Ma Uy Cái Thế (thượng)


Người đăng: Ma Kiếm

Kiếm cốc Kim Thiên...

Trong sự u ám vô cùng vô tận, một chùm ánh sáng trắng lóe lên, xua tan bóng
tối.

Toàn thân Lục Thanh được bao phủ trong ánh sáng trắng. Nơi lòng bàn tay phải
của hắn, ánh sáng trắng liên tục được rót vào, tinh lọc chút tia sáng màu đen
ngoan cố.

Trong vô tận Tủy Hải, Chân Long rít lên. Khí Chân Long mênh mông như biển cả
dưới suy nghĩ của Lục Thanh liền hóa thành vô cùng vô tận Hạo Nhiên Chính Khí.

Chân Long là do trời đất sinh ra, thừa hưởng khí của Thiên dạo. Mà khí của
thiên đạo cùng với ma đạo có thể nói nói đạo là chính còn ma là tà. Mà ở đây
khí thiên đạo còn có tên là Hạo Nhiên chính khí còn Ma Đạo thì gọi là khí Chân
Ma, Chân Ma tà khí.

Thật lâu sau, hai hàng mi của Lục Thanh mới run động vài cái.

"A!"

Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên rồi sau đó căn động đá lại rơi vào yên lặng.

Một lúc lâu sau...

- Ngươi... - Một thứ âm thanh lí nhí chợt vang lên.

Lục Thanh ngẩng đầu nhìn lên, nét mặt cũng mất đi một chút tự nhiên.

- Nhược Thủy.

Lục Thanh nói nhỏ. Nhưng ngay lập tức, trong động chợt vang lên tiếng khóc
thảm thiết.

- Nhược Thủy cô nương. Tình thế khẩn cấp nên mới mạo phạm. - Lục Thanh khẽ
run người rồi vội vàng mở miệng.

- Không! Không phải! Là tiểu Kim và tiểu Hỏa. Chúng nó chết hết rồi. - Âm
thanh của thiếu nữ nức nở, không giấu được sự đau lòng.

Lục Thanh hơi thở dài một tiếng. Lúc trước, trong khi đột phá, hắn không hề có
cảm nhận đối với bên ngoài. Chỉ có một điều duy nhất mà hắn có thể cảm nhận
một cách mơ hồ đó là linh thức phá nát xung quanh rồi hình thành được kiếm thể
Kim Thiên. Theo trình độ tăng lên, thân thể của hắn cũng có thể coi như là một
thanh thần kiếm cáp Kim Thiên.

Nhìn hai vai nhỏ yếu của thiếu nữ run rẩy, Lục Thanh cảm thấy đau lòng.

Thần kiếm có linh tính. Kiếm linh này gần như là một con người có một không
hai bởi vì con người có lòng tham phải nói là vô cùng vô tận. Nghĩ tới đám
người Bố Thiên Đồ, Lục Thanh chợt cảm thấy bất lực.

Tử Hoàng Thánh Giới đúng là một con quái vật mà hắn không thể chống lại.

Bây giờ đánh cho hai người Vân Thiên Âm rơi vào Luân Hồi coi như đã kết oán
với Huyền Âm tông, một trong năm đại thánh địa.

Lúc trước câu nói của Mộc Thanh Nguyên còn không có vấn đề. Nhưng bây giờ, nó
lại khiến cho hắn xuất hiện một cảm giác bất lực.

Nếu không làm như vậy, sớm muộn gì cũng mang tới cho tông môn một mối họa lớn.

- Không ngờ bây giờ ta lại coi như là một kẻ tán tu. - Lục Thanh thì thào một
câu. Lời nói có chút chế giễu.

- Ngươi làm sao vậy? - Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn nét mặt của Lục Thanh rồi mở
miệng.

- Không sao. - Lục Thanh trấn định tâm thần. Có thể nói bây giờ đạt tới Tử
Hoàng Kiếm Thân kinh tầng thứ chín, chẳng những thực lực của bản thân tăng vọt
mà ngay cả tâm tình sau khi lĩnh ngộ được tầng thứ ba của cảnh giới Vạn Pháp
quy tông cũng có một sự lột xác mạnh. Cho dù là tâm tính hay tinh thần cũng
đều có cảm giác dung nhập với trời đất xung quanh

Cái cảm giác này cũng không phải là mở đầu. Kiếm giả có được điều này chính là
tầng ngoài của cảnh giới Thiên Nhân hợp nhất. Đơn thuần là Kiếm Nguyên nối
liền với trời đất, có cảm giác thực sự dung hợp với thiên địa. Cảm giác đó
khiến cho tâm thần của Lục Thanh lúc nào cũng ở trong trạng thái được rèn
luyện.

Dừng lại một chút, Lục Thanh mở miệng nói:

- Về bên cạnh tỷ tỷ của ngươi đi. Không gian Kiếm Cốc bây giờ, nếu ngươi đi
một mình rất nguy hiểm.

Thiếu nữ nghe vậy sắc mặt có chút đáng thương. Đôi mắt màu lam xuất hiện một
làn nước.

- Ngươi không phải đang thương hại ta đúng không?

Lục Thanh ngẩn người. Từ ánh mắt của thiếu nữ, Lục Thanh cảm nhận một sự bất
lực và cô đơn.

Lục Thanh gật đầu rồi nói:

- Ta đưa ngươi trở về.

- Trở về. - Thiếu nữ thì thào rồi lắc đầu nói:

- Nhược Thủy không về.

"Không về?" Lục Thanh sửng sốt rồi nói:

- Chẳng phải ngươi còn một người tỷ tỷ hay sao?

- Tỷ tỷ? - Nét mặt thiếu nữ có chút sợ hãi:

- Tỷ tỷ rất tốt nhưng tính tình của tỷ rất quái lạ. Có đôi khi nổi nóng thật
đáng sợ.

Đáng sợ?

Lục Thanh ngẩn người rồi mở miệng nói:

- Tỷ tỷ của ngươi ở đâu?

- Tỷ ở tận bên trong. Nhưng ta không biết làm thế nào để trở về. Lúc trước,
ta ra khỏi nơi này liền được tỷ tỷ dẫn tới đó. Tỷ tỷ vẫn bắt ta phải ở yên đó
không được đi, nói bên ngoài có nhiều người xấu muốn bắt ta. - Nét mặt thiếu
nữ có chút nghi hoặc:

- Ngươi có biết Kiếm Linh là gì không? Tại sao lúc trước bọn họ gọi ta là
Kiếm Linh? Tiểu Hỏa, Tiểu Kim chính là kiếm hay sao?

Nghe lời thiếu nữ nói trong lòng Lục Thanh chợt xuất hiện một làn sát khí
nhưng nó nhanh chóng bị hắn áp chế.

- Ngươi không phải Kiếm Linh. Ngươi là người. - Lục Thanh nói với giọng trịnh
trọng.

- Người! Ta là người? - Thiếu nữ vô tư, gật đầu rồi nói:

- Tỷ tỷ...

Nghe thiếu nữ nói vậy, Lục Thanh bật cười. Hắn cảm thấy Kiếm Linh trước mặt
thật thiếu sự hiểu biết.

- Ta là người nhưng ta không phải là tỷ tỷ. Ngươi có thể gọi ta là Lục đại
ca.

Không biết tại sao nhưng nhìn sự trong trắng của thiếu nữ trước mặt, sắc mặt
của Lục Thanh không còn giữ được sự lãnh đạm như trước. Sự trong trắng đó
dường như làm xúc động trái tim của hắn, khiến cho hắn không muốn phá nó đi.

- Lục đại ca? - Thiếu nữ gật đầu rồi đứng dậy, nhưng thân mình đột nhiên lại
trở nên yếu ớt.

Lục Thanh thấy vậy vội vàng bước tới đỡ lấy.

- Lục đại ca! Muội không còn sức. - Thiếu nữ ngập ngừng nói. Khuôn mặt của
nàng chợt đỏ bừng đầy quyến rũ.

Tinh thần Lục Thanh rung động mạnh khiến cho hắn vội vàng áp chế.

- Muội bị khí Chân Ma ăn mòn, vừa mới đẩy được ra. Lực lượng của bản thân tạm
thời chưa thể hồi phục. - Lục Thanh mở miệng nói.

Sau ba canh giờ, ở giữa Kiếm cốc Kim Thiên, bên cạnh cái tế đàn độc nhất vô
nhị giống như trong Kiếm Cốc thanh phàm.

Ánh mắt của Lục Thanh ngưng đọng, nhìn về phía té đàn. Trên tế đàn bây giờ
không còn có một vật nào. Mặt trên cũng có khắc những hình ảnh. Chỉ có điều,
cho dù Lục Thanh có nhìn thấy thế nào cũng không cảm nhận được cái thần bên
trong. Nó như đã chết, không còn có một chút sức sống.

- Lục đại ca! Ta đến đây. - Thiếu nữ bước lên một bước.

Lục Thanh gật đầu rồi lùi sang một bên.

Một tiếng kiếm ngân chợt vang lên từ trên người thiếu nữ. Rồi ngay lập tức, từ
thân hình nhỏ bé xuất hiện một vầng sáng màu lam rất đạm. Trong ánh sáng màu
lam đó, Lục Thanh cảm nhận được một thứ linh tính rất mạnh. Nương theo đó là
một thứ uy nghiêm mà Lục Thanh không thể không thừa nhận. Thậm chí, Lục Thanh
còn cảm nhận được một chút Hạo Nhiên chính khí ẩn chứa trong đó. Có điều, tia
Hạo Nhiên Chính khí đó rất mỏng manh chỉ chực tan biến.

Một đạo kiếm từ kiếm chỉ của thiếu nữ bắn ra. Tia kiếm đó nhìn qua thì rất uy
thế nhưng lại khiến cho Lục Thanh phải nhíu mày.

Kiếm quang tại sao lại yếu như vậy?

Trong cảm ứng của Lục Thanh, đạo kiếm quang đó còn không thể bằng được một đạo
pháp tắc Kiếm Cương bình thường. Có điều khiến cho Lục Thanh ngạc nhiên đó là
trong đạo Kiếm quang đó hắn có thể cảm nhận được một thứ pháp tắc tinh khiết
của thiên đạo. Tuy rằng nó rất mỏng manh nhưng vẫn tồn tại rõ ràng.

Theo đạo kiếm quang bắn vào trong ký tự kia, một thứ dao động huyền ảo tản ra,
bao phủ hai người vào bên trong.

Đây là một khoảng không đầy khí phong mang màu trắng. Những tia khí phong mang
tung hoành khắp nơi xé rách tất cả mọi thứ. Dưới chân, Kiếm Thổ Bạch Linh tinh
khiết giống như một thứ bạch ngọc. Thậm chí nó còn tỏa ra ánh sáng trong suốt.

Nhưng mà trong tích tắc, trong không gian chỉ có một màu trắng có một thứ uy
áp tản xuống.

Uy áp khiến cho kiếm thổ Bạch Linh cứng rắn là vậy mà trở nên yếu ớt, tựa như
bùn đất bình thường, nứt ra liên tục.

Mà cách nơi phát ra uy áp đó, bảy người Bố Thiên Đồ đang ngồi dưới đất cố gắng
ngăn cản uy áp đang giáng xuống.

Cách đó không xa, tám người Mộc Thanh Nguyên cũng đang ngồi xếp bằng. Chỉ có
điều, sao với bảy người Bố Thiên Đồ có kiếm bảo hộ thân thì tám người Mộc
Thanh Nguyên ngăn cản hết sức chật vật. Bên trong uy áp đó còn có một ngọn lửa
ma, trấn áp lên người bọn họ, dường như chỉ chực cắn nuốt toàn bộ tâm thần.

- Ma diễm ngập trời như vậy là ai chứ? - Trong lòng Bố Thiên Đồ chợt có một
cảm giác không hay.

Ngay khi bọn họ vừa thông qua cái tế đàn vô danh trong kiếm cốc Kim thiên để
tới không gian Bạch Linh này thì lại có một uy áp của Thiên Ma trấn áp bọn họ
ở đây.

Qua nửa canh giờ, uy áp kia vẫn không chấm dứt. Thậm chí mức độ càng lúc càng
tăng lên.

Ngay vào lúc đám người Bố Thiên Đồ không còn xoay sở được nữa, thì những tia
khí phong mang màu trắng chợt tách sang hai bên. Một tiếng cười ha hả chợt
vọng đến cùng với tiếng bước chân.

- Ai? - Bố Thiên Đồ quát lên. Ánh mắt của bảy người cùng nhìn về phía khí
phong mang vừa mới tách ra.

- Tử Hoàng Thánh giới. Thật không ngờ Tử Hoàng thánh giới lại đưa tới mấy tên
giá áo túi cơm như thế này. - Tiếng cười to vẫn vang lên, đồng thời có chín
bóng người từ bên trong xuất hiện.

- Ba nghìn hải đảo! Ma đạo! - Ánh mắt của Bố Thiên Đồ căng thẳng.

- Rất tốt. Đúng là ba nghìn hải đảo. Không ngờ, Kiếm Thần đại lục các ngươi
chỉ đưa tới mấy tên rác rưởi các ngươi thôi sao?

Chín người vừa đi vừa nói. Đi đầu là một người mặc một bộ lân giáp màu tím
đen. Ánh mắt màu tím. Thân hình của y rất cường tráng. Mà âm thanh vừa cất lên
đúng là của y.


Bất Diệt Kiếm Thể - Chương #601