi, nếu không đi, Tam nương sẽ tới đấy!

-Tới ta cũng không sợ, bà ta chỉ là một tiện nhân, ta đây không sợ tiện nhân!

Đứa bé trai vênh mặt, cao giọng nói.

-Không cho mắng mẹ của ta!

Đột ngột, bé gái vốn tỏ ra nhu nhược lúc này lật ngược đứa bé trai lại, thuận
thế cỡi trên lưng bé trai lúc này vẫn đang đắy ý.

-Không được mắng mẹ ta!

-Mẹ người là một tiện nhân!

-Không phải!

-Phải!

…..…...

Mắt Tần Địa lúc này đã đầy những tia máu đỏ ngầu, nhìn kiếm khí đang bắn về
phía Tần Hà, trong lòng y lập tức sinh ra cảm giác khoái chí vô hạn.

-Tiện nhân, ngươi cũng giống như mẹ ngươi, đều là hạng người hạ tiện!

Kiếm khí Kim Thổ màu vàng trong nháy mắt đã tới trước mặt Tần Hà. Tần Địa ra
tay đột ngột như vậy, dù là bọn Lý Nguyên Bộ cũng trở tay không kịp.

Trong mắt bọn họ, từ trước tới giờ cử chỉ của Tần Địa vô cùng lễ độ, đã tỏ ra
khiêm tốn với Tam muội của mình, hai kiếm trước của y cũng tỏ ra mười phần
rộng lượng. Nhưng kiếm thứ ba hết sức đột ngột này, chẳng những bọn Lý Nguyên
Bộ trở tay không kịp, ngay cả Tần Hà đối diện cũng không kịp chuẩn bị gì cả.
Cũng phải nói, thực lực hai người thật sự chênh lệch quá xa, dù là chuẩn bị
cũng không thễ đỡ.

-Tiểu thư…...

-Kết thúc rồi sao?

Tần Hà nhìn kiếm khí Kim Thổ đang tới trước mặt, màu vàng kiếm khí đột nhiên
trở nên biến ảo vô cùng.

Mẹ, con sẽ tới gặp người….. Tần Hà nhắm nghiền hai mắt, rốt cục nước mắt lặng
lẽ trào ra.

Một lúc sau…..

Tần Hà cảm thấy chấn động, mở bừng hai mắt.

Cái gì…..?

Chỉ thấy trước mặt nàng có một bóng xanh xuất hiện chẳng biết khi nào, mà kiếm
khí Kim Thổ đã tiêu tan thành mây khói từ bao giờ không hay không biết.

-Lục công tử…..

Nhìn bóng người áo xanh trước mặt, Tần Hà không thể nào tin vào mắt mình.

Lúc này Tần Hà biết rõ, kẻ đã thay nàng ngăn cản đạo kiếm khí Kim Thổ kia
chính là Lục Thanh lúc trước ngẫu nhiên gặp mặt. Là thanh niên theo như các
nàng thấy không hề có chút tu vi, vẫn còn dừng ở cấp Kiếm Nô.

-Ngươi là ai?

Tần Địa trầm giọng quát.

Lúc nãy Tần Hà nhắm mắt nên không thấy, nhưng Tần Địa lại thấy rất rõ ràng.
Đạo kiếm khí Kim Thổ do y dốc hết toàn lực phát ra bị thanh niên trước mặt nhẹ
nhàng vung tay, diệt mất như mây khói, tan biến không còn, thậm chí không nghe
thấy thanh âm nào cả.

-Các hạ là người phương nào?

Lúc này, bọn Vũ Tông chủ vốn đang ngồi phải đứng bật dậy. Từ vị trí của Lý
Nguyên Bộ chỉ có thể trông thấy một bên mặt của Lục Thanh, mặc dù có cảm giác
hơi quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời, Lý Nguyên Bộ cũng không nhớ rõ, rốt
cục mình đã gặp gỡ người này khi nào.

-Lý Nguyên Bộ, ngươi quên Lục mỗ nhanh vậy sao?

Lục Thanh vừa dứt lời, trên toàn quảng trường lập tức yên tĩnh trở lại.

Lý Nguyên Bộ là nhân vật thế nào? Đệ nhất tán tu Cổ Hà tông, Đại sư cảnh giới
Kiếm Hồn, đã từng là Cửu trưởng lão của Kiếm Thần Điện, mấy năm trước trở về
tông môn, đích thân đảm nhiệm chức Điện chủ Kiếm Thần Điện thành Phân Hà, uy
danh bao trùm vạn dặm, được xưng là đệ nhị cao thủ của Cổ Hà tông.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #632