Người đăng: Ma Kiếm
Trên mặt băng của Minh Nguyệt đầm, lấy Lục Thanh làm trung tâm, trong phạm vi
vài trượng băng bắt đầu bị hòa tan. Dòng nước lạnh ngắt chầm chậm chảy trên
mặt băng, thấm ướt giầy của Triệu Thiên Diệp. Nhưng Triệu Thiên Diệp cũng
chẳng quan tâm vẫn nhìn chằm chằm vào sự thay đổi của Lục Thanh.
Sau nửa giờ, ánh sáng màu xanh tím trên người Lục Thanh cuối cùng cũng biến
mất. Một lát sau, Lục Thanh mở hai mắt. Hai người Đoạn Thanh Vân và Dư Cập Hóa
đứng cách đó một đoạn cũng cảm thấy hai tia sáng màu xanh và tím lóe lên. Mà
đối với Dư Cập Hóa có cùng tu vi với Vương Lâm, trong nháy mắt cảm giác có một
thứ áp lực rất nặng.
Điều đó chứng tỏ Lục Thanh đối với hắn có sự uy hiếp.
Đứng thẳng người lên, Lục Thanh nhìn xuống dưới chân thì thấy giống như một
cái đầm nhỏ. Nửa bắp chân của hắn ngập trong nước. Chân phải hắn dẫm nhẹ một
cái cả người liền bay thẳng lên cao, đồng thời tay phải hắn rút luôn cả Luyện
Tâm kiếm đang cắm trong lớp băng. Sau khi vọt lên tới sáu trượng, hắn vung
kiếm chém một cái.
"Vù..."
Một luồng kiếm khí màu xanh tím dài cả thước rít lên rồi bay ra. Tốc độ của nó
cực nhanh, ngay cả Đoạn Thanh Vân cũng khó phân biệt được. Thoáng cái, nó đã
xuyên qua cây đại thụ to mấy người ôm.
"Ầm...ầm...ầm..."
Giữa cái cây xuất hiện một cái lỗ rộng vài thước. Nước trong thân cây bị bốc
hơi tỏa ra một làn khói mỏng màu xanh.
Sau khi rơi xuống đầm, ánh mắt Lục Thanh có sự kinh ngạc. Phong Lôi kiếm khí
quả nhiên là lợi hại. Khi chưa có được Phong Lôi nhị khí nhập thể, bản thân
hắn phải cần ít nhất hai đạo kiếm khí mới có thể đạt được hiệu quả tương tự.
Nhưng sau khi có thêm sự gia nhập của Tốn Phong kiếm khí, mức độ phá hoại và
xuyên thấu tăng lên rất nhiều.
- Trên người ngươi luôn có rất nhiều chuyện khiến cho ta phải kinh ngạc. -
Triệu Thiên Diệp chẳng biết đi tới bên cạnh Lục Thanh từ lúc nào, ánh mắt nhìn
hắn chăm chú.
- Chỉ sợ bây giờ ta cũng không còn là đối thủ của ngươi nữa. - Dư Cập Hóa
cũng đi lại.
- Phong Lôi kiếm khí của ngươi so với Thiên Diệp còn đáng sợ hơn.
- Bây giờ ngươi có cảm giác thế nào? - Triệu Thiên Diệp mở miệng nói.
Lục Thanh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Lôi khí đã hoàn toàn dung nhập. Nhưng Tốn Phong khí thì vừa mới vào nên vẫn
chưa quen thuộc. Mới chỉ dung hợp được một chút mà thôi.
Gật đầu, Triệu Thiên Diệp nói:
- Hẳn là do ngươi có Tử Điện kiếm nguyên từ trước nên bản thân có được thiên
phú mà người khác không có. Vì vậy mà Lôi khí không cần phải vất vả thuần phục
như chúng ta. Sau này chỉ cần liên tục làm quen với Tốn Phong khí, cho đến khi
dung hợp được hoàn toàn thì Phong Lôi kiếm khí của ngươi cũng chính thức hình
thành. Uy lực của nó bây giờ cũng mới chỉ được một nửa mà thôi.
- Một nửa? - Lục Thanh và Dư Cập Hóa cùng cảm thấy kinh hãi.
- Đúng thế. - Triệu Thiên Diệp gật đầu khẳng định.
- Không nên xem thường bất cứ một thứ lực lượng nào ngoài ngũ hành. Đặc biệt
là hai loại thuộc tính kết hợp. Chỉ cần chúng không tương khắc với nhau thì
một khi kết hợp, uy lực của nó sẽ tăng gấp đôi.
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp:
- Mà Lôi điện vốn nổi tiếng về mức độ phá hoại. Tốn Phong lại nổi tiếng về
tốc độ. Tốn Phong thì không nói làm gì, nhưng Lôi khí lại là thứ được tất cả
mọi người trên Thập Vạn đại sơn công nhận là thứ lực lượng khó tiếp nhận nhất.
Hai thứ này kết hợp với nhau thì uy lực có nó rất khó có thể xác định.
Tuy nhiên, lúc này, Lục Thanh cũng không để ý tới việc đó. Hắn vẫn còn bị cảnh
tượng vừa rồi mê hoặc. Vốn đan điền của hắn đã chứa gần như tới cực hạn chỉ
chờ Triệu Thiên Diệp đang đứng làm hộ pháp bên người ra tay cắt đứt sự hấp thu
hai khí Phong Lôi nhập thể. Nhưng bất ngờ, trong đan điền lại xuất hiện một
thanh trường kiếm cổ có màu đỏ như máu giống hệt như khi hắn Trúc Cơ. Chỉ khác
với thời điểm đó là lần này nó xuất hiện trực tiếp trong đan điền.
Khi thanh trường kiếm có màu đỏ như máu đó xuất hiện, Tốn Phong khí như gặp
phải chuyện gì đáng sợ trở nên rất ngoan ngoãn, để mặc cho Kiếm Nguyên nuốt.
Cho đến khi Tốn Phong khí bị nuốt hết thì thanh trường kiếm giống như bị một
thứ gì đó nghiền nát mà biến mất.
Thanh trường kiếm đó không đơn giản. Lục Thanh thầm nghĩ. Tuy nhiên sau đó hắn
lại không thể tìm thấy một chút bóng dáng của nó khiến cho bản thân cảm thấy
nghi hoặc. Người thần bí, trường kiếm đỏ như máu lại còn có Quý lão thần bí
cũng có thể xuất ra kiếm ý trú trong phường thị của Triêu Dương thành. Bất
giác, Lục Thanh nhớ tới cái ngõ nhỏ sâu hun hút và lão nhân tầm thường có thực
lực sâu không thể lường được.
- Được rồi! Nếu Lục Thanh đã tiếp thu được lực lượng cơ bản thì chúng ta
chuẩn bị một chút. Hai ngày nữa sẽ xuất phát. - Dư Cập Hóa mở miệng nói.
- Xuất phát? - Lục Thanh sửng sốt.
- Các ngươi...
Gật đầu, Dư Cập Hóa đi tới vị trí của Đoạn Thanh Vân và nói:
- Theo tin tức mà cúng ta nhận được thì thời điểm Thú Khư bạo động sau năm
năm một lần sắp bắt đầu rồi. Ngoại Sự đường cùng với Kiếm Thần điện đã phối
hợp phát hành các nhiệm vụ ở Lạc Nhật thành. Bất luận kẻ nào có tu vi Kiếm Thị
và ngoài Kiếm Giả cũng đều có thể tiếp nhận.
- Bạo động? - Lục Thanh ngơ ngác hỏi lại. Việc này hắn cũng đã nghe nhiều
người nói đến nhưng dù sao thì cũng mới có mười ba tuổi nên còn có rất nhiều
chuyện cần phải tích lũy. Mà lần này đó cũng chính là nguyên nhân sư phụ muốn
hắn xuống núi.
- Đúng thế. Thú Khư bạo động chính là ở gần Lạc Nhật thành. - Dư Cập Hóa gật
đầu. Đồng thời, nét mặt hắn có chút thận trọng:
- Thú Khư là nơi tiếp giáp giữa Tử Hà tông chúng ta và Thanh Ngọc tông. Nó là
nơi linh thú tự tập. Chu vi của nó khoảng gần trăm dặm. Phần lớn linh thú
trong đó đều chỉ là nhất giai. Một số ít có thể tới nhị giai hay tam giai. Còn
linh thú tứ giai trong Thú Khư gần như là không có. Tuy nhiên, trước năm mới
có phát hiện một con Lôi Mãng, coi như là suốt mười năm qua mới thấy.
- Còn bạo động thì cho đến nay vẫn không rõ nguyên nhân. Cứ cách năm năm bên
trong đó, linh thú sẽ được một hoặc là hai con linh thú tam giai dẫn dắt mà
dầy xéo với cái thôn trấn xung quanh Lạc Nhật thành. Nơi chúng đi qua, gà chó
không còn. Việc này đã kéo dài suốt trăm năm qua. Vì vậy mà cứ năm năm, Ngoại
Sự đường lại phát hành nhiệm vụ tới đó. Tích phân cũng được tăng lên hai lần.
Hơn nữa, linh thú do ngươi giết chết được toàn quyền xử lý.
Triệu Thiên Diệp gật đầu, nói:
- Linh thú hấp thu các loại linh khí khác lạ trong trời đất nên có được những
năng lực mà chúng ta không thể tưởng tượng được. Đặc biệt là linh huyết của
chúng. Trước khi đạt tới ngũ giai, tinh hoa trong cơ thể chúng được giữ trong
máu. Đối với tiên thiên Kiếm Khách tiếp nhận lực lượng cơ bản như chúng ta mà
nói thì giết chết một con linh thú có thuộc tính giống với bản thân thì linh
huyết của chúng có sự giúp đỡ rất nhiều.
- Đúng thế! Hơn nữa chiến đấu với linh thú còn là một biện pháp rèn luyện rất
tốt đối với tu vi và kiếm pháp của chúng ta. Nó có thể giúp tích lũy đủ kinh
nghiệm. Thậm chí so với việc chúng ta khổ tu còn nhanh hơn rất nhiều. - Đoạn
Thanh Vân nghiêm túc mở miệng nói. Lời nói của hắn khiến cho ba người Lục
Thanh có sự kinh ngạc. "Đây có phải là Đoạn Thanh Vân hay không?" - Tuy nhiên
ba người cũng chẳng nghĩ nhiều. Ngay cả Dư Cập Hóa cũng chỉ liếc nhìn Đoạn
Thanh Vân một chút mà thôi.
Sau đó, mọi người về chuẩn bị một vài thứ. Trong lúc đó, Lục Thanh đi tới nơi
chú kiếm, đem cái hộp gỗ mà Quý lão đưa cho hắn tới giao cho Hoàng lão. Khi
gặp hắn, Hoàng lão cứ tấm tắc khen mãi. Sau khi quan sát hắn tới nửa nén nhang
mới cho hắn đi.
Một ngày sau, bốn người ra khỏi Triêu Dương cung mà đi về phía đỉnh núi. Trước
cửa cung, Nhiếp Thanh Thiên mặc một bộ võ phục màu trắng nghiêng người dựa vai
vào tường. Trong tay hắn cầm một hồ lô bằng ngọc đang đưa lên miệng mà uống.
Miệng hắn điểm một nụ cười. Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của hai gã đệ tử
ngoại môn, hắn như hóa thành một luồng sáng trắng mà bay về phía đỉnh núi.
Một lát sau, năm cái bóng trắng đạp trên tuyết mà leo lên đỉnh Triêu Dương
phong. Ở nơi đây quanh năm có mây mù bao phủ. Nếu đứng trên nhìn xuống thì
thậm chí còn có cảm giác như đang giẫm trên mây mù. Mấy người đó đúng là đám
Lục Thanh. Sự có mặt của Nhiếp Thanh Thiên trong đó, ban đầu khi hắn đuổi tới
khiến cho bọn họ giật mình. Tuy nhiên, khi nhìn thấy ý chí chiến đấu tỏa ra
trong mắt hắn, bốn người liền hiểu ngay.
Trên đỉnh núi có một căn nhà đá nhỏ. Bên cạnh căn nhà có một lão nhân ước
chừng bảy mươi tuổi ngồi xếp bằng trên mặt tuyết. Có một điều khiến cho người
ta cảm thấy ngạc nhiên là lớp tuyết xung quanh vị trí lão ngồi không hề bị tan
chảy, giống như nó là một tảng băng vậy.
- Các ngươi muốn đi qua Kiếm kiều? - Hai mắt vẫn nhắm, lão nhân mở miệng nói.
- Vâng! Xin Tứ hộ pháp mở kiếm trận. Đây là yêu bài của chúng ta. - Dư Cập
Hóa tiến lên khom người nói. Đồng thời, năm cái yêu bài chứng tỏ thân phận
xuất hiện trong tay.
- Ừm... - Gật đầu, lão nhân vung tay lên. Nhất thời, một luồng kiếm khí hệ
hỏa nóng rực tỏa ra màu sắc đỏ tươi, dài khoảng một trượng bắn vào bên sườn
núi. Dưới ánh mắt của đám người Lục Thanh, khi đạo kiếm khí lao ra đến vách
núi liến giống như một giọt nước rơi vào trong hồ. Trong không trung xuất hiện
một làn sóng rung động. Cảnh tượng xuất hiện phía trước khiến cho Lục Thanh
khiếp sợ.
Mặc dù trước đó hắn có nghe nói trên đỉnh núi có cây cầu thông sang Tử Hà
phong. Nhưng bây giờ chứng kiến tận mắt hoàn toàn khiến cho hắn ngây ngất. Nơi
này nào có phải là một cây cầu thiên nhiên mà rõ ràng là cây cầu bằng kiếm thì
đúng hơn.
Cây cầu vắt ngang trong mây mù có một màu đen tuyền. Toàn bộ do một thanh Hắc
Thiết kiếm tạo nên. Mũi kiếm và chuôi kiếm nối giữa hai vách đá. Cả cây cầu
dài khoảng chừng ba ngàn trượng, toàn thân tỏa ra một vầng sáng màu tím nhạt.
Lục Thanh biết đó là do kiếm trận được bố trí trên nó phát ra.
Từ xa nhìn lại, thanh cự kiếm vắt ngang giữa hai ngọn núi. Toàn thân tỏa ra
một luồng kiếm khí kinh người. Tuy nhiên lại không phát tán, chỉ có ở trên mặt
kiếm mà thôi. Nhưng tới tu vi của mấy người Lục Thanh đã luyện hóa tiên thiên,
thần thức của bọn họ có thể cảm giác được uy thế của kiếm kiều.
Sợ rằng một khi vận dụng kiếm trận thì uy lực của nó đủ kinh thiên động địa.
Đây là một thủ đoạn của tông môn sắp tiến lên cấp Kim Thiên.
Làm ra được như thế này đúng là thần tích.