Ma Uy Cái Thế (trung)


Người đăng: Ma Kiếm

- Ngươi! - Bảy người Bố Thiên Đồ nghe thấy vậy có khác nào bị làm nhục. Cả
bảy người gần như cùng đứng dậy một lúc. Kiếm Bảo trước người họ tỏa ra ánh
sáng chói mắt, ngăn cản ma diễm ở phía trước.

- Tử Hoàng Thánh giới làm sao lại chỉ có bảy người các ngươi? Ba người nữa
đâu? - Trong mắt người thanh niên lóe lên một tia sáng tím, nhìn bảy người rồi
nói.

Trong mắt Thủy Như Tâm lóe lên một tia sáng rồi nói:

- Ma đạo các ngươi ở tận Ba nghìn hải đảo làm sao mà lại biết được lần này
chúng ta có mười người?

- A! Cái đấy thì các ngươi phải tự hỏi. Không uổng công chúng ta đợi các
ngươi trong thời gian dài như vậy. - người thanh niên nhếch mép cười.

Liếc nhìn chín người trước mặt, Thủy Như Tâm nói:

- Cửu U quần đảo, Lôi Ma kiếm hoàng Cốc Lạc Thiên. Minh Uyên hải! Tâm Ma kiếm
hoàng Cố Cửu Phong.

Ánh mắt có chút kinh ngạc, Cốc Lạc Thiên nhìn Thủy Như Tâm, nói:

- Không ngờ rằng Tử Hoàng Thánh giới của các ngươi ở tận giữa đại lục mà cũng
biết tới chuyện ba nghìn hải đảo chúng ta.

- Cũng vậy. - Thủy Như Tâm cười tươi tắn:

- Không biết Cốc huynh tới đây từ bao giờ. Ta thấy ma đạo khác nhau không cần
thân thiết quá như vậy.

- Thân thiết? - Cốc Lạc Thiên cười lạnh:

- Xem ra bảy vị nghĩ thật đơn giản. Ta chờ các vị thời gian dài như vậy mà
các vị chẳng lẽ không để lại cho chúng ta một thứ gì hay sao?

"Để lại chút gì?"

Nhìn bộ lân giáp trên người Cốc Lạc Thiên có một vầng ánh sáng, mọi người đều
biết đó không phải là vật bình thường. Đồng thời, từ trên nó, bảy người Bố
Thiên Đồ cảm thấy một thứ uy nghiêm kinh người.

Đám linh thú ở trong những thanh kiếm sau lưng bảy người đều phát ra những
tiếng rống và tiếng kiếm ngân giận dữ.

Trong mười con linh thú đó. thì sau khi hai người Vân Thiên Âm chết, Băng
Phong điểu và Liệt Sơn hổ thoát khỏi khế ước. Nhưng chúng vẫn sáng suốt đứng
bên bảy người Bố Thiên Đồ. Tuy nhiên vào lúc này, tất cả bọn chúng đều biết
phải đối diện với nguy hiểm nên ở trong Thần kiếm rống lên không cam lòng.

- Không ngờ Kiếm Ma điện lại phái chín vị tới đây. Xem ra lần này Kiếm Ma đạo
đối với Đạo, Ma kiếm trong không gian kiếm cốc đã rơi vào tình thế bắt buộc. -
Sắc mặt Thủy Như Tâm ngưng trọng mà nói.

Cốc Lạc Thiên nở nụ cười lạnh rồi nói:

- Trong Không gian Kiếm Cốc này, ma đạo chúng ta có hai vị thánh giả ngã
xuống nên về tình về lý thì Đạo Ma kiếm phải thuộc về nhất mạch của chúng ta.
Đại lục Kiếm Thần để cho Kiếm Thần sơn của các ngươi phong tỏa trong năm vạn
năm vẫn còn muốn độc chiếm nữa hay sao?

Nói xong, trên người đám Cốc Lạc Thiên đều bốc lên một ngọn lửa ma kinh người.
Sau lưng họ, ma khí nhanh chóng tập trung lại, áp chế bảy người đối phương. Từ
đấu tới cuối, ánh mắt của họ không hề để ý tới tám người Mộc Thanh Nguyên.

- Đáng chết. - Tam điện chủ cau mày, gân xanh trên tay phải bắt đầu nổi lên.

- Không cần phải nhúng tay. - Mộc Thanh Nguyên nắm chặt tay Tam điện chủ mà
nói.

- Đại điện chủ. Mấy thằng nhãi con ma đạo này...

- Bảy vị Kiếm Sứ còn chưa ra tay. Hơn nữa, cho dù có thêm chúng ta cũng không
thay đổi được điều gì. - Mộc Thanh Nguyên nói tiếp:

- Giữ chặt tâm thần không để cho ma khí nhập thể. Nếu không, lúc đó muốn đi
cũng khó.

Tám người không có Kiếm Bảo hộ thân như bảy người Bố Thiên Đồ, chỉ dựa vào tu
vi của bản thân mà ngăn cản ma khí. Có thể bảo vệ được đã là may rồi, nếu còn
muốn động thủ… Mộc Thanh Nguyên biết ràng chín tên kiếm giả ma đạo trước mặt,
bất cứ người nào cũng có thực lực làm cho tám người bọn họ ngã xuống.

Kiếm giả ma đạo tu luyện kiếm khí hết sức quái dị, đối lập với Thiên đạo. So
với Hạo Nhiên Chính khí của thiên đạo thì Chân Ma tà khí lại hết sức quái dị,
một khi để cho nó xâm nhập thì nhất thời rất khó thoát khỏi chỉ có thể để mặt
cho người ta chém giết.

Sắc mặt của bảy người Thủy Tâm Như nghiêm túc, nhanh chóng rút thần kiếm ra
khỏi vỏ.

- Các ngươi còn có tiền bối Ma đạo tới đây? - Bố Thiên Đồ hơi suy nghĩ một
chút nhưng vẫn không dám tin mà hỏi.

- Thế nào? Mấy lão già của Tử Hoàng thánh giới không nói gì với các ngươi hay
sao? - Trong mắt Cốc Lạc Thiên dần hiện lên một tia sáng tím quái dị:

- Để cho họ tỉnh lại đi. Nếu không, chỉ với mấy thứ rác rưởi các ngươi thì tự
tìm đường chết mà thôi. Đối với các ngươi, bản nhân không có hứng thú.

- Ngươi... - Ánh mắt Bố Thiên Đồ tức giận hét lên một tiếng. Huyền Âm thần
kiếm sau lưng y trong nháy mắt ra khỏi vỏ. Kiếm Cương màu xám lập tức xuất
hiện khiến cho không gian xung quanh vang lên những tiếng động. Vài cái không
gian Động Hư nhanh chóng xuất hiện, há to cái miệng tối đen của chúng.

Pháp tắc Huyền Âm giáng xuống. Từ thanh thần kiếm trong tay Bố Thiên Đồ, một
thanh Huyền Âm băng kiếm dài năm trăm trượng xuất hiện. đồng thời, Huyền Âm
kiếm cương dao động cuồn cuộn. Bố Thiên Đồ nâng thần kiếm lên tựa như đang
nâng một thanh kiếm khổng lồ dài mấy trăm trượng. Hơi lạnh của nó đẩy khí
phong mang màu trắng ra xung quanh. Lúc này, trong không gian một đám sương
lạnh màu xám nhanh chóng ngưng kết.

Thanh Băng kiếm từ trên không trung bổ xuống mang theo pháp tắc Huyền Âm phá
vỡ không gian. Pháp tắc của Kiếm Hoàng nhị kiếp trấn áp lên người của Cốc Lạc
Thiên. Một kiếm giận giữ này của Bố Thiên Đồ đã được dốc hết sức, dẫn động
toàn bộ pháp tắc Huyền Âm. Pháp tắc Huyền Âm tinh khiết trong nháy mắt làm cho
không gian trong phạm vi trăm trượng bị giam cầm.

Không gian giam cầm!

Đây vốn là thần thông của Kiếm Hoàng tam kiếm vậy mà vào lúc này lại được Bố
Thiên Đồ thi triển khiến cho Mộc Thanh Nguyên chấn động.

- Cuối cùng thì tông môn trong Thánh giới nắm trong tay pháp tắc, chúng ta
không thể nào đuổi kịp.

- Đúng vậy! Kiếm Hoàng nhị kiếp, pháp tắc viên mãn. Không gian giam cầm, Kiếm
Hoàng nhị kiếp muốn làm được cũng rất khó. Tuy rằng có vài vị kiếm sứ kiêu
căng nhưng thực lực của họ cũng vượt qua chúng ta. - Lão già họ Đỗ trầm giọng
nói:

- Không biết Lục đại sư...

- Lục đại sư.... - Mộc Thanh Nguyên ngẩn người rồi nói:

- Ma diễm vừa rồi đã vượt qua cảnh giới Kiếm Hồn. Nếu ta đoán không sai thì
nơi này có tông sư kiếm phách của ma đạo Ba nghìn hải đảo.

- Kiếm phách tông sư? - Năm người lão già họ Đỗ nhìn nhau.

- Đúng thế! Chân Ma tà khí quá mạnh, chỉ có tông sư kiếm phách mới có thể tạo
ra. Chẳng lẽ, trước khi Kiếm Cốc hư không đóng lại, bọn họ đều ẩn nấp, không
rời đi? - Tam điện chủ nói một cách kinh ngạc.

- Không gian Kiếm Cốc là do bốn đại thánh giả cùng nhau lập ra. Trong đó có
hai vị thánh giả ma đạo. Nếu như không chuẩn bị để sau này giúp đỡ hậu bối thì
cũng không đúng. - Suy nghĩ một chút, Mộc Thanh Nguyên lại mở miệng nói.

- Vậy đại lục Kiếm Thần của chúng ta...

- Chắc chắn là các vị tiền bối Thiên đạo cũng có sự chuẩn bị. Nhưng điều này
có lẽ chỉ có mấy vị Kiếm sứ mới được biết.

- Tại sao thánh giả Thiên đạo chúng ta lại cùng với hai gã thánh giả của ma
đạo xây dựng Kiếm Cốc này? Ma và đạo luôn đối đầu với nhau đúng không? - Ngũ
điện chủ mở miệng, nét mặt đầy sự nghi hoặc.

- Ma, Đạo không chung đường? - Mộc Thanh Nguyên trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu
nói:

- Cái này gọi là vạn pháp quy tông. Con đường kiếm đạo cuối cùng sẽ quy về
một mối. Về phần tâm tình của thánh giả, chúng ta không thể hiểu được. Mà
thánh giả làm cũng không phải để cho chúng ta phỏng đám một cách tùy tiện.

Rồi sau đó lão lại nhìn về phía trước.

- Bố huynh mau lùi lại. - Ánh mắt của Thủy Như Tâm vẫn quan sát nét mặt của
Cốc Lạc Thiên. Khi thấy trong mắt y xuất hiện sự khinh thường, trong lòng nàng
cả kinh mà mở miệng.

- Chậm! - Cốc Lạc Thiên hét lớn. Trên người y chợt xuất hiện ma khí kinh
người. Ma khí đỏ như máu bốc lên trời, đồng thời trên kiếm chỉ một vầng lôi
quang đỏ như máu kéo dài ra ngoài

Chỉ vẻn vẹn có một đạo kiếm cương đỏ như máu dài trăm trượng phá không kéo
theo một thứ pháp tắc quái dị đang dao động mà giáng xuống dưới, trấn áp lên
pháp tắc Huyền Âm.

Bố Thiên Đồ phun ra một ngụm máu tươi, rồi như bị sét đánh. Pháp tác trong Hồn
thức như rơi vào một không gian máu

Trong nháy mắt tiếp xúc, Huyền Âm kiếm cương lập tức tan rã.

Trước ngực Bố Thiên Đồ, thanh tiểu kiếm màu xám chợt tản ra hơi lạnh kinh
người. Thanh kiếm dài một tấc chợt to lên, trong giây lát biến thành một thanh
kiếm khổng lồ dài trăm trượng màu lam xám.

Kiếm Cương đỏ như máu đánh lên trên nó khiến cho một cái không gian Động Hư
nhanh chóng xuất hiện giữa hai người rồi mở rộng với tốc độ cực nhanh.

Bất chợt, từ trên Kiếm cương đỏ như máu, từng tia sét màu đỏ bắn lên, quấn lấy
thanh kiếm khổng lồ màu lam xám.

Rắc rắc...

Ngay sau đó, thanh kiếm khổng lồ màu lam xám vang lên những tiếng động rồi bị
không gian Động Hư đánh tránh hóa thành bột mịn.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Cốc Lạc Thiên. Kiếm Cương đỏ như máu rời khỏi
kiếm chỉ xuyên qua không gian Động Hư với một quỹ tích huyền ảo.

Phía sau Bố Thiên Đồ chợt có một tia sáng đỏ như máu lóe lên. Sắc mặt sáu
người Thủy Như Tâm biến đổi, bước chân nhanh chóng lui lại. Trên Kiếm Thổ bạch
linh, một cái khe rất dài xuất hiện trước mặt sáu người, chia cắt bọn họ với
Bố Thiên Đồ.

Bố Thiên Đồ đứng lặng người trong không gian, ánh mắt ngơ ngác. Một đường máu
từ mi tâm bắt đầu chạy xuống tận giữa hai chân của hắn.

- Tu vi của Cốc huynh vẫn thế. Cố mỗ bội phục. - Bên cạnh Cốc Lạc Thiên, một
gã thanh niên mặc áo hồng cười vang.

Bất chợt, ánh mắt của Cốc Lạc Thiên trở nên ngưng trọng.

- Có người đến đây.

Vào lúc này, ma khí sau lưng chín người Cốc Lạc Thiên vốn bình phục lại bốc
lên.

Mặt đất chấn động. Trước mắt mọi người, nhưng tia khí phong mang màu trắng bị
đánh nát. Từng đạo không gian Động Hư mở cái miệng dài hẹp của nó hút hết tất
cả mọi thứ vào bên trong.

- Ma tôn đại nhân. - Nét mặt của chín người Cốc Lạc Thiên thay đổi.

- Ha ha! Đợi ngàn năm cuối cùng thì cũng xuất hiện.

Một tiếng cười rất to vọng tới tai mọi người. Vào lúc này, đám người Mộc Thanh
Nguyên cảm thấy máu huyết trong người sôi lên cuộn cuộn, tinh thần rung động.
Cố gắng lắm mới có thể bảo vệ được tâm tình của bản thân.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #602