Long Hoàng Chín Ngón


Người đăng: Ma Kiếm

Tiếng Long ngâm vang lên khiến con Long Hoàng chín trảo trên đỉnh cổ quan tỉnh
lại. Đôi mắt to bằng cái đầu trẻ con của Long Hoàng như bắn ra những tia sáng
khiếp người.

Bất chợt, một tia sáng màu vàng kim từ trong miệng Long Hoàng bắn ra, trong
nháy mắt chui vào cánh tay của Lục Thanh. Dòng khí màu vàng tùy ý lượn trong
máu thịt, xuyên qua Kiếm Cốt Kim Thiên rồi giáng xuống vô tận tủy hải.

Đây là một con Chân Long màu vàng kim dài trăm trượng với đầy sự ngạo nghễ
trên nét mặt. Những cái vẩy tròn to của nó cũng phát ra những tia khí màu
vàng. Đôi mắt màu vàng của nó như sống lại, nhìn xuống Huyết mạch Chân Long
đang ngủ đông trong vô tận tủy hải. T

Dường như cảm nhận được sự uy nghiêm, Huyết mạch Chân Long lần đầu tiên cúi
đầu xuống. Bốn cái chân của nó phủ phục, hai đôi mắt như có một dòng nước mắt
chảy ra. Mỗi giọt nước mắt chảy xuống hóa thành từng tiếng sét trong không
trung, chấn động vô tận tủy hải. Nó giống như đang kể lại điều gì đó. Rồi ngay
lập tức một tiếng long ngâm từ trong khoảng không của Tủy hải vang lên. Hai
tiếng long ngâm như đang giao lưu, nói chuyện với nhau, tạo nên một sự căm
phẫn trong Tủy Hải.

Ngay tiếp theo đó, trong Đan Điền Khí Hải của Lục Thanh, Kiếm Chủng màu tím
bạc cũng vang lên những tiếng vang. Đồng thời một sự đau buồn khác cũng từ từ
xuất hiện trên người Lục Thanh.

- Lục đại ca! Ngươi làm sao vậy? - Nhược Thủy cảm thấy ngạc nhiên, đưa tay
chạm vào người Lục Thanh. Có điều bàn tay của nàng lại bị thần quang màu vàng
nhẹ nhàng đẩy ra. Đồng thời, ánh sáng màu vàng cũng bao phủ cả cái hòm cổ màu
vào trong, cho dù không gian loạn lưu có như thế nào cũng không thể ảnh hưởng.

Một lúc lâu sau, Chân Long màu vàng lao xuống. Cứ mỗi trượng, thân thể của nó
lại thu nhỏ một trượng. Sau mấy trăm trượng nó liền biến thành một cái hòm cổ
và trên đó có một con Long Hoàng chín chân độc nhất vô nhị. Uy thế vô cùng vô
tận của nó vào lúc này có chút dịu dàng. Càng về sau, Chân Long chỉ còn có một
trượng đó lại hóa thành dòng khí màu vàng kim rồi chui vào trong huyết mạch
Chân Long.

Ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rên rỉ, Huyết mạch Chân Long quẫy mạnh,
toàn thân tỏa ra ánh sáng màu vàng chói mắt. Cái thân dài trăm trượng của nó
bắt đầu phát triển. Trong giây lát đã dài tới nghìn trượng. Nhưng đà phát
triển vẫn không hề giảm tăng tới ba nghìn trượng nó mới dừng lại. Lúc này, Lục
Thanh quan sát trong vô tận tủy hải với những con sóng ngất trời, ở đây có một
con Chân Long tám trảo dài chừng ba nghìn trượng.

Quả đúng là tám trảo.

Nếu như trước, huyết mạch chân long là Chân Long cấp tám thì bây giờ, Huyết
Mạch chân long đã trưởng thành hóa thành một con Long Vương cấp chín.

Cho dù như vậy, Lục Thanh cũng không hề cảm thấy mừng. Bởi vì từ trên người
huyết mạch Chân Long tản ra một sự đau buồn liên miên không dứt. Ngay tiếp
theo đó, toàn bộ vô tận tủy hải xuất hiện những con sóng khổng lồ tưởng chừng
như đảo lộn cả không gian.

Thân thể Chân Long dài ba nghìn trượng bay lên trong những con sóng lớn. Cái
đuôi khổng lồ của nó đong đưa khiến cho những con sóng bị đánh nát.

Bây giờ, nhìn qua huyết mạch Chân Long lại có thêm một phần uy nghiêm. Thậm
chí Lục Thanh còn cảm thấy một thứ huyền ảo trên người huyết mạch Chân Long,
so với trước đó lại càng thêm linh động. Từ trong đôi mắt của nó có từng đạo
linh quang lóe ra làm cho lòng người chấn động. Hai mắt hắn chậm rãi mở, bắn
ra hai đạo thần quang màu vàng kim ánh tím. Nương theo đó là một thứ uy nghiêm
vô cùng vô tận. Uy nghiêm đó dường như có cả Kiếm Ý dung nhập khiến cho hai
đạo thần quang giống như hai thanh thần kiếm chém hết tất cả mọi thứ trước
mặt.

Thậm chí không gian loạn lưu cũng không kịp né tránh, biến thành hư vô. Hai
đạo thần quang lướt đi, trong giây lát chỉ thấy một hai điểm ánh sáng tím ở xa
rồi biến mất.

- Lục đại ca! - Một âm thanh sợ hãi vang lên.

- Ta không sao.

- Nhưng vừa rồi ánh mắt của Lục đại ca quá uy nghiêm, Nhược Thủy sợ không dám
nhìn.

Thiếu nữ cảm thấy có chút khó hiểu. Đôi mắt đẹp không giấu được sự tò mò nhìn
chằm chằm vào đôi mắt của Lục Thanh đã trở lại bình thường, như muốn nhìn thấu
qua đôi mắt của hắn.

Tâm thần run lên nhè nhẹ, Lục Thanh liền tránh ánh mắt đi tới trước cái hòm
cổ.

Tới lúc này, Long Hoàng chín trảo trên đỉnh cái hòm, tỏa ra ánh sáng rất yếu.
Sự sinh động lúc trước cũng hoàn toàn biến mất.

- Cuối cùng thì có chuyện gì xảy ra với Long Hoàng chín trảo? Là ai mà có
được bút tích như vậy? - Âm thanh của Diệp lão vang lên cũng không giữ được sự
bình tĩnh.

Lục Thanh đưa tay phải chạm tới cái hòm. Chất liệu Thanh Đồng hoàn toàn giống
với những thứ mà Lục Thanh đã tiếp xúc. Tuy nhiên ở đây, không gian loạn lưu
lại không thể làm gì được nó. Mức độ cứng rắn của nó có lẽ tương đương với một
thanh thần kiếm Bạch Linh.

- Đi thôi! Nơi đây không nên ở lâu. - Diệp lão hít một hơi thật sâu rồi chợt
mở miệng nói:

- Thứ vật quái dị này cũng không nên mang đi.

Lục Thanh gật đầu rồi dang đôi cánh, để cho Nhược Thủy bám vào rồi bắt đầu vỗ.

Khí Động Hư mênh mông cuồn cuộn, tràn đến. Khong nháy mắt Lục Thanh cảm thấy
mình như hóa thành một đạo không gian lưu mà xuyên qua không gian Động Hư. Thứ
cảm giác quái dị đó chính là do huyết mạch Chân Long ở trong lòng phát ra. Lục
Thanh có chút nghi hoặc.

Cách đó hai trăm dặm một tia sáng màu bạc biến mất để lộ ra hai bóng người.

Cái gì?

Bất chợt tóc gáy Lục Thanh dựng đứng. Bởi vì phía sau hắn, cái hòm cổ bằng
Thanh Đồng vẫn bám sát theo sau như bóng với hình, không chịu rời.

- Sao lại thế này? - Lục Thanh lẩm bẩm.

- Lục đại ca! Cái vật này tại sao vẫn đi theo chúng ta? Chẳng lẽ nó muốn đi
cùng với chúng ta hay sao? - Tấm lòng của Nhược Thủy hoàn toàn trong sáng.
Trong mắt của nàng cái như chẳng có cái gì tốt hay không tốt.

Giữa không gian Động Hư tối om, ngoại trừ khí phong mang ra không hề có một
thứ gì khác. Vì vậy mà hành động của cái cổ quan Thanh Đồng thực sự khiến cho
người ta phải giật mình.

- Xem ra cái hòm cổ này đã để ý tới ngươi. - Âm thanh của Diệp lão vang lên:

- Nếu đã không trốn được thì thu nó lại đi.

Nghe Diệp lão nói như vậy, Lục Thanh gật đầu, vươn tay phải ra mà chộp về phía
cái hòm cổ. Nhưng ngay lập tức một vầng ánh sáng màu xanh xuất hiện ngăn cản
Lục Thanh lại.

"Chuyện này..."

Lục Thanh cảm thấy thật khó giải quyết. Cổ quan Thanh Đồng không muốn đi vào
trong không gian Động Hư, chẳng lẽ cứ thế mà bám theo hắn?

- Lạ thật! Việc này có gì khác nhau đâu? Lão phu sống bao nhiêu năm nhưng
chưa thấy việc nào quái dị như vậy. Chẳng lẽ là.... - Như nghĩ ra điều gì đó,
Diệp lão lập tức im lặng.

Mà Lục Thanh nghe thấy thế hơi giật mình nhưng cũng không lên tiếng. Nếu Diệp
lão đã không muốn nói thì cho dù có mở miệng cũng không tìm được câu trả lời.

Đột nhiên, Lục Thanh biến sắc. Bởi vì từ nơi xa đột nhiên có một làn ý niệm
khổng lồ quét tới. Mà trong nháy mắt khi ý niệm đó quét đến, những thứ ma ảnh
liền xuất hiện trong lòng rồi xâm nhập vào tâm thần.

Lục Thanh vội vàng sử dụng Luyện Hồn quyết. Hồn thức hùng mạnh hóa thành vô số
thanh thần kiếm mà chém nát Ma Ảnh.

"Đi!"

Không dám chần chừ, Lục Thanh dốc hết sức ra mà vỗ Phong Lôi kiếm sí. Trong
giây lát, hắn liền vượt qua khoảng cách hai trăm dặm. Theo những cái đập liên
tục của Phong Lôi kiếm sí, Lục Thanh sử dụng hồn thức cảm nhận, nắm giữ khí
Động Hư liên tục hội tụ tới.

Theo thời gian trôi qua, mỗi cái vỗ của Phong Lôi kiếm sí vượt qua khoảng cách
càng lúc càng xa.

Ba trăm dặm, ba trăm năm mươi dặm, bốn trăm dặm, bốn trăm năm mươi dặm, năm
trăm dặm! Cho tới khi đạt được năm trăm dặm mới dừng lại. Trong khoảng thời
gian ngắn, với những gì nắm được về khí Động Hư, Lục Thanh đã đạt tới cực hạn.
Nếu muốn có sự đột phá thì chỉ có sau này bế quan tìm hiểu thì mới được.

Cách đó mấy ngàn dặm...

Một đạo kiếm quang đỏ như máu với khí thế kinh người chém vỡ tất cả không gian
loạn lưu mà lao về phía trước.

Trong lòng Ma Ảnh cảm thấy khiếp sợ. Lúc trước, thần niệm của y đã cảm nhận
được thân hình Lục Thanh. Nhưng trong tích tắc thân hình đó liền biến mất,
không còn lại chút dấu vết. Cho tới khi thần niểm đảo qua một lần nữa thì cách
đó ba trăm dặm mới lại hiện lên hai người.

- Nhanh thật! - Ma Ảnh thầm khen trong lòng. Đôi Phong Lôi kiếm sí lại càng
thu hút sự chú ý của y.

Càng về sau, tốc độ của Lục Thanh lại càng tăng lên. Sắc mặt của Ma Ảnh hơi
thay đổi khi thấy mỗi một cái vỗ cánh, đối phương lại vượt qua khoảng cách năm
trặm dặm. Tốc độ như vậy cho dù là gã cũng phải dốc hết sức đuổi theo mới
không bị bỏ rơi.

Đây là thứ thần thông kiếm đạo gì?

Trong lòng Ma Ảnh càng thêm kinh ngạc. Tốc độ như thế này trong số Kiếm Hoàng
ai có thể là địch thủ? Thậm chí từ thần niệm, y có thể thấy từ phía Lục Thanh
có vô số khí Động Hư tụ tập.

Khí Động Hư!

Đây là một loại thuộc tính quỷ dỉ nhất ngoài ba dạo Thiên Nhân Ma. Chẳng lẽ,
kẻ đó lại có thể nắm giữ được nó?

Trong lòng xuất hiện ý nghĩ như vậy, Ma Ảnh liền tin theo hướng đó ngay lập
tức.

Mắt thấy khoảng cách với hai người Lục Thanh không thể gần hơn, thậm chí phạm
vi lĩnh vực cũng không thể lan tới. Trong lòng Ma Ảnh chợt bốc lên một ngọn
lửa vô danh.

Ngay sau đó, chỉ thấy trên người Ma Ảnh chợt tỏa ra ánh sáng màu bạc khiến cho
khí Động Hư chợt hội tụ về phía này. Có điều so với Lục Thanh, mức độ hội tụ
của Ma Ảnh chậm hơn rất nhiều. Cho tới một lúc sau, ánh sáng bạc nơi vị trí
của Ma Ảnh mới lóe lên.

Rồi ở cách đó ngàn dặm, ánh sáng bạc lại xuất hiện.

Cách đó ba ngàn dặm, Lục Thanh cả kinh. Thứ thần niệm lúc trước không ngờ lại
mạnh hơn. Điều đó chứng tỏ Ma Tôn cách họ càng lúc càng gần.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #609