Người đăng: Ma Kiếm
Bước chân của hắn di chuyển theo Phong Lôi bộ. Cứ mỗi bước, Lục Thanh lại có
sự lĩnh ngộ khác nhau. Lúc trước, một quyền đánh ra chẳng những giảm đi áp lực
nơi Giới Thần sơn mà còn khiến cho Lục Thanh biết sâu thêm đối với vạn Pháp
Quy Tông. Ðặc biệt, sau khi nghe Diệp lão nói về ba loại căn Nguyên, Lục Thanh
phát hiện thứ gọi là Vạn Pháp Quy Tông thực ra nó chính là sự thể hiện cuối
cùng của căn Nguyên. Lĩnh ngộ căn nguyên chính là lĩnh ngộ Vạn Pháp Quy Tông
có thêm một chút khí Ðộng Hư, tốc độ của Lục Thanh tăng lên một mức độ mới.
Trong không gian, một đạo kiếm quang bám thanh thần kiếm Ðộng hư. Chỉ trong
khoảng thời gian ngắn đã vượt qua khoảng cách mấy ngàn dặm.
Thanh thần kiếm Ðộng Hư nuốt chửng tất cả mọi thứ, càng đi càng xa. Lục Thanh
phát hiện trong không gian, khí phong mang màu xanh càng lúc càng dầy thêm.
Ánh mắt Lục Thanh sáng ngời. Trong lòng hắn biết, không gian Ðộng Hư nuốt hết
tất cả mọi thứ nên khí phong mang càng dầy càng tốt.
Vào lúc này, thanh thần kiếm Ðộng Hư mặc dù đang ở trong không trung nhưng
cũng men theo khí phong mang mà lao về phía có sự tập trung của chúng nhiều
mất.
Vào lúc này, Lục Thanh bất chấp tất cả sự lĩnh ngộ trong lòng, cố gắng áp chế
Kiếm Chủng đang nhảy lên mà bám theo khi Ðộng Hư sắp tan biến, đuổi theo thanh
thần kiếm Ðộng Hư.
Sau chừng nửa nén nhang, thanh thần kiếm Ðộng Hư biến mất cách hắn khoảng
chừng trăm dặm.
Kiếm chỉ của hắn điểm nhẹ một cái, phát ra một đạo Phong Lôi kiếm cương đẩy
khí phong mang trước mặt sang hai bên.
Nơi này là...
Lục Thanh chấn động trong lòng mà nhìn thế giới trước mắt.
Kiếm! Vô số thanh kiếm hiện ra trước mắt hắn. Phải nói là vô số thanh thần
kiếm cấp Thanh Phàm thì đúng hơn.
Ðây là một cái sơn cốc rộng chừng mười dặm. Cứ cách một trượng lại cắm một
thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm. Mà mỗi thanh cũng đến đạt tới thượng phẩm tản
ra khí phong mang dầy đặc. Khí phong mang sau khi tản ra lại men theo một
phương hướng xông lên cao chừng năm trượng rồi tản ra xung quanh. Trong sơn
cốc không hề giữ lại một chút khí phong mang nào.
Bước vào sơn cốc, Lục Thanh liền nhận ra rằng ở đây nguyên khí trong trời đất
như đọng lại. Trên mặt đất bao phủ một lớp nước màu trắng do nguyên khí ngưng
tụ. Chất dịch đó sền sệt chẳng khác gì thủy ngân.
Ðây là Kiếm Cốc sao?
Nhìn trước mắt xuất hiện nhiều thanh thần kiếm như vậy, Lục Thanh lẩm bẩm.
Cho dù Lục Thanh có nhìn thế nào thì thần kiếm ở đây tất cả đầu đạt tới đỉnh
cấp. Ít nhất cũng phải có cả vạn thanh.
Mấy vạn thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm nếu mang ra ngoài chắc chắn sẽ xảy ra
một trận phong ba. Chỉ sợ ngay cả Tử Hoàng Thánh giới cũng phải nhúng tay vào.
Nói không chừng, ngay cả Kiếm Thần sơn cũng sẽ hành động.
Lúc này, cách Lục Thanh không xa, chợt có một tiếng kiếm ngân vang lên.
Ðó là một thanh thần kiếm hệ Hỏa có màu sắc đỏ hồng. Nó được đúc toàn bộ hàng
Hỏa Linh thiết, dài ba thước tám tấc. Phần mũi kiếm chìm vào trong đất.
Cùng lúc này, tất cả nhũng tia khí phong mang màu xanh đang bốc lên không
trung chợt hội tụ về phía này. Rồi một tiếng kiếm ngân kinh người vang lên.
Từ từ, trên thân kiếm có một cột khói màu vàng phát ra.
Ánh mắt Lục Thanh trở nên ngưng trọng.
Thần kiếm Kim Thiên xuất, Kim ngọc mãn đường thiên lôi hiện.
Thanh kiếm này đang tiến hóa. Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng.
Lục Thanh không hề quấy rầy mà đứng im tại chỗ, lẳng lặng nhìn thanh thần kiếm
hệ Hỏa.
Ầm ầm.
Ước chừng có khoảng một trăm thanh thần kiếm quán chú khí phong mang vào đó.
Ngay tức khắc, thanh thần kiếm hệ Hỏa liền bị đám khói màu vàng bao phủ bên
trong. Ðồng thời, trên trời Thiên Lôi nổ vang. Tuy nhiên, trên không trung
không hề có lôi vân hay tiếng sấm long trên lở đất vang lên.
Lục Thanh lại cảm ứng thì phát hiện, trong Kiếm Cốc các loại khi có thuộc tính
hồi phục toàn hộ. Pháp tắc Phong Lôi cũng có thể điều động. Chỉ có điều, trong
Kiếm Cốc dường như có một thứ lực lương kì dị áp chế khiến cho các loại khí có
thể điều động nhưng lại không thể hiện hình.
Kiếm chỉ của hắn vươn nhẹ, bắn ra một đạo Phong Lôi kiếm cương.
Mặt đất nộ vang rồi xuất hiện một cái lỗ sâu tới mấy trượng.
Một tia sáng lóe lên trong mắt Lục Thanh. Khi phát ra Phông Lôi kiếm cương,
không gian có gợn sóng xuất hiện rồi biến mất. Có thể thấy đây hoàn toàn là
đạo Kiếm Cương vô hình và bản nguyên.
Thứ kiếm cương này như bỏ hết toàn bộ áo khoác trở về cảnh giới Kiếm Nguyên.
- Ðây là lực lượng kiếm vực. - Âm thanh của Diệp lão đột ngột vang lên.
- Kiếm vực? - Lục Thanh nghe thấy vậy sửng sốt rồi lẩm bẩm:
- Là Kiếm Thánh?
- Ðúng vậy! Nơi này dung hợp kiếm vực. Nếu có thể hiểu được nó, ngươi có thể
vén được tấm màn sương mù. Chỉ cần dựa vào chính ngươi, với sư lĩnh ngộ của
mình ngươi có thể hiểu ra. - Diệp lão nói.
Lục Thanh gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía thanh thần kiếm hệ Hỏa. Sau hai
tiếng Thiên Lôi vang lên, một tia sáng vàng chợt lóe lên rồi thanh thần kiếm
hệ Hỏa mới tiến cấp Kim Thiên liền biển mất.
Lục Thanh thả hồn thức đảo quanh một vòng nhưng không hề phát hiện một chút
dấu vết. Thanh thần kiếm hệ Hỏa biến mất không hề có chút tăm hơi.
Nhưng trong Kiếm Cốc, hồn thức của hắn cũng không hề bị áp chế, thoải mái bao
phủ phạm vi năm dặm.
Chỉ tới khi ra khỏi phạm vi sơn cốc liền bị những tia khí phong mang màu xanh
quấy phá, kiềm chế thể xác và tinh thần. Hắn nhanh chóng sứ dụng Luyện Hồn
quyết thu hồi hồn thức, bao phủ vừa vặn khư vực Kiếm cốc.
Bất chợt, sắc mặt Lục Thanh thay đổi. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước. Ánh
mắt của hắn thêm sáng ngời. Con mắt Chân Long xuyên qua không gian tới khu vực
cách đó ba mươi dặm.
Ở đây có một cái tế đàn quái dị hình tròn với chu vi chừng mười trượng. Bên
trên đó có cắm chín thanh thần kiếm theo thứ tự lộn xộn. Nhưng Lục Thanh nhìn
theo quỹ tích thì phát hiện, chín thanh thần kiếm đó có một trật tự nào đó.
Trong khoảng thời gian ngắn, cái phạm vi chừng mười trượng đó in sậu vào đầu
Lục Thanh.
Ðây rốt cuộc là...
Bên cạnh tế đàn vào lúc này không ngờ lại có một thiếu nữ áo lam đang ngồi.
Thiếu nữ đó khoảng chừng đôi tám, thần hình thon thả vô cùng xinh đẹp. Mái tóc
dài màu lam nhạt mềm mại xõa sau lưng. Ðôi mắt nàng trong suốt như nước biển.
Ðôi lông mi nhỏ bé hơi run rẩy. Lục Thanh nhận ra, vào lúc này, thiếu nữ đang
khóc. Những giọt nước mắt màu lam từ khóe mắt lăn dài xuống má.
Theo đôi chận thon dài trắng trẻo xuống bên dưới có một chút ánh sáng màu lam.
Rõ ràng đó là một vũng nước mắt. Hiên nhiên, thiêu nữ áo lam đã khóc ở đây rất
lâu.
Thiếu nữ cảm nhận được Lục Thanh đang nhìn về phía mình, đôi môi anh đào hơi
nhếch lên như vừa giận vừa khóc, nói:
- Không thấy người ta đang khóc sao? Nhìn cái gì vậy?
Âm thanh của người thiếu nữ trong như tiếng suối, có một thứ ma lực vô hình
vọng vào tai Lục Thanh.
Trong Ðan Ðiền, Kiếm Chủng màu tím bạc phát ra một tiếng kiếm ngân.
Ánh mắt Lục Thanh có chút khác lạ. Ðây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy.
Âm thanh của thiếu nữ không có sự mê hoặc nhưng Kiếm Chủng của hắn là phát ra
một thứ cảm giác gần gũi, thậm chỉ là này sinh một sự ấm áp.
Tại sao mình lại có cảm giác này?
Trong lòng Lục Thanh cảm thấy mê hoặc. Bước chân không tự chủ được mà bước về
phía tế đàn.
Khoảng cách ba mươi trượng mà Lục Thanh đi chừng nửa thời thần, dường như hắn
sợ quấy rầy thiếu nữ. Tốc độ của Phong Lôi bộ cũng bị Lục Thanh hạn chế tới
cưc hạn. Hắn cũng không biết tai sao bản thân lại có cảm giác đó nhưng Diệp
lão cũng không lên tiếng nhắc nhở hắn.
Ước chừng nửa canh giờ, Lục Thanh mới tới được bên tế đàn.
Thiếu nữ vẫn ngồi khóc ở đó, không hề để ý tới Lục Thanh. Ngón tay mềm mại thi
thoảng lại chạm vào mép váy. Cái đai lưng màu lam theo ngón tay ngọc thi hoảng
lại nhích lên để lộ chút dạ thịt trắng nõn. Một thứ mùi thơm của thiếu nữ bay
vào mũi Lục Thanh.
Lục Thanh đỏ mắt, trong lòng chợt có cảm giác hoảng hốt. Nhưng chút bối rối đó
nhanh chóng bị hắn đề nén trong lòng.
- Vị cô nương này... - Lục Thanh hơi ngập ngừng rồi lên tiếng.
- Tạ tên là Nhược Thủy, không phải là cô nương. - Thiếu nữ khẽ ngước đôi mắt
đầy nước, liếc nhìn Lục Thanh một cái rồi hừ lạnh.
Mắc dù nói thì có chút tức giận nhưng khuôn mắt thiếu nữ lại không hề có chút
tức giận, thậm chí còn có chút đáng thương, giọng như một đứa nhỏ nhiều năm.
- Nhược Thủy cô nương. Lục Thanh lại nói.
- Ðã nói không gọi ta là cô nương. Tên của ta là Nhược Thủy. - Thiếu nữ áo
lam đứng dậy, hai tay chống nạnh. Ðôi mắt đẹp nhìn chằm chằm về phía Lục
Thanh.
"Thiếu nữ này không hiểu chuyển đời!" Trong máy mắt, trong lòng Lục Thanh chợt
sinh ra ý nghĩ như vậy. Đồng thời hắn cảm thấy có chút ngạc nhiên. Trong một
cái thế giới hư hư thực thực thế này, tai sạo lại xuất hiện một thiếu nữ không
hiểu việc đời thế này?
Nghĩ tới đây, Lục Thanh mở miệng nói:
- Nhược...Nhược Thủy! Ngươi là ai? Tại sạo lại có một mình ở đây?
Xưng hô như vậy cũng khiến cho Lục Thanh nói chuyện mất tự nhiên.Nhưng nhìn
vào đôi mắt đẹp của thiếu nữa, hắn thu lại hai chữ cô nương lại.