Ta Là Kiếm Linh


Người đăng: Ma Kiếm

Linh Không Thánh nữ. - Ánh mắt của người thanh niên tràn ngập sự si mê, nhìn
chằm chằm về phía nữ nhân vừa xuất hiện.

- Thế nào? Không ngờ lão độc vật của Vạn Độc môn vẫn chưa nằm xuống. - Rõ
ràng, Linh Không thánh nữ có một sự chán ghét đối với người thanh niên áo
trắng nên vừa mở miệng đã nói móc.

- Đúng thế. Lão độc vật sống lâu thật. Thời gian ngàn năm vậy mà vẫn không
thể lấy được cái mạng già của ngươi. - Một đạo âm thanh chợt vọng đến. Rồi
ngay tức khắc, trước mặt mọi người chợt có một làn sóng màu trắng hạ xuống.
Làn sáng tản đi kèm theo hơi lạnh để hiện ra một bóng người trung niên.

- Huyền Hàn Âm. - Sắc mặt người trung niên áo trắng có chút khó coi mà nhìn
người trung niên. Năm người Bố Nhan Cơ nhìn thấy bên hông người trung niên có
một thanh gần giống như Kiếm Địch của Vân Thiên Âm. Chỉ có điều, Kim Phong
kiếm địch trong tay người thanh niên lại là cấp Bạch Linh, không phải mà thứ
mà Vân Thiên Âm có thể so sánh.

Nhìn thấy người trung niên vừa đến, ánh mắt của bốn người Bố Nhan Cơ có sự
quái dị. Ở trong này, bốn thánh địa tông môn bọn họ ít nhiều đều có người. Mà
hai người Vân Thiên Âm của Huyền Âm tông trước đó lại bị Lục Thanh hút vào
trong Luân Hồi.

Ánh mắt của người trung niên rõ ràng là đã nhận ra điều này.

- Đệ tử Huyền Âm tông của ta đâu? Tại sao lại không thấy có một người nào?

- Không thấy có người nào? - Nét mặt của người thanh niên áo trắng có chút
suy nghĩ rồi tươi cười nói:

- Rõ ràng là bọn họ ở một chỗ nào đó mà không thể ra được. Trừ khi là Huyền
Hàn Âm ngươi tự mình tới.

- Ở đâu? - Huyền Hàn Âm nhướng mày, lạnh lùng nhìn người thanh niên:

- Âm Vô Tà! Ngươi còn định đùa với ta phải không?

- Đùa? Âm Vô Tà ta làm sao dám sánh với đường đường là thế hệ trẻ tuổi kiệt
xuất của Huyền Âm tông. Có điều, thế hệ lần này lại không được may mắn như
Huyền huynh ngươi. - Người thanh niên áo trắng lắc đầu nói.

Huyền Hàn Âm nhướng mày nói:

- Cuối cùng thì bọn họ ở đâu?

- A! Huyền huynh! Ngươi phải đi tìm bọn họ ở...

- Ở đâu?

- Vậy thì vào Luân Hồi đi. - Nét mặt của Âm Vô Tà nở nụ cười quái dị, đôi
lông mi trắng cũng giật giật.

- Âm Vô Tà! Ngươi dám đùa ta? - Huyền Hàn Âm hừ lạnh một tiếng. Ngay lập tức,
một làn sóng màu trắng nhanh chóng lao về phía Âm Vô Tà.

- Huyền huynh đừng mất bình tĩnh. - Đột ngột một đạo lưu quang màu vàng kim
từ trên trời giáng xuống. Trong khoảng thời gian ngắn, năm người Bố Nhan Cơ
cảm thấy trong lòng choáng váng.

Đạo ánh sáng đó vừa hạ xuống, Huyền Hàn Âm nhanh chóng thu hồi những tia băng
khí, đồng thời cau mày, nói:

- Liệt Cửu Dương! Ngươi cũng muốn nhúng tay vào việc này?

Vừa hạ xuống là một người thân cao bảy thước, nét mặt kiên nghị. Người này mặc
một bộ trang phục màu vàng kim, mái tóc cũng có màu như vậy. Toàn thân tản ra
những tia dương khí. Đồng thời còn có cả một sự uy nghiêm. Đặc biệt là hai
người Âm Vô Tà và Huyền Hàn Âm đều cảm thấy không thoái mái, nhích ra xa hơn
một chút.

Vào lúc này, chỉ nghe người trung niên bật cười, nói:

- Huyền Hàn Âm! Bản tôn sao phải nhúng tay vào chuyện của ngươi. Ngươi còn
chưa đủ tư cách.

Cái gì?

Huyền Hàn Âm và Âm Vô Tà cùng sửng sốt. Ngay cả Linh Không Thánh nữ và Lăng
Địa cũng phải nhìn về phía người trung niên.

- Liệt Cửu Dương! Không ngờ ngươi cũng đột phá. - Thật lâu sau, Lăng Địa hít
một hơi thật sâu rồi lên tiếng.

- Ha ha! Chẳng phải Lăng huynh cũng vậy sao? Ta chỉ cần có Hạo Nhiên Chính
khí sinh ra thì có thể tăng tiến rất nhanh. Nếu không có Hạo Nhiên Chính khí,
con đường Thiên đạo của ta để bước vào cảnh giới Kiếm Phách có thể nói là vô
cùng khó đi. - Liệt Cửu Dương quay sang cười nói với Lăng Địa.

Ánh mắt của ba người Âm Vô Tà đều hết sức khó coi. Lời nói của Liệt Cửu Dương
tuy rằng khó nghe những đó cũng chính là tâm bệnh của bọn họ. Thiên đạo nhất
mạch nếu không sinh ra Hạo Nhiên Chính khí thì khó bước được trên đại đạo. Đặc
biệt là sau khi bước vào cảnh giới Kiếm Phách, nếu không thể cảm nhận được thì
bước thêm một bước là điều hết sức khó khăn.

Những ngay lập tức, Liệt Cửu Dương lại nói đầy nghi ngờ:

- Âm Vô Tà! Lời nói của ngươi có phải là nói đùa không? Lúc trước, khi tỉnh
lại từ giấc ngủ say, ta cảm ứng được hơi thở của Đạo Linh, vừa đúng lúc Đạo
Linh may mắn thoát khỏi Tử Hoàng Kiếm Cốc. Chúng ta phải tìm được trước ma đạo
và ma linh kia. Tại sao lại ở đây lãng phí thời gian.

Nét mặt của Âm Vô Tà cũng trầm xuống.

- Tại sao mà lời nói của ta lại khó tin như vậy hay sao?

Thấy Âm Vô Tà như vậy, Liệt Cửu Dương lên tiếng:

- Chẳng lẽ vừa rồi ngươi nói là thật? Chẳng lẽ là mấy tên nhãi con ma đầu?
Hay là mấy cái lão ma đầu không biết xấu hổ mà ra tay?

Âm Vô Tà lắc đầu.

- Vậy thì ai?

- Là một tiểu bối giới Thanh Phàm.

- Không thể như vậy. - Huyền Hàn Âm quát lên:

- Đệ tử của Huyền Âm tông ta làm sao lại có thể bại bởi một gã tiểu bối ở
giới Thanh Phàm? Thực lực của tên tiểu bối đó thế nào mà thực lực của đệ tử
Huyền Âm tông ta thế nào?

- Tên tiểu bối đó là Kiếm Hoàng nhất kiếp. Quý tông thì chính là Vân Thiên Âm
- Kiếm Hoàng tam kiếp cùng với nhất mạch hệ Thổ - Kiếm Hoàng nhất kiếp Lạc
Trọng Sơn.

Ánh mắt của Huyền Hàn Âm đầy sự giận dữ:

- Ngươi muốn nói với ta rằng một gã như vậy có thể đánh cho Kiếm Hoàng tam
kiếp và Kiếm Hoàng nhất kiếp của Huyền Âm tông ta vào trong Luân Hồi?

- Đúng vậy. - Âm Vô Tà nói:

- Nhan Cơ! Ngươi kể lại tất cả mọi chuyện đi.

- Vâng! - Bố Nhan Cơ hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu thuật lại. Sau một lúc,
sắc mặt của bốn người Huyền Hàn Âm càng lúc càng nặng nề. Càng về sau khi nghe
Lục Thanh và Xích Diễm Ma tôn đấu khí phong mang với nhau mà không hề kém thì
ngay cả Lăng Địa trước đó đã gặp hắn hai lần, nét mặt cũng trở nên phức tạp.

Sau chừng một nén nhang...

- Đúng là một tên tiểu tử cổ quái. - Ánh mắt của Liệt Cửu Dương lóe lên tia
sáng:

- Một người như vậy không ngờ lại xuất thân từ giới Thanh Phàm. Có điều thuộc
tính của Thiên đạo có hàng ngàn hàng vạn. Thánh giả Kiếm đạo cũng không thể
nói là đã hết. Người đó có được kiếm khí như vậy thì cũng chẳng có gì lạ. Có
điều, Lăng huynh, Phong Lôi hai mươi bảy thức....

- Đó là việc của bổn tông. - Lăng Địa nói một cách lạnh nhạt.

- Lần này Lăng huynh sẽ không nhúng tay vào chứ? Lăng huynh nên để ý tới đại
cục một chút. - Liệt Cửu Dương trầm giọng nói.

Nhìn ánh mắt của bốn ngời, cuối cùng Lăng Địa gật đầu, nói:

- Có thể bắt hắn nhưng không được làm hại tới tính mạng của hắn.

Nói xong, Lăng Địa nhìn về phía Huyền Hàn Âm. Huyền Hàn Âm hừ lạnh một tiếng
nói:

- Lăng tôn giả cứ yên tâm. Huyền Âm tông của ta có thể diện nên sẽ hoàn toàn
quang minh chính đại, phái đệ tử hậu bối đi đòi lại.

Xem xét thực lực của Lăng Địa, mặc dù sắc mặt hết sức khó coi nhưng Huyền Hàn
Âm biết bây giờ không phải là đối thủ.

- Vậy hiện tại, chúng ta phân công hành động. Kiếm Cốc Bạch Linh có kiếm vực
quấy nhiễu, chúng ta không thể phân biệt được rõ vị trí, chỉ có thể dùng thần
niệm tìm kiếm. Trong vòng thời gian một tháng nhất định phải tìm được người.
Bằng không khi thời gian đến với tu vi của chúng ta bây giờ chắc chắn sẽ bị Hư
không Kiếm Cốc đẩy ra ngoài.

Linh Không Thánh nữ nhìn về phía tám người Mộc Thanh Nguyên mà nói:

- Các ngươi cũng không được đứng chơi. Sự việc này có liên quan tới vận mệnh
của đại lục chúng ta. Nếu các ngươi dám nể tình cũ thì đều nằm hết xuống cho
ta.

Sắc mặt tám người Mộc Thanh Nguyên thay đổi mà nhìn nhau. Cuối cùng bọn họ thở
dài rồi đi vào trong khí phong mang màu trắng.

Trong lúc người của Tử Hoàng Thánh giới bắt đầu tìm kiếm, trong không gian
Động Hư....

Sau khi dung hợp thanh kiếm đá, cái quan tài bằng Thanh Đồng cũng không còn
ngoan cố như trước, chấp nhận để cho thu vào trong Không giới.

- Lục đại ca! Chúng ta đi tìm tỷ tỷ. - Nhược Thủy kéo tay áo Lục Thanh mà
hỏi.

Lúc này, nàng cũng có thể đoán ra được Lục đại ca không muốn nàng đi tìm tỷ
tỷ.

Cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh xắn của Nhược Thủy, Kiếm Chủng của Lục Thanh rung
lên rồi cuối cùng hắn cũng mở miệng nói.

- Nhược Thủy! Ngươi không thể đi tìm tỷ tỷ.

- Tại sao? - Nhược Thủy nhỏ giọng nói:

- Mặc dù bình thường tỷ tỷ hơi lạnh lùng như vẫn tốt lắm.

Lục Thanh lắc đầu nói:

- Nhưng cuối cùng thì nàng vẫn muốn giết ngươi.

- Giết ta. - Hai mắt Nhược Thủy đỏ hoe, lắc đầu nói:

- Không! Tỷ tỷ không giết Nhược Thủy.

Lục Thanh thở dài...

- Vậy bao nhiêu năm qua, ngươi không nhận ra lực lượng của mình bị tỷ tỷ
ngươi hút đi?

- Tỷ tỷ...

Ánh mắt Nhược Thủy thất thần:

- Tỷ nói rất thích lực lượng trên người Nhược Thủy. Mặc dù bị hấp thu, Nhược
Thủy cảm thấy rất khó chịu nhưng chỉ cần tỷ tỷ vui là được rồi.

- Nhưng muội không biết rằng bây giờ muội không còn sức mạnh nữa. Lúc này,
thứ duy nhất mà muội còn đó là căn nguyên chân linh cũng chính là mạng của
muội. - Nói tới đây, Lục Thanh cảm thấy trong lòng rung động.

Sắc mặt Nhược Thủy tối sầm, không muốn nói gì thêm.

Trong không gian Động Hư chỉ có một chút không gian loạn lưu thì thoảng lại
tỏa ra những tia khí phong mang màu vàng xám. Chúng giống như những dòng suối
va chạm vào đá rồi tách sang hai bên sau đó lại hội tụ mà chảy về một hướng
nào đó.

Thật lâu sau...

Cuối cùng thì Nhược Thủy cũng ngẩng đầu. Lục Thanh nhìn lại thì thấy hai hàng
nước mắt màu lam chảy dọc trên khuôn mặt trắng như ngọc.

Thân thể mềm mại của Nhược Thủy hơi rung rung.

- Lục đại ca! Muội là Kiếm Linh đúng không?

Lục đại ca! Muội là Kiếm Linh đúng không?

Âm thanh của Nhược Thủy hết sức kiên định nhưng ẩn giấu một chút gì đó run
rẩy. Mặc dù Lục Thanh cảm thấy không nỡ nhưng vẫn gật đầu.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #613